Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới

Chương 55

Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức yên lặng, không ai dám thở mạnh chỉ có tim Tiêu Ngôn Cẩn là còn đang đập loạn không ngừng.

Đại tiểu thư Quý gia mời "tra A" làm bạn nhảy sao?!

Đại tiểu thư Quý gia xưa nay thậm chí không có lấy một người bạn thân nữ giới, lại càng không có tin đồn nào với nam giới, truyền thông cũng chưa từng bắt gặp nàng xuất hiện thân mật với ai. Có người còn đồn rằng Sở Lạc từng bị nàng tát thẳng mặt!

Vậy mà giờ lại chủ động mời Tiêu Ngôn Cẩn đi dự vũ hội? Tiêu Ngôn Cẩn đúng là vận may chó cắn phải rồi!

Phó Thừa có phần ghen tức: “Tiểu thư, tôi thấy cô nên tránh xa cô ta ra thì hơn. Tiêu Ngôn Cẩn là người xấu, sẽ làm hại cô đấy.”

Tiêu Ngôn Cẩn liếc về phía Quý Vân Nặc, còn chưa kịp nói gì thì Quý Vân Nặc đã lạnh lùng liếc Phó Thừa một cái. Anh ta lập tức câm nín.

“Ồ?” Một giọng nói lạnh băng vang lên.

“Việc này liên quan gì đến anh?” Quý Vân Nặc không chút cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh như băng.

Tần Quân Ngâm không nhịn được chất vấn: “Vì sao cô lại mời cô ta làm bạn nhảy? Là vũ hội gì mà tôi chưa từng nghe? Hay là quan hệ giữa hai người không giống như bọn tôi nghĩ? Cô không sợ bị người ta chụp ảnh làm ảnh hưởng danh tiếng của cô à?!”

A Đức liền lên tiếng: “Xin cô nhỏ tiếng một chút, nơi này không thích hợp để cô la hét om sòm.”

Quý Vân Nặc tiến lại gần, Tần Quân Ngâm lập tức không dám đối diện với ánh mắt nàng. Cả hai đều là Omega, nhưng Quý Vân Nặc cao hơn vài cm, khuôn mặt cũng sắc sảo hơn hẳn cô ta.

Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp. Rõ ràng, Tần Quân Ngâm hoàn toàn rơi vào thế yếu.

“Tần tiểu thư, tốt nhất cô nên lo giữ lấy danh tiếng của mình trước đã.” Quý Vân Nặc cười lạnh.

Dựa vào tài liệu mà Bách Lý Chiếu Yên cung cấp, nàng nhanh chóng tra ra việc gia đình Tần Quân Ngâm trốn thuế, cộng thêm việc cô ta đang quan hệ mập mờ với Giang Khúc Hữu, nhưng ngoài mặt lại còn có thêm một Alpha khác. Tính ra là một chân đạp hai thuyền.

Nếu Tần Quân Ngâm thật sự cho rằng Tiêu Ngôn Cẩn yêu cô ta thì cô ta là một chân đạp ba thuyền đấy. Có khi còn nhiều hơn.

Quý Vân Nặc ghé sát tai cô ta nói nhỏ:
“Chuyện của cô, tôi nắm rõ từng chút. Nói nhiều không tốt đâu.”

Tần Quân Ngâm cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người nàng, cả người bất giác run rẩy. Khí thế áp đảo của một Omega cường thế khiến cô ta không còn đường lui.

Khó trách có nhiều người coi việc được cô yêu thích là vinh quang.

Cô ta đã thua trước một Omega kiêu ngạo, cao quý và lạnh nhạt như Quý Vân Nặc, từng cử chỉ, từng lời nói đều toát lên khí chất của một danh viện thực thụ, là hình mẫu mà cô ta cả đời cũng học không được.

“Tiêu Ngôn Cẩn.” Quý Vân Nặc quay đầu gọi.

Tiêu Ngôn Cẩn giật mình, rồi lập tức cười: “Có em!”

Quý Vân Nặc nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Omega trước mặt, trong lòng Tiêu Ngôn Cẩn vui sướng như phát điên.

Quả nhiên, Nặc tỷ tỷ vẫn đến cứu cô.

“Cô không thể đưa cô ta đi! Tiêu Ngôn Cẩn là người thế nào, cô rõ ràng hơn ai hết! Vì sao cô lại muốn đi với cô ta?!” Giang Khúc Hữu hét lên từ phía sau, trong mắt ngập tràn ghen tị.

