Tiêu Ngôn Cẩn quấn chặt áo khoác, lén ngồi xổm trong một góc tối trước nhà, cố ý tránh để người của Quý gia phát hiện.
Trong lòng Quý Vân Nặc bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng không kém phần bối rối.
[ Vậy thì em cứ chờ đi. ]
Tiêu Ngôn Cẩn: “……”
[ Tỷ tỷ, chị đã dụ dỗ em rồi lại không muốn em đến. Có phải quá đáng lắm không? ] [ Nghiến răng nghiến lợi.jpg ]
Quý Vân Nặc bật cười, môi khẽ cong lên.
Lúc đó, Quý Chi Diệp và Vệ Thấm vẫn đang ở phòng khách, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại. Hai người vừa cười vừa đi lên lầu, trở về phòng ngủ.
Tiêu Ngôn Cẩn lúc này còn đang tính toán có nên trèo tường hay không, nhưng cô biết chắc chắn Quý gia có lắp camera, nếu bị Vệ Thấm hoặc Quý Chi Diệp phát hiện, chắc chắn cô tiêu đời.
Quý Vân Nặc đi đôi dép lông, nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Phòng khách không còn ai.
Người giúp việc cũng đã nghỉ Tết, căn nhà lớn như vậy giờ chỉ còn lại mỗi gia đình họ.
[ Em đứng trước cửa chờ chút. ]
Tiếng cửa mở khẽ kẽo kẹt, Tiêu Ngôn Cẩn thở ra một hơi khói trắng, phấn khích ôm lấy nàng: “Tỷ tỷ!”
Quý Vân Nặc không mặc áo khoác, chỉ mặc áo len màu xanh nhạt bên trong, vẫn còn chút ấm, mùi cơ thể nhẹ nhàng thoang thoảng khiến Tiêu Ngôn Cẩn không kìm được cọ cọ vào.
Nàng tất nhiên đau lòng khi thấy Tiêu Ngôn Cẩn đứng chờ giữa đêm đông lạnh giá, liền vội vàng kéo cô vào nhà. Lần đầu được nhìn tận mắt sân và phòng khách của Quý gia, Tiêu Ngôn Cẩn không khỏi tròn mắt ngạc nhiên—so với biệt thự Tiêu gia hơn trăm năm lịch sử, cũng không thua kém chút nào.
Vào phòng Quý Vân Nặc, Tiêu Ngôn Cẩn lại “ồ” một tiếng kinh ngạc.
Phòng được bài trí rất đơn giản mà đầy sắc thái riêng—bàn làm việc, tủ quần áo, giá sách, TV, giường và cả một cây đàn violin.
Chăn màu xám nhạt, hơi lạnh lùng, giống y như tính cách của tỷ tỷ cô vậy.
“Cởi áo khoác đi.” Quý Vân Nặc chủ động bước đến giúp cô cởi áo, trong phòng có máy sưởi nên chân trần cũng không thấy lạnh.
“Giờ này rồi còn đến nhà chị, không định về nữa à?” Quý Vân Nặc chọc chọc mũi cô. Nàng chỉ muốn trêu Tiêu Ngôn Cẩn một chút, ai ngờ người này dứt khoát đột nhập hẳn vào nhà luôn.
Tiêu Ngôn Cẩn ôm lấy eo nàng: “Em nhớ chị.”
Ở nhà, cô đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều. Lần thứ hai, cô nhất định sẽ làm tốt hơn.
Quý Vân Nặc bật cười, vốn định giữ vẻ lạnh lùng, nhưng còn phải xuống ăn cơm nữa.
Tiêu Ngôn Cẩn nằm trên giường của Quý Vân Nặc, tâm trí hỗn loạn.
Giường của chị ấy sao lại thơm đến vậy!!
Chính cô và chủ cũ của cơ thể này cũng đều là người sạch sẽ, thường xịt nước hoa nhẹ nhàng, nhưng hương thơm trong phòng Quý Vân Nặc lại khác hoàn toàn không phải mùi nước hoa rẻ tiền mà là thứ hương có thể thấm tận tâm can. Cô vùi mặt vào gối hít thật sâu, là mùi chanh nhẹ từ tóc tỷ tỷ.
