Người đại diện của La Dư Tân cảm thấy thật đau đầu, chuyện này liên quan gì đến anh ta, trước đó chẳng có một chút tin tức gì về đoàn phim 《Chá Cô Thiên》, ai cũng không biết bọn họ bắt đầu tuyển chọn khi nào, chỉ mới sau bài thông báo hôm nay, trong giới mới biết đến tin này, nhưng nam chính cũng đã chọn xong, thì anh ta làm được gì chứ.
Mà La Dư Tân khi nhìn đến bài tuyên truyền của account marketing, tức giận đến mức đánh bay cốc nước trước mặt, chưa nói đến chuyện 《Chá Cô Thiên》là bộ IP lớn hơn bộ IP của anh ta, quan trọng đó là đội ngũ sản xuất hoàn toàn không thua đội ngũ sản xuất của 《Thần Cơ Thiên Lệnh》hiện tại, nên vô hình trung 《Chá Cô Thiên》 càng tốt hơn! Vậy trước giờ anh ta làm này làm nọ là để làm gì? Để bây giờ Quý Khinh Chu leo lên hot search, 《Chá Cô Thiên》 được tất cả mọi người thảo luận sao? Để fans hai nhà xé một hồi, cuối cùng để Quý Khinh Chu ngồi cười sao?
La Dư Tân cảm thấy bản thân thật giống như một tên hề, sớm biết như vậy, anh ta nhờ vào quan hệ của Phương Diệu Tuyên làm gì, quay 《Thần Cơ Thiên Lệnh》làm gì!
Anh ta nhìn Vương Bình Tương, “Liên hệ bên 《Chá Cô Thiên》được không? Tôi muốn thử kính bộ phim này.”
“Không được đâu.” Vương Bình Tương nói, “Tuy cậu chưa ký hợp đồng với 《Thần Cơ Thiên Lệnh》, nhưng mọi người đã thỏa hiệp với nhau hết rồi, cậu làm vậy sẽ rất bất nhân bất nghĩa. Còn chuyện cậu thử kính 《Chá Cô Thiên》, nếu hợp thì tốt, nhưng lỡ như không hợp, 《Thần Cơ Thiên Lệnh》cũng không cần cậu nữa, thì đúng là tiền mất tật mang. Hơn nữa đoàn phim 《Chá Cô Thiên》không thử kính nhân vật nam chính, chỉ thả tin tức ra nói rằng đang cần thử kính nữ chính, nam hai và nữ hai mà thôi, bây giờ cậu đi thử kính, chẳng lẽ muốn thử kính nam hai sao?”
Vương Bình Tương thở dài, “Tôi biết cảm giác của cậu bây giờ, cảm giác bản thân như đang thấp hơn Quý Khinh Chu một đầu, nhưng ván đã đóng thuyền, giờ cũng chịu thôi. Đóng phim quan trọng nhất chính là hiệu quả, chỉ cần cuối cùng 《Thần Cơ Thiên Lệnh》 nổi hơn 《Chá Cô Thiên》, thì không sao đâu, cậu vẫn là người cười cuối cùng.”
La Dư Tân gật đầu, thế nhưng, “Sao trước đó chẳng nghe một chút tin tức gì về 《Chá Cô Thiên》, một bộ IP lớn như vậy, mà tin tức tuyển người một chút cũng đều không có? Đúng là kỳ quái.”
“Có thể là đã chọn trước từ bên trong rồi, đội ngũ nhân viên của Dương Phàm cũng rất thành thục, bọn họ luôn có cách làm việc riêng của mình.”
La Dư Tân vẫn không buông được, thật sự rất khéo, 《Chá Cô Thiên》 sớm không báo trễ không báo, lại cố tình báo ngay lúc này, quả thật giống như đang nhắm vào anh ta mà tới. Những người khác không biết, họ nghĩ 《Chá Cô Thiên》 là bộ IP Quý Khinh Chu bàn bạc ngay từ đầu, nhưng anh ta thì biết rất rõ, 《Thần Cơ Thiên Lệnh》mới chính là bộ IP ban đầu Quý Khinh Chu nhắm đến! Thế nhưng sao chỉ trôi qua có mấy ngày, đã có một bộ IP khác lên tiếng thông báo, lại còn là IP 《Chá Cô Thiên》lớn hơn《Thần Cơ Thiên Lệnh》nữa!
La Dư Tân nghĩ hoài không ra, làm cách nào mà cậu ta có được 《Chá Cô Thiên》chứ, dựa vào ai? Chu Thành Phong sao? Đương lúc nghĩ ngợi, đột nhiên, nhớ đến ngày lễ tình nhân hôm đó, anh ta ngồi trong xe nhìn ra ngoài, người ngồi bên trong chiếc xe tới đón Quý Khinh Chu là một người đàn ông.