Anh ta biết rõ Quý Vân Nặc đến không phải chỉ để mời Tiêu Ngôn Cẩn đi vũ hội, mà là để giải vây cho cô. Mẹ kiếp, Tiêu Ngôn Cẩn, cô không chỉ cùng Quý Vân Nặc một nhóm mà ngay cả lúc nguy cấp này nàng cũng đến giúp, cô thật sự quá may mắn!

Quý Vân Nặc không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi muốn mời ai thì mời, liền quan gì anh.”

Sau khi lên chiếc Maybach, Tiêu Ngôn Cẩn nhìn ra phía sau không còn ai đuổi theo, liền vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, cảm ơn chị đã đến.”

Tuy cô có thể tự xử lý được tình huống, nhưng đúng lúc Quý Vân Nặc xuất hiện thì cảm giác vẫn rất đặc biệt.

Quý Vân Nặc mỉm cười, định đưa cô về ký túc xá thì đột nhiên Tiêu Lương Mộc từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hét:
“Tiêu Ngôn Cẩn! Con quay lại cho ba!”

Tiêu Ngôn Cẩn nhíu mày: “Ba? Sao ba lại đến đây?”

“Cô còn nhớ lần trước đi xem mắt không? Sau lần đó Ngôn Cẩn thay đổi hẳn. Cô lấy tư cách gì mà đưa con bé đi?! Cô có biết không, lần đó con bé về nhà mà như biến thành người khác!” Tiêu Lương Mộc lớn tiếng, vì bất lực với cách hành xử của Quý gia nên giờ trút sự tức giận lên nàng.

Quý Vân Nặc dường như cũng chợt nhận ra tuy nàng và Tiêu Ngôn Cẩn đã bí mật bên nhau, nhưng chưa từng nghĩ đến việc buổi xem mắt đó có ảnh hưởng gì đến Tiêu Ngôn Cẩn không. Gương mặt nàng chợt trầm xuống.

Người như nàng, luôn kiêu ngạo, luôn bình tĩnh… Có lẽ cũng từng khiến người ta đau lòng.

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức lên tiếng: “Không, không! Buổi xem mắt hôm đó chẳng có gì hết, con còn về nhà ngủ một mạch đến tận chiều ấy chứ!”

Nhận thấy vẻ mặt trầm tư và nhạy cảm của Quý Vân Nặc, cô liền nhanh chóng giải thích.

“Bớt nói linh tinh! Mau theo ba về nhà!” Tiêu Lương Mộc đưa tay kéo Tiêu Ngôn Cẩn lại.

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức lùi lại một bước: “Về cái gì? Lại muốn con đi xem mắt à? Trong mắt ba chỉ quan tâm đến danh tiếng của Tiêu gia thôi đúng không, cho dù Tiêu gia phất lên được thì chỉ cần ba còn ở đó thì sớm muộn gì cũng lại phá sản!”

“Con dám nói vậy với ba sao?!” Tiêu Lương Mộc giận dữ quát lên.

Tiêu Ngôn Cẩn không chút khách khí chế giễu: “Tiêu gia xui xẻo là vì có ba!”

“Con!” Tiêu Lương Mộc giơ tay lên tát vào mặt Tiêu Ngôn Cẩn một cái.

Quý Vân Nặc sững người, lập tức che chở Tiêu Ngôn Cẩn phía sau lưng: “Chú Tiêu, chú làm cái gì vậy?!”

Tiêu Lương Mộc: “Đừng cản tôi, tôi phải dạy dỗ đứa con bất hiếu này!”

“Em ấy bất hiếu cái gì? Nói đến bất hiếu, rõ ràng là chú mới đúng!” Tuy đối phương là trưởng bối, lại là cha của Tiêu Ngôn Cẩn, nhưng khi thấy cô bị đánh, Quý Vân Nặc sao có thể nhịn được.

“Chú không học hỏi cách quản lý, không tập trung phát triển công ty, suốt ngày chỉ biết đánh bạc uống rượu, còn muốn hy sinh hôn nhân của con gái mình. Một chút nhận thức lỗi lầm cũng không có, thậm chí không học hỏi gì về điều hành doanh nghiệp. Người như chú mà cũng làm ăn kinh doanh, Tiêu gia liệu có phát triển nổi không?”

Tiêu Lương Mộc sững sờ, tay ông cũng dần hạ xuống.

“Chuyện của Tiêu gia không cần người ngoài như cô quản.”

“Chuyện của Tiêu Ngôn Cẩn chính là chuyện của tôi.” Quý Vân Nặc lạnh lùng nói, “Giấy chứng nhận bất động sản của Tiêu gia vẫn còn trong tay tôi, nếu chú còn ép em ấy đi xem mắt vì chú đang cần tiền thì đừng mơ tôi sẽ bán lại căn nhà này cho chú!”