Cô biết hành động này có hơi bi.ến th.ái, nhưng mà… đây là Quý đại tiểu thư mà!
Cô nhớ trước khi đi, Quý Vân Nặc từng bảo “muốn chạm vào gì thì cứ tự nhiên”, vậy có phải là cô có thể cởi quần áo và nằm nhảy nhót trên giường đúng không?
Nhưng mà… Quý Vân Nặc rất sạch sẽ, không tắm rửa mà nằm lên giường thì chắc chắn không được.
Nghĩ vậy, Tiêu Ngôn Cẩn vội vàng bật dậy, sợ bị phát hiện.
[ Tỷ tỷ, em lỡ nằm lên giường chị rồi. ]
Quý Vân Nặc nhìn tin nhắn mà tâm trạng cực kỳ tốt, chẳng buồn so đo.
[ Không sao đâu. ]
[ Trong tủ có đồ ngủ, em cứ lấy mà mặc. ]
Mùa đông không ra mồ hôi, nên Tiêu Ngôn Cẩn không cần phải tắm ngay.
Cô hớn hở mở tủ quần áo của Quý Vân Nặc ra, một luồng hương thơm dịu dàng lại tràn ra khắp phòng.
Quần áo của Quý Vân Nặc phần lớn mang tông lạnh: sơ mi trắng, vest thanh lịch.
Cô biết Quý Vân Nặc thích mặc vest nhất vì nó tạo cảm giác nghiêm túc, nhưng với Tiêu Ngôn Cẩn thì đó là… khí chất cấm dục! Rất cuốn hút!
Ở khu đồ ngủ, cô cẩn thận lật tìm: chủ yếu là váy ngủ dài màu đen, vài bộ hai dây, vài bộ tay dài.
Xuống dưới nữa…
Tiêu Ngôn Cẩn không ngờ lại là… nội y.
Cô cầm lên xem, hai tai đỏ rực.
Cô nhớ lần trước, Quý Vân Nặc mặc nội y ren màu kem, không phải loại quá gợi cảm, nhưng trong đống này lại có vài bộ thật sự quá đỗi quyến rũ.
Tiêu Ngôn Cẩn hận không thể tự tát mình một cái, sao lại lục lọi nội y người ta chứ! Đúng là bi.ến th.ái mà!
Cô chọn váy ngủ có dây đeo, không phải vì thích mặc váy mà do các kiểu khác hơi chật, mặc không thoải mái. Váy ngủ mới là lựa chọn phù hợp.
Da thịt lộ nhiều, có chút lạnh, cô nhanh chóng chui vào chăn.
Cô không cố ý muốn nghe mùi, nhưng vừa chui vào chăn, hương thơm liền xộc vào mũi—mùi thơm cơ thể của tỷ tỷ, hương hoa hồng của pheromone, cùng mùi sữa tắm nhè nhẹ.
Tiêu Ngôn Cẩn kéo chăn che kín người, nhưng lại lén lút hít mùi thơm, làm như đang ôm lấy Quý Vân Nặc, thậm chí còn hôn một cái.
Đúng là quá bi.ến th.ái rồi! Nhưng mà… đây là chăn của Quý đại tiểu thư đó!
Cô nằm chờ rất lâu, hương thơm bên cạnh thật sự mê người khiến cô gần như không nhịn được nữa.
Quý Vân Nặc sau khi ăn cơm xong liền chạy vào phòng.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ló đầu ra khỏi chăn, cười tít mắt: “Tỷ tỷ, buổi tối tốt lành.”
Quý Vân Nặc: “Đói không?”
Nàng cầm theo một củ khoai lang nóng cùng hộp sữa.
Tiêu Ngôn Cẩn không muốn ăn, cô chỉ muốn… ăn đôi môi đỏ kia mà thôi.
“Chị cứ để đấy, em chưa đói.” Cô ngoan ngoãn nói.
“Em chưa tắm, chị có giận không?”
Quý Vân Nặc làm sao mà giận nổi, khẽ lắc đầu: “Không giận đâu.”
Trong lòng Tiêu Ngôn Cẩn không khỏi vui sướng.
“Chị đi rửa mặt trước.” Quý Vân Nặc bước đến, cúi xuống hôn nhẹ cô một cái.
