Ứng Niên vẫn luôn không hiểu, vì cớ gì anh và Đường Dục lại đi đến bước này, thời niên thiếu bọn họ yêu nhau, cũng đã sớm xác định quan hệ yêu đương, bọn họ cũng có những khoảng thời gian rất ngọt ngào, Đường Dục sẽ cùng anh đến nhà ga, sẽ giúp anh mang bữa sáng, sẽ dạy anh nói tiếng Anh từng từ một. Thế nhưng hiện tại, chỉ nhìn Đường Dục thôi anh đã cảm thấy mệt, nhìn thấy anh trong đầu sẽ liền phỏng đoán xem ngày hôm qua anh đã ở cùng với ai? Là ở cùng hồ bằng cẩu hữu của anh, hay là một đối tượng xuân phong nào khác?
Mãi anh vẫn không hiểu, vì sao Đường Dục lại đi ngoại tình, lại đi tìm người mới hết lần này đến lần khác, thậm chí rõ ràng những người đó còn không bằng anh. Có người từng nói với anh rằng, là bởi vì tình yêu của anh quá rõ ràng, anh nên gói ghém tình yêu của anh lại một chút, đừng nên để cho đối phương biết anh thích đối phương nhiều đến nhường nào, Ứng Niên đã từng không tin lý luận này, anh cảm thấy như vậy còn gọi gì là thích nữa? Nhưng cuối cùng, tình yêu của anh vẫn chấm dứt. Anh không nhịn được bắt đầu nghĩ lại, có phải anh không nên biểu hiện quá rõ ràng như vậy hay không.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, tựa như đang nhìn chính mình của năm đó, anh cùng Đường Dục, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành, sự kết hợp này sao mà giống nhau quá, đều là một người bình thường và một người có quyền lực và địa vị cao hơn. Thậm chí, quyền thế của Sở Thành còn cao hơn cả Đường Dục.
Cho đến nay, Quý Khinh Chu đều chỉ nói Sở Thành là anh trai họ hàng xa của cậu. Nhưng nào có người anh trai nào vì thằng em của mình mà làm đến mức này? Ứng Niên đã từng thấy hai người bọn họ ở chung, anh đã từng trải qua yêu đương, nên anh cũng nhìn ra được so với anh em, hai người này càng giống như là tình nhân hơn. Anh không muốn Quý Khinh Chu dẫm vào vết xe đổ của anh, cho nên anh muốn tận khả năng của mình cung cấp một ít kinh nghiệm cho cậu, để tình yêu của cậu được thuận lợi hơn một chút. Nhưng mà dường như anh đã xem thường người trước mặt rồi, rõ ràng Quý Khinh Chu rất có suy nghĩ của chính mình, cũng rất kiên trì với quan điểm của chính mình.
Ứng Niên cười cười, không nói gì thêm nữa, anh chỉ nói, “Vậy hy vọng cậu có thể gặp được một người lâu dài.”
Quý Khinh Chu nghe, vô thức hạ thấp tầm nhìn, yên lặng chớp chớp mắt, không được lâu dài cũng không sao, cậu nghĩ, có thể gặp được một người mình thích đã rất không dễ dàng rồi, có thể lâu dài đương nhiên là tốt nhất, không được lâu dài cũng không sao. Chỉ cần, khi cậu thích đối phương, đối phương cũng thích cậu là đủ rồi.
Cậu cùng Ứng Niên không giống nhau, cậu tận mắt chứng kiến cha mẹ ly hôn, nên khi còn là thời niên thiếu cậu đã biết, lâu dài là một chuyện hết sức xa xỉ. Cho nên Quý Khinh Chu cũng không cần lâu dài, cậu chỉ muốn ngày qua ngày cậu vẫn luôn có thể sống tốt, sống khỏe là được rồi.
Ngày 14 tháng 6, Quý Khinh Chu xin nghỉ, trở về thành phố X chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Sở Thành. Sinh nhật của Sở Thành vào ngày 16 tháng 6, cũng như mọi năm vào ngày sinh nhật anh sẽ trải qua cùng với người nhà. Nên anh sẽ chọn một ngày trước hoặc sau sinh nhật, để tổ chức cùng với các tóc nhỏ của anh, sinh nhật năm nay sẽ được tổ chức vào 6h chiều ngày 15 tháng 6.
Quý Khinh Chu nghe anh nói như vậy, cố ý nói, “Tôi xin phép ngày 15, cho nên ngày 15 tôi mới quay về được, vậy nên anh không cần đến đón tôi đâu, đến lúc đó tôi đi thẳng về khách sạn là được rồi, anh gửi địa chỉ khách sạn qua cho tôi đi.”
Sở Thành không hề nghi ngờ, vừa nói “Được”, vừa nhắn địa chỉ cho cậu. Quý Khinh Chu nắm điện thoại, cậu tính tạo một bất ngờ cho anh.
Ngày 14, Sở Thành đúng giờ tan tầm về nhà, mới vừa bước vào phòng ngủ, liền cảm giác được có người ở đằng sau nhào lên người anh, anh phản xạ có điều kiện xoay người, một phen bắt được người đó, còn chưa kịp hỏi vào đây bằng cách nào, đã nghe được đối phương la to, “Đau đau, Sở Thành anh thả tay ra.”
Sở Thành sửng sốt một giây, mắng một câu “Mẹ nó” xong, liền buông tay mở đèn, đèn vừa sáng liền thấy ngay Quý Khinh Chu đang đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt vô cùng oan ức xoa xoa cánh tay. Sở Thành có chút dở khóc dở cười, “Không phải ngày mai cậu mới trở về sao?”
“Không phải là vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh đấy sao?” Quý Khinh Chu đành nói, “Giờ thì hay rồi, chỉ có kinh hoàng mà thôi.”
Sở Thành thở dài, kéo cậu ngồi xuống giường, nhìn nhìn cổ tay của cậu, “Còn xài được, xuống tay không quá tàn nhẫn, không có chuyện gì.”
“Như vầy mà còn nói là không quá tàn nhẫn ư?” Quý Khinh Chu kinh ngạc nói, “Vậy khi xuống tay tàn nhẫn, anh bẻ gãy tay người ta luôn hay sao.”
Sở Thành nắm cổ tay cậu, giúp cậu xoa xoa, “Tôi còn tưởng cậu là ăn trộm đó, cậu xem lại cậu đi, về sớm không báo cho tôi biết, cũng không bật đèn, lại còn nhảy choàng ra từ phía sau, tôi nào biết là cậu đâu chứ.”
“Ha, nếu tôi nhảy choàng vào anh từ phía trước, nói không chừng anh đã giơ chân đá bay tôi rồi.” Quý Khinh Chu cảm thấy dựa theo sự nhạy bén của anh, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện này.
Sở Thành bị cậu miêu tả thành hình tượng này liền bật cười, Quý Khinh Chu thấy anh không biết xấu hổ cười cười, bèn vươn cánh tay không bị anh nắm ra, nhéo anh một cái, “Anh còn cười nữa.”
Sở Thành thấy vậy, cười đến mức không dừng lại được, Quý Khinh Chu tức giận vươn tay muốn nhéo thêm mấy cái, Sở Thành liền vội vàng bắt lấy tay cậu, Quý Khinh Chu giằng co không chịu, hai người liền nháo loạn một hồi ở trên giường. Cuối cùng, Sở Thành ôm lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành, “Được rồi được rồi, không cười, không cười nữa.”
Quý Khinh Chu khó hiểu, “Đáng cười đến vậy sao?”
Sở Thành nhìn cậu, thật ra chuyện không buồn cười, nhưng vì phản ứng của cậu có chút đáng yêu, cho nên anh mới cảm thấy buồn cười đến vậy.
Anh vô cùng thành thật lắc lắc đầu, “Không buồn cười, chỉ là lâu ngày không gặp cậu, tôi thấy vui mà thôi.”
Quý Khinh Chu thích cách nói này, cậu ngồi trong lòng anh, đưa tay ra, bắt anh tiếp tục xoa cho cậu.
“Vốn dĩ tôi muốn ôm anh từ phía sau cơ.” Cậu nói, “Đều tại anh phản ứng quá nhanh.”
“Không sao, giờ tôi ôm cậu cũng vậy thôi.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cúi đầu cười một cái, cậu xoay người ôm anh, tiến lên nhẹ nhàng hôn anh. Sở Thành cảm thấy cái hôn như chuồn chuồn lướt nước này căn bản chính là trêu chọc, vì thế liền lấy lại quyền chủ động, ôm Quý Khinh Chu hôn một cái thật sâu. Hai người hôn xong, cậu thỏa mãn lại dựa vào lòng anh, ôm anh cùng anh nói chuyện.
Ngày hôm sau, Sở Thành không đi làm, Tân Văn Hóa có quy định, vào ngày sinh nhật nhân viên không cần phải đi làm, Sở Thành làm sếp, đương nhiên cũng sẽ tự cho bản thân hai ngày nghỉ phép.
Quý Khinh Chu không tặng dây chuyền sớm cho anh, cậu tính chờ đến khuya, vừa qua 0h, đến sinh nhật chân chính của Sở Thành rồi cậu mới tặng cho anh.
Hai người ở nhà nửa ngày trời, lúc này mới đi đến khách sạn đã được đặt trước. Trước kia Quý Khinh Chu đã từng đến khách sạn này, là khách sạn lần đó cậu và Sở Thành đến bơi lội. Cậu nhớ Sở Thành đã từng nói, đây là khách sạn của nhà Tần Học.
Tần Học và Thiệu Vĩnh đã tới từ trước rồi, rất nhanh Dư An Minh cùng Dư An Nghi cũng tới, Diêu Tu Viễn bởi vì kẹt xe nên thiếu chút nữa đến trễ, bị Thiệu Vĩnh ồn ào muốn phạt rượu, hết cách anh đành phải bị phạt ba ly.
Từ hồi còn nhỏ, bọn họ đã quen biết nhau, bởi vậy cũng không khách sáo, tuy nói là tổ chức sinh nhật cho Sở Thành, nhưng trừ lúc mở đầu buổi tiệc, Tần Học bắt mọi người cụng ly, cùng nhau gào to, “A Thành sinh nhật vui vẻ.” ra, thời gian còn lại, đều giống như thường ngày, mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Trong số các tóc nhỏ của Sở Thành, Quý Khinh Chu chỉ quen biết với Dư An Nghi, cậu không thân thuộc với người ta, nhưng người ta lại rất thân thiết với cậu! Đặc biệt là Thiệu Vĩnh hội trưởng làn đạn khu bình luận trong hậu viện hội, đại khái là vì nhắn nhiều làn đạn cho cậu, thế nên lúc này khi gặp được, anh cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Lại đây, Chu Chu đúng không, anh kính cậu một ly nha.” Thiệu Vĩnh nói xong liền đứng lên, muốn cụng ly với cậu.
Quý Khinh Chu thấy vậy, cũng đứng lên, mới vừa bưng ly rượu lên liền nghe Sở Thành nói, “Chu Chu là để ông gọi ư? Còn anh nữa, ông là anh của ai chứ.”
Thiệu Vĩnh bất mãn nhìn anh, “Sao tôi không được gọi Chu Chu chứ? Lúc nhắn làn đạn, tôi cũng giống mọi người gọi cậu ấy là Chu Chu mà? Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu ấy, nên làm anh là phải rồi? Hơn nữa hơn nữa, tôi còn là fan anh trai của Chu Chu đó nha.”
Sở Thành ghét bỏ nhìn anh một cái, “Ông mau im miệng lại đi, fan anh trai ư, sao ông lại không biết xấu hổ nói ra mấy từ này chứ.”
Quý Khinh Chu ngây ra, tình huống gì thế này, sao Thiệu Vĩnh lại là fan anh trai của cậu?
Thiệu Vĩnh đấu khẩu với Sở Thành xong, lại quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Lại đây, cụng ly.”
Anh nói xong, chạm vào ly rượu trên tay Quý Khinh Chu, uống một hơi cạn sạch, Quý Khinh Chu thấy vậy, cũng lập tức uống cạn ly rượu trong tay.
Sở Thành vẫn chưa thấy cậu uống rượu bao giờ, lúc này thấy cậu uống cạn cả ly, vô thức lo lắng, “Cậu uống được không? Không uống được thì đừng uống, mặc kệ bọn họ.”
Thật ra Quý Khinh Chu cũng không chắc cậu có uống được hay không, từ lúc đi học đến giờ cậu chưa từng uống rượu, nhưng cậu nghĩ có lẽ cậu uống được, bởi vì mẹ cậu cũng uống được.
“Không sao đâu,” cậu nói, “Có lẽ là được.”
“Có lẽ ư?” Sở Thành thật hoài nghi.
Có Thiệu Vĩnh mở đầu, những người khác cũng lục tục bắt đầu mời rượu cậu. Bởi vì có Sở Thành, Quý Khinh Chu giống như người thứ bảy vô hình ở trong group của họ vậy, tuy cậu không có trong group chat, nhưng lúc nào trong group cũng có chuyện về cậu cả. Thế nên đối với Quý Khinh Chu, bọn họ là những người xa lạ, nhưng đối với bọn họ, Quý Khinh Chu chẳng xa lạ gì, thậm chí bọn họ đều biết cậu diễn một bộ điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, phỏng chừng năm nay sẽ chiếu điện ảnh và một bộ phim truyền hình, bộ còn lại sẽ chiếu vào năm sau, quả thật vô cùng hiểu biết, tựa như fan group của Quý Khinh Chu vậy.
Quý Khinh Chu thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lòng thầm có chút vui vẻ, bởi vậy ai đến cũng không cự tuyệt, vô cùng hào sảng cụng ly với bọn họ.
Sau đó, cậu đã say.
Cậu say không hiện rõ lên mặt, thoạt nhìn vẫn thanh tỉnh giống như bình thường, chỉ là tư duy và cách nói chuyện có hơi chậm, đôi lúc còn dính người, buồn vui thất thường.
Sở Thành thấy cậu uống xong một vòng, bèn rót một ly sữa chua cho cậu, sau đó anh phát hiện cậu đã say.
Quý Khinh Chu ôm lấy ly sữa chua, có chút giật mình nhìn anh, vô cùng ngoan ngoãn “Nga” lên một tiếng, sau đó liền yên lặng ôm ly, không uống cũng không nói lời nào.
Sở Thành gọi cậu, “Chu Chu.”
Quý Khinh Chu quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Sở Thành hỏi, “Cậu say rồi?”
Quý Khinh Chu vẫn nhìn anh, thật lâu sau mới “Nga” lên một tiếng, tiếp tục ngây ngốc nhìn chằm chằm sữa chua.
Tần Học chưa gặp qua dạng người uống say như vậy bao giờ, cảm thấy chơi rất vui, liền trêu ghẹo cậu, “Chu Chu, cậu buồn ngủ rồi hã?”
Sở Thành bất đắc dĩ nhìn anh, “Đều tại mấy người hết đó, ai bảo mấy người cụng ly với cậu ấy chứ!”
“Thế mà cũng trách chúng tôi?” Tần Học cảm thấy vô cùng oan ức, “Tính luôn cả tôi, Tu Viễn, Thiệu Vĩnh, An Minh là chỉ có bốn người, chúng tôi nào biết tửu lượng của cậu ấy kém như vậy, mới bốn ly mà đã say rồi.”
Sở Thành đang chuẩn bị phản bác, chợt nghe Quý Khinh Chu bên cạnh lại “Nga” lên một tiếng, cảm giác như đang đáp lại câu nói vừa rồi của Tần Học vậy.
Tần Học cười phá lên, “Xem ra là say thật rồi, lần đầu tiên tôi thấy có người say như thế này đó.”
“Ông còn không biết xấu hổ cười nữa.” Sở Thành cảm thấy người bạn này của anh đúng là không thể bớt lo.
Anh nhìn Quý Khinh Chu đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, không ngờ lại có người chỉ mới bốn ly mà đã say rồi, anh vừa bất đắc dĩ mà cũng vừa cảm thấy Quý Khinh Chu như vậy rất đáng yêu.
“Được rồi, cơm cũng đã ăn rồi, giờ người cũng bị mấy ông chuốc say luôn rồi, tan tiệc đi.”
“Mới vậy đã tan rồi?” Thiệu Vĩnh kinh ngạc nói, “Cuộc sống về đêm của chúng ta còn chưa bắt đầu mà? Vẫn chưa chơi gì mà?”
“Mấy người đi đi, tôi không đi.”
“Ông là thọ tinh mà.”
“
Thọ tinh cho phép mấy người chào nhau.”
*Thọ tinh: người được chúc thọThiệu Vĩnh không đồng ý nhìn anh.
Dư An Minh thấy vậy, liền kiến nghị: “Hay ông để Quý Khinh Chu về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước đi, rồi chúng ta đi chơi, chơi xong rồi hai người hẵn về.”
Sở Thành còn chưa nói gì, Quý Khinh Chu đã gật đầu “Ừ” trước một tiếng.
“Ông xem, Chu Chu đã đáp ứng rồi kìa.” Thiệu Vĩnh lập tức nói.
Sở Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao hiện tại cũng chỉ mới hơn 7 giờ tối, vẫn còn thời gian để chơi thêm một lúc nữa.
“Thôi được.”
Mọi người đứng lên, chuẩn bị đổi sang chỗ mới. Sở Thành kéo Quý Khinh Chu dậy, anh ôm lấy cậu, mang cậu về phòng nghỉ của anh.
Quý Khinh Chu say cảm giác cả người rất nhẹ nhàng, mơ mơ hồ hồ, mỗi một bước đi dường như đều không chạm đất, giống như đang đi trên một đám mây vậy, vừa mềm mại mà cũng vừa yếu ớt. Cậu cảm thấy đi như vậy rất không thoải mái, vì thế liền khẽ gọi Sở Thành, cậu làm nũng nói, “A Thành, anh cõng tôi đi.”