《Chá Cô Thiên》 quay được hơn mười ngày, rốt cuộc Quý Khinh Chu cũng quay đến cảnh đơn đầu tiên của cậu, Thẩm Kiều bị phế tu vi, thiên tài ngã xuống.
Khi diễn cảnh này, cả người Quý Khinh Chu đều rất áp lực. Thẩm Kiều trúng phải gian kế, khi tỷ thí không thể ra tay toàn lực, mà đối phương lại dùng những chiêu thức hiểm độc, tu vi cũng không hề thua kém Thẩm Kiều, nên sau một trận đánh nhau kịch liệt, cuối cùng Thẩm Kiều trực tiếp bị đá văng ra khỏi sàn tỷ thí. Nhưng khi trọng tài chuẩn bị tuyên bố Thẩm Kiều là người thua cuộc, đột nhiên đối phương lại ra tay, muốn phế luôn tu vi của Thẩm Kiều, cha mẹ Thẩm Kiều thấy vậy, liền xông đến muốn ngăn trở, nhưng lại bị thủ hạ của đối phương ngăn lại.
“Kẻ thua không hề có tác dụng, nếu thua, nên bị trừng phạt.”
Thẩm Kiều không ngừng ra chiêu tránh né, trước sau đều khó có thể tránh khỏi, cuối cùng vẫn bị đối phương nham hiểm xuất chiêu phế đi tu vi. Thẩm Kiều không chịu khuất phục nhìn người trước mặt, vừa phẫn nộ mà cũng vừa sợ hãi, thân mình không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, từ sợ hãi lúc ban đầu dần dần chuyển sang phẫn nộ, đến cuối cùng khi hốc mắt ửng đỏ lên, chỉ còn lại không chịu khuất phục, không cam lòng và nỗi nhục nhã nói không nên lời.
Giờ khắc này, thiếu niên thiên tài ngây ngô phù phiếm một thời, đã hoàn toàn biến mất.
Khi Thịnh Văn Hi tới, nhìn thấy chính là cảnh này. Thiếu niên toàn thân mặc bộ y phục màu đen không chịu khuất nhục, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, thân mình cậu run nhè nhẹ, nhưng vì đang bị thương, nên cậu vẫn không có hành động gì khác, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa không chịu khuất phục, dưới hốc mắt ửng đỏ là một ánh nhìn không hề chịu thua.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, mãi cho đến khi đạo diễn hô “Cắt”, mới đi về phía đạo diễn.
Thân hình của Quý Khinh Chu vẫn còn run run, cậu đi về khu nghỉ ngơi, Ứng Niên khen ngợi, “Diễn rất tuyệt, Khinh Chu, ánh mắt của cậu rất hấp dẫn người khác.”
Quý Khinh Chu gật đầu, cậu vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, nên không muốn nói chuyện cho lắm.
Ứng Niên cũng không nói gì nhiều, chỉ đưa chai nước cho cậu, “Uống nước đi.”
Quý Khinh Chu gật đầu, yên lặng tiếp nhận.
Đạo diễn Trương đang xem lại cảnh vừa rồi, đột nhiên nghe được có người hỏi, “Đây là ai vậy ạ?”
Đạo diễn Trương quay đầu nhìn lại, liền thấy người đến chính là Thịnh Văn Hi.
“Thằng nhóc này sao cháu lại đến đây?” Ông kinh ngạc nói.
Thịnh Văn Hi cười cười, “Cháu dẫn mấy người bạn đến thành phố điện ảnh chơi, vừa lúc nghe nói chú Trương đang quay phim ở bên này, nên mới tới đây nhìn xem.”
“Không ngờ vẫn còn nhớ đến chú Trương này, thật không dễ dàng.”
“Chú Trương nói gì vậy, có bao giờ cháu biết chú quay phim ở gần đó, mà không chủ động đến thăm chú đâu chứ.”
Trương Thanh cười phá lên, vỗ vỗ bả vai Thịnh Văn Hi. Ông là bạn học của Thịnh Tiêu – cha của Thịnh Văn Hi, hai người đều tốt nghiệp khóa đạo diễn, nhưng Thịnh Tiêu có thiên phú cao hơn, sau khi tốt nghiệp không được bao lâu, đã trở thành đạo diễn điện ảnh nổi tiếng, còn ông, dù vẫn luôn theo mảng phim truyền hình này, nhưng cũng xem như là có chút thành tựu.
Thịnh Văn Hi kế thừa cha mình, tuổi còn trẻ mà đã là đạo diễn nổi danh, nhưng phong cách của anh không giống với Thịnh Tiêu, anh chuyên chú vào biểu đạt tình cảm hơn, đề tài phim ảnh cũng vì thế mà ít hơn Thịnh Tiêu một chút.