Tiêu Ngôn Cẩn bật ra một tiếng “A~”, thật sự nhịn không được mà thốt lên: “Em… em rửa với chị nha?”
Quý Vân Nặc không cho cô được như ý, đưa ngón tay đặt lên môi cô, nhướng mày: “Không được.”
Tiêu Ngôn Cẩn nuốt nghẹn. Đã nhịn rất lâu rồi, nay nhìn Quý Vân Nặc rời đi, cảm xúc càng trào dâng, cô làm nũng: “Tỷ tỷ, cho em tắm chung đi mà~”
Đáng tiếc Quý Vân Nặc đã đi vào phòng tắm.
Quá dễ dãi, Alpha chỉ biết ăn ngon sẽ không biết trân trọng.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, tim Tiêu Ngôn Cẩn đập thình thịch, trong cơ thể như có dòng điện mềm mại đang không ngừng dâng lên rồi rút xuống, vừa khiến trái tim cô đập liên hồi, vừa khiến dopamine không ngừng tràn ra. Cơ thể nóng lạnh đan xen, trong lòng như có ngọn lửa đang cháy rực.
Tiêu Ngôn Cẩn nhắm mắt lại, cắn răng lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm xen lẫn tiếng bước chân.
Rất nhanh sau đó, Quý Vân Nặc mặc áo ngủ bước ra, tóc còn hơi ướt, chỉ mới sấy sơ qua.
Cuối cùng, Omega xinh đẹp ngồi xuống bên mép giường. Tiêu Ngôn Cẩn lao tới như một con báo săn mồi, từ phía sau ôm chầm lấy Quý Vân Nặc, thì thầm: “Tỷ tỷ, được không?”
“Được cái gì?” Quý Vân Nặc giả vờ ngây thơ.
Tiêu Ngôn Cẩn ngay lập tức đơ người, “Chúng ta... chẳng phải đã lâu rồi không làm chuyện đó sao?”
“À.” Quý Vân Nặc bình thản đáp: “Hôm nay không có hứng thú.”
Tiêu Ngôn Cẩn: “!!!”
Cô gần như muốn khóc: “Vậy chị gửi tấm ảnh đó cho em làm gì?”
“Chỉ là gửi một tấm ảnh thôi mà. Em chẳng phải mỗi ngày cũng gửi ảnh tự sướng cho chị đó sao? Có vấn đề gì sao?” Quý Vân Nặc cố nhịn cười, hiện tại nàng chưa vội, chỉ là muốn trêu chọc Tiêu Ngôn Cẩn một chút.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Ngôn Cẩn lúc này vừa kỳ quái vừa đặc sắc. Cô đành phải giở trò, nũng nịu gọi: “Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ…”
Quý Vân Nặc có phần không chịu nổi kiểu làm nũng này, đành nói: “Chỉ được sờ thôi.”
Tiêu Ngôn Cẩn hai mắt sáng rỡ, nhưng lập tức nghe Quý Vân Nặc lạnh giọng cảnh báo: “Không được hôn, hôn chị là chị đuổi em ra ngoài.”
Tiêu Ngôn Cẩn như bị dội một chậu nước lạnh, cả người lạnh run.
Tỷ tỷ thật quá tàn nhẫn!
Cô vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại như ngọc ấy, theo bản năng lại muốn dựa sát, nhưng lại bị Quý Vân Nặc né tránh.
Tiêu Ngôn Cẩn cười gượng, biết rằng càng đụng vào thì càng khó kiềm chế ha.m m.uốn.
Quý Vân Nặc ngồi trên đùi cô, thi thoảng đưa tay vén tóc cô, chạm nhẹ vào cằm…
Tiêu Ngôn Cẩn làm sao chịu nổi kiểu trêu đùa này?
“Tỷ tỷ, chị bỏ qua một A non trẻ đầy đầy sức sống như vậy sao?” Tiêu Ngôn Cẩn vừa nói vừa tay chân không yên, không sờ thì tiếc.
Quý Vân Nặc vốn đang phạt cô vì mấy ngày nay cư xử không đứng đắn, có bạn gái Omega tốt như vậy lại không biết quý trọng, còn bày đặt làm Liễu Hạ Huệ.
