“Đây là gì?” Sở Thành chỉ vào khối ngọc trên mặt dây chuyền hỏi.
Khối ngọc này nhìn rất giống khối ngọc khi đó anh bảo người làm cho Quý Khinh Chu, chỉ duy nhất khác nhau ở chỗ, xung quanh quả hạnh non này là một hình vuông bao vây.
Quý Khinh Chu chỉ vào mặt dây chuyền giải thích: “Đây là quả hạnh non, còn đây là tường, thanh hạnh bị vây quanh bởi bức tường này, cho nên hồng hạnh vượt tường, chứ thanh hạnh không thể vượt tường được.” Cậu nhìn Sở Thành, nhẹ nhàng nói, “Tôi không thể vượt tường được đâu.”
Sở Thành nghe, chợt cảm thấy trái tim như bị ai đó hung hăng đánh vào một cái, anh nhìn thẳng hai mắt Quý Khinh Chu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì, anh cảm giác lồng ngực bản thân nóng vô cùng, đè nặng lên trái tim anh, khiến anh không thở nổi. Anh vươn tay ôm Quý Khinh Chu vào lòng, yên lặng ôm cậu không nói lời nào.
Quý Khinh Chu cũng thuận theo ôm lấy anh, cậu nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Ừ.” Sở Thành lên tiếng, anh nghiêng đầu hôn hôn Quý Khinh Chu, gắt gao ôm lấy cậu.
Quý Khinh Chu được anh ôm một hồi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cậu thả tay ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, vô cùng vui vẻ nói, “Tôi là người đầu tiên.” Cậu nói, “Tôi là người đầu tiên nói sinh nhật vui vẻ với anh.”
Sở Thành biết ý cậu là đang nói đến ngày sinh nhật chính thức của anh, anh cười nói, “Đúng vậy, cậu là người đầu tiên.”
Quý Khinh Chu từ trong tay anh lấy sợi dây chuyền qua, giúp anh mang vào, cậu nhìn anh, lại quay sang nhìn cổ của mình, vô cùng hài lòng nói: “Ngủ thôi.”
Sở Thành còn tưởng cậu nhìn dây chuyền của hai người xong, sẽ nói gì đó liên quan đến sợi dây chuyền này, không ngờ cậu lại bảo ngủ, nhất thời bỗng dưng có chút dở khóc dở cười.
Quý Khinh Chu đã nằm yên trong chăn, Sở Thành cũng nằm xuống theo, anh tắt đèn, Quý Khinh Chu thuận tay ôm lấy anh, dựa vào lòng anh.
Sở Thành cảm nhận được khối ngọc ở trên cổ, vươn tay sờ sờ, anh không ngờ Quý Khinh Chu lại tặng cho anh một món quà như vậy, tựa như anh cũng không ngờ tới khi Quý Khinh Chu mang dây chuyền cho anh, anh lại chẳng ngăn cản cậu lại. Sở Thành không có thói quen mang trang sức, thậm chí ngay cả đồng hồ cũng đều rất ít khi mang, anh cảm thấy phiền phức nên không thích.
Nhưng hiện tại, anh nhận dây chuyền của Quý Khinh Chu.
Đột nhiên Sở Thành nhớ đến thời hạn hợp đồng giữa anh và Quý Khinh Chu, dù sao cũng sắp đến hạn rồi, trước khi kết thúc, xem như là tặng anh một món quà đi, nhưng khi anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Quý Khinh Chu khi đang ôm cậu, bỗng dưng có hơi luyến tiếc. Anh vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, nghĩ đến hơn hai tháng sau, khi rời khỏi anh, cậu sẽ có dáng vẻ như thế nào, sẽ gặp được người nào, sẽ phát sinh chuyện gì. Cậu đơn thuần, tính tình lại tốt, giới giải trí nước sâu như vậy, lỡ như bị người ta lừa thì phải làm sao bây giờ?
“Quý Khinh Chu.” Anh khẽ gọi cậu.
Quý Khinh Chu “Hử” một tiếng, lên tiếng đáp lại.
Sở Thành nhìn cậu, dưới bầu không khí tối om như mực, anh nhẹ nhàng mở miệng, “Nhớ kỹ, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì, cậu đều có thể tới tìm tôi, đều có thể dùng danh nghĩa của tôi, để nói điều kiện với đối phương.”
Quý Khinh Chu đã hơi buồn ngủ, nên cũng không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói đến chuyện gì, chỉ theo quán tính “Ừ” một tiếng.
Cậu cố gắng tập trung tinh thần mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Sở Thành, làm nũng nói, “Anh hát một bài cho tôi nghe đi.”
“Cậu đã nghe nhiều bài lắm rồi, còn chưa nghe đủ sao.”
“Tôi muốn nghe anh hát cơ.” Quý Khinh Chu khẽ nói, “Ở KTV anh đã không hát rồi, anh hát một bài cho tôi nghe đi.”
Lúc này Sở Thành mới ý thức được, cậu vậy mà còn nhớ trước đó ở KTV anh không hát cơ đấy, anh nhìn người trong lòng, hỏi, “Hát bài gì? Hát ru dỗ cậu ngủ ư?”
“Hát gì cũng được, hát bài nào anh thích đi.” Quý Khinh Chu không hề kén chọn.
Sở Thành nghĩ ngợi một hồi, đúng là trong thoáng chốc anh không thể nhớ nổi bản thân nên hát ru bài nào, nhưng anh chợt nhớ đến ngày thường mỗi khi ca hát, anh đều luôn thích duy nhất một bài.
Quý Khinh Chu đã buồn ngủ lắm rồi, cậu cố gắng tập trung tinh thần nhưng cũng không chịu nổi nữa, cậu bèn thúc giục, “Hát đi.”
Sở Thành thấy thanh âm của cậu dần dần trở nên mơ hồ, anh biết có lẽ cậu sắp ngủ rồi, lúc này mới từ từ mở miệng, âm sắc của anh rất tốt, tiếng hát của anh nhẹ nhàng, mang theo vài phần trầm thấp, lại mang theo vài phần lưu luyến.
Quý Khinh Chu mơ mơ màng màng, bên tai nghe được lời ca:
Trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa
Đẹp đến mức không chỗ nào che giấu
Người bên cạnh tựa như cảnh xuân
Thà chết cũng không hối tiếc
Cậu vô thức chui vào lòng Sở Thành, Sở Thành thuận thế ôm chặt cậu hơn, vừa ôm cậu sửa chăn, vừa nhẹ nhàng hát tiếp:
Quốc sắc thiên hương tùy ý dây dưa
Chẳng sợ nhân sinh ngắn ngủi
Em tình tôi nguyện em tới tôi đi
Thật may mắn khi ghép thành đôi
A, chờ tôi giao cả non sông khiến cho em vui
Hàng nghìn người đồng thanh hát vang thiên cổ truyền
Em xem, núi xa mỉm cười dòng sông vẫn chảy
Đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn
Quý Khinh Chu nghe câu “Đời đời kiếp kiếp, sông cạn đá mòn” kia, dần dần mất đi ý thức, dưới cơn say và cơn buồn ngủ ập đến, cậu từ từ tiến vào mộng đẹp.
*Trích bài Yêu không buông tay (愛不釋手)Sáng hôm sau, khi Quý Khinh Chu tỉnh lại thì đã trễ, cậu nhìn di động, không thể tin được thế nhưng đã 11 giờ hơn rồi, “Sao trễ thế này?”
“Cậu tự hỏi bản thân mình xem.” Sở Thành như đang xem diễn nói, “Lần sau còn uống rượu nữa không?”
Lúc này Quý Khinh Chu mới hồi tỉnh lại, nhớ lại những chuyện tối hôm qua sau khi cậu uống say, quả thật cậu không thể tin được, chỉ mới bốn ly rượu mà cậu đã say, càng không thể tin được sau khi say cậu lại bày ra dáng vẻ như thế.
Quý Khinh Chu che mặt, “Tôi mất trí nhớ rồi.”
Sở Thành bật cười, “Xem ra là nhớ rõ tối hôm qua làm gì rồi.”
Quý Khinh Chu nhất quyết không chịu thừa nhận, cậu lắc đầu, “Không nhớ, thật không nhớ gì cả.”
“Vậy để tôi giúp cậu nhớ lại xem?”
Quý Khinh Chu cạn lời nhìn anh, “Chúng ta bỏ qua đoạn này được không?”