Có quan hệ với cậu ta hay không?
La Dư Tân vô thức lâm vào trầm tư.
Mà Sở Thành đang được La Dư Tân ngẫm nghĩ nãy giờ, hiện tại đang đăng nhập vào tài khoản tác giả của mình, chuyển phát bài đăng tuyên truyền của weibo chính thức đoàn phim 《Chá Cô Thiên》.
《Trời má!! Nhất Thoa Yên Vũ chuyển phát bài tuyên truyền kìa! Xác chết vùng dậy!!》
Trên diễn đàn các fans của Nhất Thoa Yên Vũ nhìn thấy đại thần vẫn luôn mai danh ẩn tích đột nhiên bữa nay lại như xác chết vùng dậy, quả thật không thể tin được, nhấn vào bài đăng liền thấy dòng chữ tỏ vẻ:
Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh (V): Thật mong chờ, tôi rất hài lòng về Quý Khinh Chu.
“Ổng cũng biết mật mã tài khoản hã!!!! Đã nhiều năm vậy rồi!! Tôi tưởng ổng đã quên mật mã tài khoản rồi á!”
“Ha ha ha ha, lầu trên là fan tiểu thuyết hã? Khu bình luận toàn mấy câu hỏi thế này.”
“Ừm là fan tiểu thuyết á, sau bao nhiêu năm, fan tiểu thuyết cũng muốn mất bình tĩnh theo rồi, hầy.”
Sở Thành nhìn khu bình luận toàn là “Anh cũng biết quay về ư!!! Tôi tưởng anh đã quên mật mã tài khoản rồi chứ!” bỗng dưng có chút chột dạ, dường như từ lúc đăng ký weibo này, anh không hề đăng nhập vào xem lần nào, đã nhiều năm vậy rồi, đúng là cũng đã quên mật mã tài khoản, nhưng cũng may là tài khoản nào anh cũng chỉ đặt cố định một mật khẩu, bằng không Sở Thành cũng không thể xác định được anh có vào được tài khoản này hay không.
“
Master Ball! Năm nay ra tiểu thuyết mới ư?”
*Master Ball: trong Pokemon, đây là quả bóng mạnh nhất, có thể bắt bất kỳ pokemon nàoKhông ra, sau này cũng không có ý ra.
“Anh vậy mà đem bán《Chá Cô Thiên》!! Trời ơi!!! Có phải anh thiếu tiền rồi không!! Anh nói đi! Có phải anh thiếu tiền hay không!!”
Sở Thành: Không thiếu, không thiếu tiền, vĩnh viễn cũng không thiếu tiền.
Không được bao lâu các cụm từ như Quý Khinh Chu, 《Chá Cô Thiên》, Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh liền thay phiên nhau leo lên hot search, rất nhiều trạch nam vừa cảm thán đây chính là thanh xuân của mình, cũng vừa mắng Nhất Thoa Yên Vũ rằng nhất định ổng đang thiếu tiền, cho nên mới bán 《Chá Cô Thiên》, họ kêu gào rằng nếu năm nay anh ra tác phẩm mới sẽ tha thứ cho anh.
Mạnh Thịnh cười ha ha ha, chỉ vào hot search rồi nói với Sở Thành, “Thấy gì không, fans cậu oán giận cậu kìa, bọn họ còn muốn cậu ra tác phẩm mới nữa.”
“Không ra, không ra tác phẩm mới, vĩnh viễn cũng sẽ không ra. Tôi bận như vậy, làm gì có thời gian viết văn chứ.”
“Nhưng không ngờ cậu thật sự buông được, Dương Phàm năn nỉ ỉ ôi lâu như vậy, cậu nói không bán là không bán, hiện tại lại vì một Quý Khinh Chu, mà trực tiếp ép giá bán, nếu chuyện này được truyền tai trong giới, phỏng chừng fans của cậu sẽ tức đến chết. Hầy, cậu nói thật đi, Quý Khinh Chu này có quan hệ gì với cậu? Là người trước đó cậu gấp sao cho đúng không?”
“Không có quan hệ gì hết.” Sở Thành vịt chết nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Chỉ là thời cơ đến nên mới bán thôi.”
“Ồ, cậu ta diễn vai nam chính, nên thời cơ đến, cậu ta không diễn nam chính, thì thời cơ cũng chẳng đến, vậy thời cơ của cậu cũng cụ thể ghê, Quý Khinh Chu đến là có thời cơ ngay.”