Nàng vòng tay qua cổ Tiêu Ngôn Cẩn, tiến sát đến gần, Tiêu Ngôn Cẩn muốn hôn nhưng bị nàng né tránh.
Tiêu Ngôn Cẩn chỉ hít được mùi hương dịu ngọt của nàng, cảm giác trong cơ thể càng thêm rạo rực khó chịu.
So với mình, vẫn là tỷ tỷ lợi hại hơn!
Quý Vân Nặc gọi một tiếng: “Mèo con?”
Tiêu Ngôn Cẩn lập tức bắt chước mèo kêu vài tiếng, làm nũng như mèo con tiến đến gần, định hôn trộm, nhưng Quý Vân Nặc cứ né tránh mãi, nhất quyết không cho cô được như ý. Đáng thương thật, giờ đến cả sờ cũng không được.
Tiêu Ngôn Cẩn suýt khóc: “Tỷ tỷ, cho em hôn một chút thôi mà…”
Phải từ từ trêu đùa, nếu quá nhanh thì Alpha sẽ không cảm nhận được niềm vui của sự chờ đợi.
Quý Vân Nặc bật cười: “Chỉ được hôn nhẹ một chút thôi.”
Tiêu Ngôn Cẩn liền gật đầu lia lịa, rồi khẽ hôn một cái.
Sau đó, Quý Vân Nặc nhất quyết không cho Tiêu Ngôn Cẩn hôn nữa. Dù Tiêu Ngôn Cẩn có làm loạn lên, dây dưa không ngừng, nàng vẫn không nhượng bộ.
Tiêu Ngôn Cẩn chỉ còn cách như một đứa trẻ con, làm nũng, năn nỉ, dùng đủ mọi chiêu trò.
Quý Vân Nặc thấy cô đã không chịu nổi nữa, bản thân cũng bắt đầu cảm thấy bức bối. Lần đầu tiên của họ, tuy Tiêu Ngôn Cẩn còn vụng về, căng thẳng, nhưng nhìn chung không khí vẫn rất tốt.
Nành dần dần tỏa ra tin tức tố, tính toán lần này sẽ để Tiêu Ngôn Cẩn vượt qua được cửa ải đó, được thỏa mãn một lần.
Tiêu Ngôn Cẩn ngửi thấy tin tức tố, trong lòng chấn động không ngừng, nói như oán trách: “Tỷ tỷ, chị câu dẫn em mà không chịu trách nhiệm, có phải không xem Alpha này là người không?”
Quý Vân Nặc định mở miệng, không ngờ đã bị Tiêu Ngôn Cẩn đè xu.ống giường, hoàn toàn bị cô chiếm thế chủ động.
Quý Vân Nặc yếu ớt nhíu mày, giọng khẽ run: “Tiêu Ngôn Cẩn, em mà còn dám chạm vào chị, chị sẽ gọi người đó.”
Tiêu Ngôn Cẩn đang trong kỳ mẫn cảm, vốn đã kề cận giới hạn, lại ngửi được mùi hương hoa hồng đậm đặc từ tin tức tố, mà vẫn cố nhịn được thật đúng là thiên tài.
Cô giữ chặt lấy tay Quý Vân Nặc, đè lên trên, đồng thời bịt miệng nàng không cho phát ra tiếng. Quý Vân Nặc bị áp chế đến mức toàn thân mềm nhũn, chỉ còn có thể thở d.ốc – nhưng thứ đang chờ đợi lại là một đợt sóng cảm giác mãnh liệt nữa.
Tiêu Ngôn Cẩn bất ngờ dùng lưỡi khiến bờ môi Quý Vân Nặc ướt đẫm, đầu lưỡi cũng không chịu buông tha.
Hình ảnh vốn lãnh đạm của nàng lúc này lại phảng phất chút thẹn thùng đỏ mặt.
“Tỷ tỷ, chị châm lửa thì phải giúp em dập tắt,” Tiêu Ngôn Cẩn đôi mắt đỏ ngầu, nhe răng ra, rồi cắn ngay vào xương quai xanh mà mình luôn thèm muốn.
Xong việc, Quý Vân Nặc nằm đè trên người Tiêu Ngôn Cẩn, thở d.ốc không thôi, yếu ớt dùng nắm tay đánh cô.