“Cô..” Tiêu Lương Mộc giận dữ trừng mắt nhìn nàng, A Đức lập tức bước lên chắn giữa hai người, khiến ông không thể làm gì hơn. Ông tức đến gào lên: con nhóc này còn đáng ghét hơn cả trước kia!

“A Đức, anh tự lái xe về đi.”

Quý Vân Nặc không nói nhiều, kéo Tiêu Ngôn Cẩn vào trong xe, đường đường chính chính rời đi.

Nàng lái xe, sắc mặt lạnh lùng.

“Tỷ tỷ.” Tiêu Ngôn Cẩn kéo áo Quý Vân Nặc, an ủi, “Em không sao, bị tát một cái thôi mà.”

“Chị chỉ cảm thấy họ coi em như công cụ liên hôn, thật sự làm người ta thất vọng và đau lòng.” Quý Vân Nặc thì thầm, Tiêu Ngôn Cẩn biết nàng rõ ràng là đang đau lòng vì mình.

Xe dừng bên vệ đường, Quý Vân Nặc quay đầu lại, đưa tay xoa gò má Tiêu Ngôn Cẩn: “Đau không?”

Trước đây Tiêu Ngôn Cẩn chắc chắn sẽ cố tình làm nũng, nhưng lần này lại không muốn.

“Không đau.”

“Đừng lừa chị.” Lực tay Quý Vân Nặc bỗng tăng thêm.

Cơn đau dịu dàng truyền đến, Tiêu Ngôn Cẩn “a” một tiếng, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.

“Tỷ tỷ, em nói không đau mà chị vẫn cứ làm vậy với em.” Tiêu Ngôn Cẩn hừ hừ.

Quý Vân Nặc liền kéo cô vào lòng, mùi hương lạnh lùng xen lẫn hoa hồng thoang thoảng quanh mũi.

Tiêu Ngôn Cẩn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cơ thể mềm nhũn.

Quý Vân Nặc xoa đầu cô, trong đáy mắt vẫn là sự đau lòng chưa tan: “Cún con, đau thì nói là đau đi, để chị còn nghĩ cách dỗ dành em, được không?”

Tiêu Ngôn Cẩn trong lòng run lên, cũng ôm chặt lấy nàng.

“Vừa rồi chị gọi em là gì?” Tiêu Ngôn Cẩn dè dặt hỏi.

Quý Vân Nặc cười: “Cún con.”

Trong lòng Tiêu Ngôn Cẩn dâng lên từng cơn sóng. Cô đã trở thành cún con của đại tiểu thư, làm cún của tỷ tỷ thật sự là quá hạnh phúc.

“Vậy em có phải là chú cún đầu tiên chị nuôi không?” Tiêu Ngôn Cẩn cười toe.

Quý Vân Nặc thấy kỳ quái: “Chị gọi em là cún mà em lại tưởng thật à? Đúng là chẳng có chí khí gì cả.”

Tiêu Ngôn Cẩn "ẳng ẳng" hai tiếng: “Em chẳng có chí khí gì đâu, em muốn làm cún của tỷ tỷ, vĩnh viễn là cún con của chị.”

Tiêu Ngôn Cẩn dụi dụi vào lòng nàng, Quý Vân Nặc suýt nữa tưởng cô đã biến thành một chú cún con đáng yêu.

“Tỷ tỷ.”

“Ừm?”

Vừa mới ngẩng đầu lên, người trong lòng bỗng nhích ra, rồi bất ngờ đặt lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt.

Nụ hôn sâu kéo dài chẳng biết bao lâu, cho đến khi môi đối phương đỏ ửng và sưng tấy, cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Tiêu Ngôn Cẩn liền chuyển sang phương pháp khác, đưa tay trêu chọc ở nơi khác.

Quý Vân Nặc lần đầu gặp phải chuyện này, có chút phản ứng không kịp.

Tiêu Ngôn Cẩn cười ngọt ngào, chưa thấy đủ: “Chị hôn em thì em sẽ không thấy đau nữa.”

Quý Vân Nặc mỉm cười, nàng nâng tay Tiêu Ngôn Cẩn lên, vu.ốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô.

"Chị biết chuyện gì đó của Tần Quân Ngâm rồi không?” Tiêu Ngôn Cẩn hỏi.

Quý Vân Nặc gật đầu: “Chị không quen mấy người trong giới đó, nhưng may mà Bách Lí Chiếu Yên nói cho chị biết. Thật ra nếu chị không đến, em vẫn có thể tự giải quyết tốt chứ?”