Trương Thanh quay đầu nhìn lại màn hình nhỏ, ông hỏi: “Vừa rồi cháu hỏi người này sao?” Ông chỉ vào Quý Khinh Chu.
Thịnh Văn Hi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cháu không biết à? Năm nay có một người mới vừa mới nổi, tên là Quý Khinh Chu, nghe nói là có từng tham gia chương trình tạp kỹ 48 giờ gì gì đó, cháu không xem ư?”
Thịnh Văn Hi nhún vai, “Từ lúc nghỉ tết đến giờ cháu vẫn luôn ở nước ngoài, mới trở về được hai ngày, chuyện lớn trong nước cháu còn biết chứ những chuyện như vầy cháu cũng chịu.”
“Vậy cháu hỏi chú là vì……cảm thấy không tồi?”
“Cũng tạm được.” Thịnh Văn Hi nói, “Đôi mắt rất đẹp, bên trong rất có hồn, cháu rất thích ánh mắt của cậu ấy, nhưng bây giờ đang hóa cổ trang, không biết hóa hiện đại thì như thế nào.”
“Cũng được đấy.” Trương Thanh nói, “Hay để chú giúp cháu gọi người qua cho cháu nói chuyện?”
“Không quan trọng đâu ạ, gần đây cháu không có ý định quay phim, khi nào có nhu cầu rồi nói sau.”
“Vậy cũng được.”
Thịnh Văn Hi quay đầu nhìn thoáng về phía khu nghỉ ngơi, Quý Khinh Chu đang cúi đầu cầm chai nước khoáng, yên tĩnh bất động không nói lời nào, thoạt nhìn giống như một người hướng nội quái gở.
Anh yên lặng nhìn một chút, sau đó mới thu hồi ánh mắt, không ngờ chuyến đi này lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, Thịnh Văn Hi nhếch môi cười, “Chú Trương, chú quay xong chưa, cháu mời chú một bữa cơm.”
“Chú vẫn còn chút việc, cháu đi chơi với mấy người bạn của cháu trước đi, quay xong chú sẽ gọi điện thoại cho cháu.”
“Dạ được, vậy chú Trương cứ bận việc của chú, cháu đi trước.”
“Ừ, đi chơi vui vẻ.”
Thịnh Văn Hi nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị người đại diện của Trác Hân ngăn cản.
Người đại diện của Trác Hân từ xa nhìn thấy được anh, vội vàng lôi kéo Trác Hân đi qua, vừa khách khí vừa nhiệt tình giới thiệu Trác Hân, Trác Hân yên lặng đứng bên cạnh, gương mặt tươi cười nhìn anh.
Thịnh Văn Hi nhìn cô một hồi, không nghe đến hết câu, đã nói có lệ rằng, “Tôi biết rồi, tôi còn có việc, đi trước.”
Nói xong, cũng mặc kệ người đại diện của Trác Hân đang muốn nói thêm gì đó, trực tiếp rời khỏi phim trường.
Khi Thịnh Văn Hi rời đi, Quý Khinh Chu ngẩng đầu thấy được anh, cũng thấy được Trác Hân đang đứng cách đó không xa.
“Đó là đạo diễn Thịnh Văn Hi.” Ứng Niên nhẹ nhàng giới thiệu.
Quý Khinh Chu khôi phục trạng thái, đã có tinh thần nói chuyện, cậu hỏi, “Sao anh ta lại đến chỗ này?”
Quý Khinh Chu biết Thịnh Văn Hi, tiểu thuyết không đề cập đến, nhưng sau khi bước vào giới giải trí, vì muốn hiểu hơn về giới giải trí ở thế giới này, thông qua công cụ tìm kiếm cậu đã tìm hiểu được rất nhiều người, Thịnh Văn Hi là một trong số đó. Anh vẫn còn trẻ, chỉ mới 27 tuổi, nhưng đã là một đạo diễn lớn.
Tác phẩm đầu tay của anh là 《Nữ nhân ấy》, năm đó sau khi công chiếu, liền quét ngang các lễ trao giải lớn, giúp anh nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất, đồng thời nữ chính trong phim cũng nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất. Cũng ngay tại năm đó, Liên Cảnh Hành không đạt được danh ảnh đế như ý nguyện, cũng là vì thua nam chính của bộ phim này. Không nghĩ tới, hôm nay lại có thể nhìn thấy anh ta ở trong đoàn phim.
“Đến gặp đạo diễn Trương.” Ứng Niên nói, “Nghe nói cha anh ta và đạo diễn Trương là bạn học, quan hệ rất tốt, thế nên khi nghe được đạo diễn Trương đang quay phim ở bên này, anh ta mới đến chào hỏi một tiếng.”
“Ra là vậy.”
Ứng Niên nghe vậy quay đầu nhìn cậu, “Cậu khỏe chưa?”
Sau khi quay cùng với Quý Khinh Chu một khoảng thời gian, anh cũng biết Quý Khinh Chu khi đóng phim rất dễ nhập vai. Nếu nội dung quay nhẹ nhàng thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng một khi nội dung quay áp lực một chút, Quý Khinh Chu quay xong cần phải có thời gian để khôi phục tâm tình.
Ứng Niên cảm thấy kỹ năng này đúng là vừa có lợi mà cũng vừa có hại, nhập vai nhanh, diễn có tình cảm đương nhiên là điều mà biết bao diễn viên luôn muốn có được, nhưng khi thoát vai rất khó, rất dễ bị nhân vật của mình gây ảnh hưởng, từ đó cũng rất dễ tạo áp lực lên chính bản thân mình. Ứng Niên nhìn cậu, bỗng dưng có chút lo lắng.
“Sau này cậu đừng nên nhận mấy cảnh áp lực này nữa, bằng không, có khả năng sẽ không tốt cho cậu đâu.”
“Tôi biết rồi.” Quý Khinh Chu nói, chuyện này giáo viên đại học cũng từng nói qua với cậu, Liên Cảnh Hành cũng từng nhắc đến, hiện tại đến cả Ứng Niên cũng lên tiếng dặn dò, Quý Khinh Chu có chút tò mò, chẳng lẽ biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy sao?
Ứng Niên nghe vậy liền cười, “Cậu còn không biết sao? Thường ngày cậu là một người hiền hòa thân thiện, nhưng mỗi khi quay cảnh nào áp lực một chút, là sau khi diễn xong cậu đều không nói không rằng gì cả, vẻ mặt cũng không hề có, nếu là người không quen biết cậu, hôm nay là lần đầu tiên gặp cậu, phỏng chừng sẽ cảm thấy cậu là người quái gở, không dễ ở chung cho xem.”
“A?” Quý Khinh Chu không biết nói sao cho phải, “Tôi còn tưởng bản thân không có gì khác chứ.”
Ứng Niên lắc đầu, “Khác nhau rất nhiều, cho nên tự cậu chú ý một chút, đừng đưa bản thân vào mục đích quay phim.”
“Ừm, anh yên tâm.”
Ứng Niên rất yên tâm, anh có gì không yên tâm chứ, từ lúc bắt đầu quay 《Chá Cô Thiên》đến giờ, Quý Khinh Chu ngoại trừ có Chu Thành Phong – người đại diện luôn nhìn chằm chằm cậu này, bên cạnh còn có Sở Thành – người vẫn luôn che chở cho cậu. Cho nên Quý Khinh Chu chỉ cần quay phim và quay chương trình giải trí tốt một chút, cậu có thể tự do đi tất cả các con đường. Trừ phi, cậu có mục tiêu khác cao hơn, tỷ như đạt giải chẳng hạn.
“Khinh Chu, tại sao cậu muốn vào giới giải trí? Cậu muốn lấy giải sao?”
“Muốn chứ.” Quý Khinh Chu thẳng thắn thành thật nói, “Tôi vào giới giải trí này, đương nhiên là muốn lấy giải, tôi tưởng tượng bản thân sẽ giống như đàn anh, đứng đầu trong ngành sản xuất phim, nhìn xuống những người tôi không thích, để bọn họ biết tôi mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.”
Ứng Niên không cần đoán cũng biết được cụm từ “Những người tôi không thích” là bao gồm những ai, trừ La Dư Tân và Phương Diệu Tuyên ra, anh chưa từng thấy Quý Khinh Chu không thích ai bao giờ.
Thế nhưng lấy giải cũng không hẳn là chuyện dễ dàng. Trong giới truyền hình điện ảnh, chỉ có vài giải thưởng là có giá trị, nên rất nhiều đạo diễn chuyên dòng phim văn học nghệ thuật luôn cố gắng để đoạt lấy các giải thưởng đó, đặc biệt là dòng phim văn học nghệ thuật khó hiểu.
Ứng Niên nhìn cậu, nhịn không được mở miệng nói, “Các bộ phim tranh giải đều có nội dung khó hiểu, nếu cậu muốn lấy giải, thì cũng nên tránh mấy bộ phim này.”
“Tôi biết, trên đời này không phải chỉ có dòng phim này mới lấy được giải, tôi sẽ tránh dòng phim này.” Quý Khinh Chu nói xong, hỏi Ứng Niên, “Còn anh thì sao? Anh vào giới giải trí là vì mục đích gì? Anh cũng muốn lấy giải sao?”
“Tôi?” Ứng Niên lắc lắc đầu, “Tôi và cậu không giống nhau, tôi có lấy được giải hay không cũng không sao cả, nếu được đương nhiên tôi sẽ cao hứng, ngược lại nếu không được, tôi cũng sẽ không vì thế mà buồn chán. Tôi bước vào thế giới này là vì tiền, cho nên hiện tại tôi đã rất thỏa mãn rồi. Dù sao thì mấy năm nay, tôi cũng kiếm được không ít lợi nhuận.”
Quý Khinh Chu gật gật đầu, “Cho nên, đây là lý do anh từ bỏ cuộc thi công chức chuyển sang làm minh tinh đó sao?”
Cậu nhớ rất rõ lúc ấy ở trong mật thất, Ứng Niên giải được chuỗi số kia, anh nói năm đó anh chuẩn bị thi nhân viên công chức, cho nên khi làm đề anh đã từng gặp qua đề bài có quy luật như vậy rồi.
Ứng Niên không ngờ cậu lại nhớ rõ những gì anh nói, anh cười khẽ, “Đúng vậy, trước kia tôi vẫn luôn muốn làm một nhân viên chính phủ.”
Anh nhìn Quý Khinh Chu, hiếm khi có suy nghĩ muốn hàn huyên chuyện quá khứ của mình cho một người khác nghe.
“Chắc hẳn gia cảnh của cậu cũng không tệ đúng không?” Ứng Niên hỏi, “Thoạt nhìn cậu giống như một người sống trong hoàn cảnh không sầu không lo vậy.”
Quý Khinh Chu có chút ngượng ngùng, “Sầu lo vẫn phải có, nhưng trạng thái tâm tình tôi vẫn tốt, hơn nữa gia cảnh của tôi đúng là cũng tạm ổn.”
Lời này của cậu quả nhiên không sai, thời niên thiếu cha mẹ ly dị, sau này cậu sống cùng mẹ, đây đích thực là sầu lo của cậu. Nhưng sau khi ly hôn, cha cậu vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, mẹ cậu cũng xử lý sinh hoạt của hai người bọn họ gọn gàng ngăn nắp, cộng thêm trạng thái tâm tình của cậu ổn định, nên lúc này mới có thể thuận buồm xuôi gió mà trưởng thành.
(đây là cuộc sống ở thế giới cũ nhé)Ứng Niên đã đoán được như vậy từ sớm, trên người Quý Khinh Chu vẫn còn giữ lại một ít thần thái tươi trẻ, đây là điểm hấp dẫn nhất của cậu, đồng thời cũng là điều mà nhiều người đã đánh mất từ lâu, ví dụ như, là anh.
“Tôi và cậu không giống nhau, khi còn nhỏ tôi đã sinh sống trong một sơn thôn. Lúc ấy tôi đi theo người lớn lên huyện làm việc, nhìn nhân viên công chức của huyện đang ngồi làm việc ở đó, tôi cảm thấy rất hâm mộ, tôi cảm thấy cả một đời người, có thể sinh sống và làm việc như vậy, thật tốt. Cho nên khi còn nhỏ tôi vẫn luôn rất nghe lời, cực kỳ chăm chỉ đọc sách. Lúc ấy, tất cả mọi người đều nói tri thức sẽ thay đổi vận mệnh, đọc sách mới có thể trở nên nổi bật, tôi rất tin tưởng vào điều đó, cho nên tôi học hành vô cùng khắc khổ, luôn luôn mơ ước sẽ thi đậu vào đại học, sẽ được đi đến những nơi xa hơn.”
Ánh mắt Ứng Niên rất sáng, không hề bởi vì vất vả khi còn nhỏ mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại bởi vì nói lên lý tưởng từng có của bản thân mà cảm thấy hoài niệm, “Khi vào đại học, tôi liền suy nghĩ, đến năm tư, tôi sẽ không thi lên thạc sĩ, mà sẽ trực tiếp đi thi nhân viên công chức, đến lúc đó, tôi sẽ là nhân viên chính phủ quốc gia, được người người tôn kính giống như tôi khi còn nhỏ mơ ước vậy.”
“Vậy tại sao anh lại không thi?” Quý Khinh Chu hỏi anh, “Bởi vì tiền sao? Anh gặp phải chuyện cần đến tiền? Cho nên anh mới bất đắc dĩ bước vào thế giới này sao?”
Ứng Niên sửng sốt một chút, trầm mặc vài giây, anh mới từ từ nói, “Bởi vì tình yêu.” Anh nói, “Bởi vì tình yêu của tôi, không cho phép tôi chỉ là một nhân viên chính phủ nho nhỏ, cho nên, tôi cần một thân phận hào nhoáng hơn, tôi cần nhiều tiền hơn, tôi muốn một mối quan hệ bình đẳng, một tình yêu có kết quả, mà làm minh tinh, chính là con đường tốt nhất mà tôi biết.”