Sở Thành:……
“Hôm nay anh rảnh lắm đúng không? Rảnh vậy thì hôm nay ở lại tăng ca đi, tôi thấy người ta ở trên mạng đang làm theo
996 đó, sau này anh cũng 996 đi.”
*996: Là một hệ thống làm việc chăm chỉ, sáng 9h đến, tối 9h tan ca, một tuần làm 6 ngày.Mạnh Thịnh lắc lắc đầu, “Tôi cũng đâu có cười nhạo chuyện yêu đương của cậu, cậu giấu kỹ như vậy làm gì.”
“Căn bản là tôi không có được không?”
“Khoan nói đến chuyện cậu nguyện ý cho cậu ấy diễn vai nam chính đi, nhưng chuyện ép giá bán thì sao? Sao tôi không biết cậu là người nhiệt tình thích đi làm từ thiện đến vậy chứ?”
Sở Thành cảm thấy Mạnh Thịnh thật phiền, “Anh đi ra ngoài đi, không lo làm việc mà cứ quấy rầy công việc của tôi, đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Mạnh Thịnh quả thật không hiểu Sở Thành đang
ngạo kiều cái gì, “Ờ cậu cứ giấu đi, tôi xem sau này cậu nói thế nào, cậu có gan gấp ngôi sao, nhưng đừng có gan mang người đến trước mặt tôi, để tôi xem cậu có thể giấu được cả đời hay không.”
Sở Thành: “……Cút.”
*Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong thì ngại ngùng, xấu hổMạnh Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Cút thì cút. Trước khi cút tôi vẫn muốn nói với cậu một câu, tuy đối với chuyện bán 《Chá Cô Thiên》này tôi rất đau lòng, nhưng dù sao thì đây cũng là tác phẩm của cậu, cậu dùng tác phẩm của cậu để nâng bạn trai nhỏ bé nhà cậu, vẫn nên có chừng mực một chút.”
“Yên tâm đi, chuyện công chuyện tư tôi rất rõ ràng, hơn nữa nếu ép giá các IP khác lớn hơn 《Thần Cơ Thiên Lệnh》, chắc chắn tác giả nào cũng không đồng ý, dù sao tôi cũng không thiếu tiền, tôi chỉ cần người thôi, không bằng chọn một người bản thân thấy thích hợp nhất.”
“Xem ra cậu đã yêu người ta đến mức không còn lý trí luôn rồi.” Mạnh Thịnh đánh giá, “Không tệ.”
Sở Thành đã lười giải thích không yêu đương với Mạnh Thịnh rồi, anh chỉ phất tay đuổi Mạnh Thịnh ra ngoài, đừng quấy rầy anh làm việc nữa.
Yêu đương? Nhìn anh giống như đang yêu lắm sao? Anh chỉ đang bao nuôi một tình nhân mà thôi, tuy tình nhân nhỏ bé này cũng khiến người ta thích thú. Thế nhưng, Sở Thành lắc đầu, chỉ có kim chủ không đạt tiêu chuẩn mới đi yêu đương với tình nhân của mình, kim chủ đạt tiêu chuẩn chỉ cần ra tiền mà thôi, chỉ thế mà thôi.
Nhân lúc đoàn phim 《Chá Cô Thiên》sửa chữa kịch bản, chiêu mộ diễn viên, chọn cảnh, Quý Khinh Chu cũng đọc xong quyển tiểu thuyết này rồi, cũng hiểu hoàn toàn nội dung tiểu thuyết, đồng thời, cậu cũng quay xong hai tập cuối cùng của chương trình tạp kỹ.
Ở lần ghi hình hai tập cuối cùng của chương trình, hiếm khi La Dư Tân không múa may trước mắt cậu nữa, Quý Khinh Chu cũng lười để ý anh ta, hai người an tĩnh quay xong đến tập cuối cùng.
Tháng 4, sau khi biên kịch và Sở Thành sửa chữa kịch bản được ba lần thì đoàn phim 《Chá Cô Thiên》 đã gửi kịch bản đến tay của các diễn viên, chuẩn bị giữa tháng sẽ khởi động máy.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, trước khi khởi động máy hai ngày, lại xảy ra một chuyện không lớn mà cũng không nhỏ, đó là diễn viên Tôn Phụ – đảm nhận vai nam hai Liễu Sanh, ngay lúc này lại đưa ra yêu cầu về vị trí, anh ta yêu cầu bản thân phải được đứng ngang hàng với Quý Khinh Chu, nguyên nhân đó là tuy anh ta là nam hai, nhưng anh ta nổi tiếng hơn Quý Khinh Chu, theo lý thì Quý Khinh Chu không được đứng trên anh ta, nhưng vì cậu là nam chính, nên chỉ cần cho anh ta đứng ngang hàng là được.