“Lần sau còn uống rượu nữa không?”
“Không uống.” Quý Khinh Chu buồn bực nói, “Không đúng chút nào, rõ ràng tửu lượng của mẹ tôi rất tốt, sao tửu lượng của tôi lại kém như vậy.”
“Mấy thứ tửu lượng này là
huyền học, có thể thấy được cậu chẳng di truyền được chút tửu lượng nào từ mẹ cậu cả.”
*Huyền học(玄学): ở thời hiện đại, huyền học là tên gọi chung của các môn học thần bí của TQ như phong thủy, bói toán, xem tướng,…Quý Khinh Chu thở dài, “Cũng may tôi không uống rượu với những người khác, bằng không quá mất mặt.”
Lời này của cậu như đang nhắc nhở Sở Thành, “Cho nên cậu nhớ kỹ, sau này trừ khi có tôi, bằng không một giọt cũng không được dính, hiểu không, cho dù là uống cùng với Dư An Nghi hay Liên Cảnh Hành cũng đều không được, hiểu không?”
“Hiểu rồi.” Chuyện này đâu cần anh phải nhắc nhở, Quý Khinh Chu chỉ cần tưởng tượng đến chuyện bản thân đã làm sau khi uống say, liền cảm thấy đáng sợ, cũng may là Sở Thành, bằng không nếu là người khác…… Quý Khinh Chu từ chối nghĩ đến khả năng này.
Sở Thành thấy cậu tỉnh rồi, lúc này mới rời giường thay quần áo. Hôm nay anh phải về nhà dự sinh nhật, nhưng bởi vì Quý Khinh Chu uống say, nên vẫn chưa quay về được, anh muốn chờ cậu tỉnh lại rồi mới đi, hiện tại cậu tỉnh rồi, anh cũng nên về nhà thôi.
“Rời giường đi, tôi cùng cậu ăn một bữa cơm, rồi về nhà.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, mới từ trong mông lung phản ứng lại, hôm nay Sở Thành phải về nhà dự sinh nhật.
“Anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh ăn.” Cậu vừa thay quần áo vừa hỏi Sở Thành.
Sở Thành thấy cậu vừa mới tỉnh rượu, không muốn cậu quá vất vả, anh bèn nói, “Thôi đừng làm, đặt cơm hộp đi.”
“Nào có ai ăn sinh nhật lại ăn cơm hộp chứ.”
“Vậy làm món khác cho tôi đi.” Sở Thành nói, “Mì trường thọ được không?”
“Được.” Quý Khinh Chu đã thay quần áo xong, “Anh chờ một chút, tôi rửa mặt xong sẽ làm ngay cho anh.”
“Ừ.” Sở Thành đáp.
Làm mì trường thọ rất đơn giản, không được bao lâu, Quý Khinh Chu đã làm xong, cậu chần thêm hai quả trứng cho Sở Thành, rồi đưa tới trước mặt anh.
Thật ra đã lâu rồi Sở Thành không ăn mì trường thọ, anh không có truyền thống này, chỉ vì món này đơn giản, nên anh mới bảo Quý Khinh Chu làm.
Quý Khinh Chu ngồi ở trước mặt anh, cậu hỏi, “Thế nào? Ăn ngon không?”
Sở Thành nếm một ngụm, kinh ngạc nói, “Không tồi, so với ấn tượng của tôi thì ăn ngon hơn nhiều.”
“Ấn tượng của anh?”
“Có một lần tôi ăn món này, cũng không nhớ là khi nào, nhưng cậu làm khá ngon, ngon hơn nhiều so với lần trước tôi ăn.”
Quý Khinh Chu được anh khen có chút vui vẻ, cúi đầu ăn mì của cậu.
Cậu ăn một hồi, đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi Sở Thành, “Tối hôm qua tôi có phát thẻ cho anh không?”
“Đâu chỉ phát không đâu, hệt như bán sỉ, phát cho một đống.”
Quý Khinh Chu “Ồ” một tiếng, vừa ăn mì sợi, vừa giương mắt trộm nhìn anh, thấy Sở Thành không nói lời nào, cúi đầu ăn trứng, cậu bèn nhẹ nhàng nhắc nhở, “Ừm nói cách khác, anh đã gom đủ bảy thẻ người tốt rồi đó, hiện tại chúng ta có thể lái xe được rồi.”