Tiêu Ngôn Cẩn bật cười, nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn ấy.
Lần thứ hai trải nghiệm cũng không tệ, may là đang trong kỳ mẫn cảm – nếu bình thường, với sự hồi hộp như muốn chết của mình, e rằng chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng giờ kỳ mẫn cảm đang dần qua đi, cô cũng không chắc lần sau sẽ thế nào.
“Còn làm tiếp không?” Tiêu Ngôn Cẩn mạnh dạn hỏi, dù biết có thể bị nhìn thấu ý đồ.
Quý Vân Nặc mệt mỏi, chỉ khẽ “ừm” một tiếng: “Không làm nữa.”
Nhưng trong tai Tiêu Ngôn Cẩn lại nghe thành: “Alpha này không đủ bản lĩnh.”
Cô lập tức ôm lấy Quý Vân Nặc. Nàng hoảng hốt, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Em vẫn còn trong kỳ mẫn cảm mà… chị không thể giúp em một chút nữa sao?” Tiêu Ngôn Cẩn định chơi bài khổ nhục kế.
Quý Vân Nặc nhíu mày, thì ra là vì kỳ mẫn cảm mới đến tìm nàng.
“Cút!”
Tiêu Ngôn Cẩn: “?”
Cuối cùng, Quý Vân Nặc vẫn đồng ý.
Trước đó, Tiêu Ngôn Cẩn còn trộm hỏi một câu: “Chị thấy hạnh phúc không?”
Quý Vân Nặc không hiểu cô đang hỏi gì: “Hạnh phúc gì cơ?”
Tiêu Ngôn Cẩn đỏ mặt, không dám hỏi lại.
Xong xuôi, thấy Quý Vân Nặc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng rên khẽ, Tiêu Ngôn Cẩn tự tin rằng mình làm không tồi, nở một nụ cười đắc ý.
Cô thầm nghĩ, lần thứ tư rồi, không biết ngày mai có nên đến sớm một chút không, hoặc là để từ từ, lần tới lại đến. Dù sao thì trong kỳ mẫn cảm nên thể lực cũng tốt hơn hẳn so với ngày thường.
Cô liếc nhìn Quý Vân Nặc, thấy trên mặt nàng vẫn còn ửng đỏ, lồng ng.ực phập phồng không ngừng, dáng vẻ quyến rũ hơn thường ngày vài phần.
Tiêu Ngôn Cẩn không nhịn được nuốt nước bọt. Quý Vân Nặc bắt gặp ánh mắt cô, hơi tức giận quay mặt đi.
Tiêu Ngôn Cẩn: “?”
Bất đắc dĩ, cô nghiêng người ôm lấy Quý Vân Nặc, nhẹ nhàng luồn tay từ eo nàng lên, rồi nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Quý Vân Nặc vốn rất thích hành động như thế, bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu hỗn loạn.
Thì ra là Quý Chi Diệp bị Vệ Thấm đuổi ra khỏi phòng ngủ, lý do nghe được là "Ăn quá nhiều, không thỏa mãn nổi nữa".
Tiêu Ngôn Cẩn ngượng ngùng cười, quyết định tạm thời dẹp bỏ những ý nghĩ khác sang ngày mai.
Nhưng gần đây cô hay ngủ dậy muộn. Đến khi tỉnh lại là bởi tiếng động mặc quần áo của Quý Vân Nặc đánh thức.
Lúc ấy mới khoảng 8 giờ rưỡi sáng, Tiêu Ngôn Cẩn định đặt điện thoại xuống, cười khẽ, tính ngủ thêm một lát.
Khoan đã! Cô đột nhiên mở choàng mắt, không thể ngủ tiếp được!
“Tỷ tỷ!” Tiêu Ngôn Cẩn bất ngờ ôm chầm lấy Quý Vân Nặc. Lúc này, nàng còn đang mặc dở nội y, chiếc áo lót viền ren trắng còn chưa được chỉnh tề, cảnh xuân vô tình lộ ra.
Tiêu Ngôn Cẩn cúi mắt nhìn xuống, nhướng mày.
Quả là Omega bên cạnh khiến người ta không thể rời mắt.
“bi.ến th.ái!” Quý Vân Nặc đỏ mặt mắng khẽ.