Tôn Phụ là một diễn viên tuyến 1.5, trong tay cũng có vài tác phẩm tiêu biểu, cũng từng đảm nhận vai nam chính, hôm ấy khi anh ta tới thử kính vai nam hai, đạo diễn cùng Dương Phàm đều rất kinh ngạc, nhưng sau đó cũng vui mừng cho qua. Tiếp đến vì một ít nguyên nhân, nên hai bên vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, nghĩ rằng khởi động máy rồi sẽ ký hợp đồng luôn, nhưng không ngờ Tôn Phụ lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Tuy hiện tại vẫn chưa công bố các diễn viên khác ngoài Quý Khinh Chu, nhưng sắp đến ngày khởi động máy, trang phục đạo cụ cũng đã được chế tác xong, lúc này, nếu Tôn Phụ rời đi, lại phải đi tìm một diễn viên khác, như vậy sẽ có chút phiền phức, nhưng nam hai mà muốn đứng ngang hàng với nam chính, thì đúng là không được thích hợp cho lắm.
Người đại diện của Tôn Phụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Vốn dĩ vị trí đứng là để thể hiện độ nổi tiếng của diễn viên, Quý Khinh Chu diễn vai nam chính, không sai, nhưng Tôn Phụ nhà chúng tôi có độ nổi tiếng cao hơn Quý Khinh Chu, chuyện này anh cũng biết mà. Hiện tại Quý Khinh Chu cũng miễn cưỡng xem như đang ở tuyến số hai đi, nếu vị trí của cậu ta chèn ép Tôn Phụ, thì có nghĩa gì? Nghĩa là người khác sẽ cười nhạo Tôn Phụ rằng Tôn Phụ bị một tuyến số hai chèn ép vị trí, sau này tuyến số hai nào cũng sẽ chèn ép vị trí Tôn Phụ nhà chúng tôi, như vầy không được.”
“Nhưng trước đó các vị không hề có yêu cầu này.” Dương Phàm nói.
“Đó là vì chúng tôi nghĩ đoàn phim sẽ chủ động nâng vị trí ngang hàng cho Tôn Phụ, nào nghĩ đến chuyện, các người thật sự muốn tên của Tôn Phụ cùng hàng với tên nữ hai. Tính toán một chút nhé, nam chính, nữ chính, sau đó mới đến Tôn Phụ, như vậy thì Tiểu Phụ nhà chúng tôi đã đứng hàng thứ ba rồi, không được, tuyệt đối không được.”
Dương Phàm cảm thấy đau đầu, “Hay tôi cho anh vị trí khách mời đặc biệt nhé.”
“Khách mời đặc biệt nhưng cảnh nào cũng diễn chung với Quý Khinh Chu sao?” Người đại diện hỏi, “Ý tôi rất đơn giản, chỉ cần tên của Tôn Phụ xuất hiện cùng lúc với tên của Quý Khinh Chu là được, hơn nữa không được để ở phía dưới.”
Dương Phàm cạn lời.
Bên này anh vừa mới nói chuyện với người đại diện của Tôn Phụ xong, bên kia người đại diện của nữ chính Trác Hân nghe tin liền chạy qua đây, sợ nghệ sĩ của mình bị Tôn Phụ chèn ép vị trí. Người đại diện của Trác Hân có yêu cầu rất đơn giản, Trác Hân là nữ chính, nhưng đây là bộ phim nói về nam chính, nên bọn họ không thể bàn đến chuyện của Quý Khinh Chu, nhưng Trác Hân nhất thiết phải đứng ở thứ hai, bằng không cô còn làm nữ chính làm gì nữa?
Dương Phàm đơn giản gọi người đại diện của Trác Hân và Tôn Phụ vào cùng lúc, để họ tự phân chia với nhau, cuối cùng người đại diện của Tôn Phụ vẫn một mực chắc chắn rằng, nếu không ngang hàng thì sẽ không ký hợp đồng, người đại diện của Trác Hân cũng tỏ vẻ, chỉ cần tên của Trác Hân nằm ở vị trí thứ hai, nếu không, anh ta cũng sẽ hủy hợp đồng.
Dương Phàm nghe hai người nói tới nói lui, cuối cùng hỏi người đại diện của Tôn Phụ, “Nếu không ngang hàng thì sẽ không ký hợp đồng phải không?”