Sở Thành không ngờ cậu lại chủ động nhắc đến chuyện này, anh buông đũa xuống, nhìn thẳng vào cậu.
Quý Khinh Chu không hề tránh né, chỉ cảm thấy có chút khẩn trương, vô thức chọc chọc đôi đũa vào bát, cậu hỏi, “Đúng không?”
Đúng cái gì mà đúng! Sở Thành cảm thấy cậu đúng là quá thành thật, tuân thủ hứa hẹn, là
sinh viên ba tốt à?!
*Sinh viên ba tốt bao gồm: Tư tưởng và đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.“Tối hôm qua cậu uống say, không tính.”
“Không tính?”
“Chứ sao? Cậu đã uống say, ý thức hỗn loạn như vậy, làm gì biết nơi nào là thật nữa, như thế chẳng phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Không tính.”
Quý Khinh Chu nghe anh nói như vậy, yên lặng dừng động tác đang chọc đũa lại, cũng không biết là nhẹ nhàng thở ra hay là có chút mất mát, thế nhưng không sao cả, cậu nghĩ, nếu lần này không tính, vậy chờ đến sinh nhật của cậu đi, dù sao cũng ngay tháng sau, cũng nhanh thôi.
“Thôi được.”
Sở Thành thấy cậu không tranh cãi với anh nữa, đoán chừng có lẽ cậu cũng chưa chuẩn bị tốt, có lẽ trước kia nêu ra điều kiện này, cho nên bây giờ mới đơn thuần dựa theo ước hẹn, thực hiện lời hứa hẹn mà thôi, thật đúng là chẳng biết suy nghĩ cho bản thân gì cả, đồ ngốc. Anh không nói về vấn đề này nữa, cứ thế tự động bỏ qua.
“Hôm nay anh quay về nhà, buổi tối có về không?” Quý Khinh Chu đang ăn cơm, đột nhiên lại hỏi.
“Không về đâu, đêm nay phải ở nhà, ngày mai cậu đi rồi phải không? Mấy giờ lên máy bay?”
“12 giờ.”
“Vậy để tôi tới đón cậu, đưa cậu ra sân bay.”
“Được.” Quý Khinh Chu đáp, cậu nhìn trứng chần trong bát, nghĩ chắc sau khi đóng máy cậu mới gặp lại anh, bèn yên lặng gắp trứng chần lên bỏ vào bát Sở Thành!
Sở Thành: “??? Làm gì vậy?”
“Cho anh, hôm nay sinh nhật anh mà, sinh nhật vui vẻ.”
Sở Thành bất đắc dĩ, lại đột nhiên nghĩ đến, trước kia trong lúc vô tình anh có nhìn thấy CMND của Quý Khinh Chu, hình như sinh nhật của cậu là vào tháng 8, nói như vậy, trước khi hai người tách ra, anh vẫn có thể tặng một món quà sinh nhật cho Quý Khinh Chu. Anh nghĩ vậy một hồi, không khỏi thầm tính toán trong lòng, nên tặng món quà gì cho cậu nhỉ?
Sở Thành cơm nước xong liền trở về nhà, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Sở Thành, cho nên Sở Tín không đến công ty, anh ở nhà tổ chức tiệc sinh nhật cho Sở Thành, họ hàng thân thích cũng đến đông đủ từ sớm, vừa thấy Sở Thành liền nhiệt tình dò hỏi tình hình dạo gần đây.
Sở Thành khách khí hàn huyên với họ hàng vài câu, Sở Tín tinh mắt, dường như vừa nhìn là đã thấy sợi dây chuyền trên cổ Sở Thành.
“Cổ mang cái gì vậy?” Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, Sở Tín hỏi.
Sở Thành nghe vậy, cúi đầu nhìn khối ngọc trên cổ, “Chẳng phải anh đã thấy rồi sao?”
“Trước đó có thấy em mang dây chuyền bao giờ đâu.”
Sở Thành biết anh muốn nói cái gì, “Anh yên tâm, em có chừng mực.”
“Em biết trước khi bước vào ngục giam, các tội phạm đều nói như thế nào không? Tất cả đều nói, tôi có chừng mực.”
=============