Tiêu Ngôn Cẩn nhún vai: “100% luôn, với tài ăn nói của em, khiến bọn họ xấu hổ không phải vấn đề.”

Quý Vân Nặc bật cười, càng thêm thương yêu Alpha này.

Nhưng nàng vẫn cảm nhận được Tiêu Ngôn Cẩn trong lòng vẫn còn điều lo lắng...

---------------------------------

Tại phòng tập nhảy của công ty.

Sau khi Tiêu Ngôn Cẩn luyện xong, một mình cô đứng trên ban công nhìn hoàng hôn, cảm giác trông thật cô đơn.

Quý Vân Nặc đi đến phía sau, bước chân nhẹ như gió thoảng.

Tiêu Ngôn Cẩn không hề hay biết.

Bất ngờ, Quý Vân Nặc ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa vào vai Tiêu Ngôn Cẩn, khẽ thì thầm: “Đừng nhúc nhích, để chị ôm em thêm một lúc nữa, được không?”

Tiêu Ngôn Cẩn mím môi, cô có thể ngửi thấy hương hoa hồng quen thuộc thoảng trên người Quý Vân Nặc.

“Lúc trước chị nói muốn em đi xem mắt… thật ra là để cổ vũ bản thân chị có thêm can đảm nói với bọn họ rằng chị muốn cùng em kết đôi. Em chỉ có thể là của chị. Nhưng chị lại chẳng hiểu nổi em... A Cẩn, em có thể… trao hết mọi thứ của em cho chị không? Được không?”

Giọng Quý Vân Nặc vốn lạnh lùng, giờ khẽ vang bên tai cô lại giống như tiếng đàn dịu dàng.

Tai Tiêu Ngôn Cẩn bắt đầu đỏ bừng, cô thật sự không chịu nổi mấy lời ngọt ngào ám muội như thế này.

Nhưng… những lời ấy lại khiến cô thấy an lòng.

Đôi mắt Tiêu Ngôn Cẩn dần ươn ướt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chạm vào tay Quý Vân Nặc đang đặt nơi eo cô.

Quý Vân Nặc khẽ động, nhẹ giọng như hơi thở thoảng qua: “Em khóc à?”

Tiêu Ngôn Cẩn kiêu ngạo phản bác: “Không có, chỉ là… có cát bay vào mắt thôi.”

Quý Vân Nặc siết chặt vòng tay ôm cô, cô gái nhỏ kiêu ngạo này, sao lại khiến người ta đau lòng đến thế.

Bất chợt, người trong lòng bắt đầu xoay người lại, lần này đến lượt Tiêu Ngôn Cẩn ôm chặt lấy Quý Vân Nặc.

Hai người áp sát nhau, lồng ng.ực mềm mại chạm vào nhau, tim đập thình thịch không ngừng.

Quý Vân Nặc có chút xấu hổ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Em ôm chị làm gì vậy?”

Tiêu Ngôn Cẩn bắt đầu đưa tay vu.ốt ve, khiến toàn thân Quý Vân Nặc căng lên, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái khó tả.

“Đừng nói gì cả.” Tiêu Ngôn Cẩn khẽ bịt miệng cô, lặng lẽ hôn lấy, Quý Vân Nặc không kìm được mà để lộ chút tin tức tố mùi hoa hồng.

Tiêu Ngôn Cẩn cắn nhẹ môi nàng, cười khẽ: “Nặc tỷ tỷ, kỳ mẫn cảm của em sắp tới rồi… em không muốn dùng thuốc ức chế đâu, phải làm sao bây giờ?”

Đầu óc Quý Vân Nặc rối bời, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể thì thầm như muỗi kêu: “Chị… chị làm sao biết được…”

Tiêu Ngôn Cẩn cười càng lúc càng ngọt, khẽ cắn tai nàng rồi thổi hơi trêu chọc: “Lần trước chị cưỡng hôn em, em còn chưa tính sổ đấy. Nếu em sắp đến kỳ mẫn cảm, chị phải giúp em đấy, được không?”

Cơ thể Quý Vân Nặc mềm nhũn, mùi sữa dìu dịu từ người Tiêu Ngôn Cẩn khiến nàng như tan chảy.

“… Được.”

Ánh mắt Tiêu Ngôn Cẩn rực sáng: “Cảm ơn Nặc tỷ tỷ!”

Quý Vân Nặc chỉ “ừ” một tiếng, thầm nghĩ: Xem ra mình phải thật sự ra tay rồi… muốn ngăn được Vệ Thấm mẹ của nàng, không thể chỉ nói suông nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment