Quý Vân Nặc cầm bộ đồ ngủ mà Tiêu Ngôn Cẩn đưa cho mình mặc vào, vừa mặc vừa nhìn Alpha đang đứng đó với ánh mắt vô cùng ngon mắt.
Dựa đầu lên vai cô, nàng hỏi: “Cái này là gì vậy?”
“Nhật ký hồi trước em viết hả? Em quên hết rồi.” Tiêu Ngôn Cẩn cười, cảm thấy nguyên chủ còn viết nhật ký thì đúng là kỳ lạ thật.
Cô mở một trang ra, phía trên viết: "Mẹ nó, ba tôi là tên khốn lại đi liên hôn với Quý gia, tôi không đời nào muốn cưới cái cô đại tiểu thư Quý gia mặt lạnh như băng đó, đời tôi coi như tiêu rồi!!"
Tiêu Ngôn Cẩn: “……”
Quý Vân Nặc mặt tối sầm lại nhìn cô, nhướng mày: “Ồ?”
Nàng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Cho nên trước đây em ghét chị đến mức đó à?”
“Đó là trước kia thôi, bảo bối.” Tiêu Ngôn Cẩn phải làm nũng: “Bây giờ khác rồi, nếu dùng suy nghĩ hiện tại của em mà nói, lúc đó hận không thể làm liếm cẩu cho chị, liếm đến khi chị cảm động mới thôi, không đúng phải là loại cho dù chị hành hạ em cả trăm lần, em vẫn coi chị là mối tình đầu, cam tâm làm liếm cẩu vì chị!”
Quý Vân Nặc hừ hai tiếng, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của cô.
Lại mở thêm một trang nữa.
"Tôi cứ tưởng ba tôi đã là đỉnh cấp liếm cẩu rồi, ai ngờ ông ta là siêu cấp liếm cẩu! Mẹ nó, để không làm mẹ tôi buồn, chuyện này cũng phải làm được cho bằng được!"
Tiêu Ngôn Cẩn khẽ ngẩn ra, rốt cuộc là chuyện gì khiến nguyên chủ lại kinh hãi đến vậy?
"Hôm nay tôi gặp mẹ ruột mình, trời ơi, bà ấy lớn tuổi rồi mà còn đẹp như vậy, quả không hổ là tổng tài hào môn quý tộc a!"
Tiêu Ngôn Cẩn cau mày, không hiểu nổi cái logic gì đây?
Quý Vân Nặc cũng đọc mà như lọt vào sương mù, bật cười nói: “Em viết cái gì mà kỳ cục vậy hả?”
“Em cũng không biết nữa.” Tiêu Ngôn Cẩn lo lắng tiếp tục đọc thì sẽ để lộ dấu vết gì đó, dứt khoát không đọc nữa, cất luôn quyển nhật ký vào trong túi xách.
Cô ho nhẹ hai tiếng, rồi ôm lấy Quý Vân Nặc: “Tỷ tỷ, em còn muốn…”
“Muốn đến vậy sao?” Bộ đồ ngủ của Quý Vân Nặc lại một lần nữa bị cô cởi ra.
“Chẳng lẽ chị không muốn ở trên chiếc giường mà em đã ngủ suốt 20 năm, làm vài chuyện hay sao?” Tiêu Ngôn Cẩn ngậm lấy môi nàng, “Dù sao thì đây cũng là ‘lần đầu’ của chúng ta mà.”
Quý Vân Nặc còn chưa kịp hết h.am m.uốn, bị cô khơi gợi vài lần liền bùng cháy, lại một lần nữa rơi vào đêm xuân triền miên trên giường…
-----------------------------------------
Hôm sau, Tiêu Ngôn Cẩn liền liên hệ với Hồ Thính Hạ.
Ngoài dự đoán, Hồ Thính Hạ lại rất thoải mái đồng ý.
Sau khi hẹn gặp xong, Tiêu Ngôn Cẩn hưng phấn kêu to một tiếng.
Người của Quý gia ở dưới lầu nghe thấy liền nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Vệ Thấm: “Con bé đó bị gì mà hét lên vậy?”
Quý Vân Nặc nhíu mày: “Mẹ, mẹ không có việc gì thì đừng nói linh tinh.”
Vệ Thấm nhún vai: “Thế nó bị làm sao?”
“Có thể là vui vì việc gì đó thôi.” Quý Vân Nặc đoán.
Nhưng Vệ Thấm thì không vui chút nào. Ít nhất khi Tiêu Ngôn Cẩn còn ở nhà, hai người còn có thể cùng nhau xem phim, đi làm đẹp, trò chuyện đủ chuyện trên đời. Giờ mà cô đi làm, chẳng phải bà sẽ lại một mình sao?
Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là bà rất tiếc khi không còn Tiêu Ngôn Cẩn bên cạnh để trò chuyện. Nhưng bà lại cố chấp không chịu nói ra, chỉ khăng khăng tỏ vẻ mạnh mẽ.
“Tại sao lại muốn đi làm chứ? Chẳng lẽ Quý gia đối xử với con bé không tốt?” Vệ Thấm thật sự không hiểu, rõ ràng có thể ở nhà làm tiểu kiều A sống sung sướng, lại còn muốn ra ngoài làm việc. “Mẹ có thể cho nó 500 nghìn tiền tiêu vặt cơ mà!”
Quý Vân Nặc tức đến nỗi chỉ biết nhắm mắt im lặng.
“Được rồi, con bé cũng là nghệ sĩ, fans thì luôn mong ngóng thần tượng quay lại. Không quay lại thì chẳng phải mất fans à?” Quý Chi Diệp nói chen vào.
Quý Vân Nặc gật đầu: “Đúng vậy, sự nghiệp của bản thân thì dĩ nhiên không thể từ bỏ.”
Thật ra nàng đã sớm đoán được Hồ Thính Hạ sẽ đồng ý hợp tác với Tiêu Ngôn Cẩn. Không phải vì Tiêu Ngôn Cẩn gọi điện khẩn cầu, mà là vài ngày trước Hồ Thính Hạ hợp tác với công ty Đông Phương Mộng để quay MV.
Vừa khéo Đông Phương Mộng có cổ phần của Quý gia, nên Quý Vân Nặc đã chủ động đến thương lượng và sắp xếp một cuộc gặp với Hồ Thính Hạ.
“Chào, Quý đại tiểu thư.” Hồ Thính Hạ bắt tay với nàng: “Lần đầu tôi gặp cô là ở hội thường niên của ‘Bay Lên Tinh Quang’, lúc ấy đã cảm thấy cô rất khác người thường. Lần này được gặp mặt trực tiếp…”
Hồ Thính Hạ là một nữ Omega, nhưng vẻ ngoài sắc sảo, khí chất lạnh lùng còn hơn cả Quý Vân Nặc khi đính hôn. Cô đeo kính gọng vuông, trông như một người trí thức, rất biết suy nghĩ.
Thân hình cao gầy, giọng nói lại trầm ổn, nhìn kiểu gì cũng giống Alpha hơn là Omega.
Quý Vân Nặc bắt tay cô ấy, mỉm cười nói: “Rất vui được gặp Hồ lão sư.”
Sau đó, Quý Vân Nặc mời cô ấy đi ăn tối tại một quán nhỏ yên tĩnh, khi vừa quay xong MV.
Hồ Thính Hạ hơn ba mươi tuổi, nhờ vào tài năng thiên bẩm đã sáng tác được một bài hát nổi đình nổi đám. Tuy không có ai nâng đỡ, nhưng cũng đầy tự tin và ngạo khí. Nghe tin được Quý đại tiểu thư mời ăn tối, cũng hơi ngạc nhiên.
Hai người ngồi bên ban công cạnh hồ nước, ánh trăng phản chiếu mặt nước lấp lánh, bóng thuyền trên mặt hồ nghiêng ngả thành đủ hình thù kỳ lạ.
Hồ Thính Hạ nhấp một ngụm rượu đào rồi hỏi: “Quý đại tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Bất kể là trong giới nghệ sĩ hay giới thượng lưu, ai cũng biết Quý Vân Nặc bình thường không thích giao thiệp với người khác, nhưng những người yêu thích cô thì nhiều không đếm xuể.
Cô còn nhớ rõ có một lần hot search quá đà #Nam minh tinh đỉnh lưu tỏ tình với Quý Vân Nặc, fans đồng loạt bỏ fandom, tuyên bố anh ta không xứng với Quý đại tiểu thư#
Nghĩ lại cũng buồn cười, cuối cùng người mà Quý Vân Nặc bên nhau lại còn đặc biệt hơn, không ngờ lại thật sự là Tiêu Ngôn Cẩn, fans CP ai nấy cũng đều vui mừng.
Quý Vân Nặc mang theo khí chất bình tĩnh tự nhiên, cho dù là những tiền bối có nhiều năm kinh nghiệm trong giới giải trí thì cũng khó mà che mờ được ánh hào quang trên người nàng.
"Hồ lão sư là người có thiên phú xuất chúng, viết ra toàn những ca từ và giai điệu tuyệt vời, điều này tôi đều biết. Cũng chính vì vậy, rất nhiều nghệ sĩ trẻ mới nổi đều mong muốn được hợp tác với cô một lần. Tôi hy vọng Tiêu Ngôn Cẩn có thể hợp tác cùng cô, dù sao thì mỗi ngày em ấy đều nhắc đến cô."
Quý Vân Nặc vốn không phải người hay khen ngợi người khác, lời nói cũng thường ngắn gọn, nhưng lần này lại thật lòng, không hề giả tạo.
Hồ Thính Hạ bật cười, một nụ cười như không tin được.
"Quý tiểu thư, tôi thật sự không hiểu một chuyện."
Quý Vân Nặc biết cô định hỏi gì, liền mỉm cười: "Xin mời lão sư nói."
"Vì sao cô lại coi trọng Tiêu Ngôn Cẩn?" Đây là câu hỏi đã khiến Thính Hạ trăn trở suốt nhiều ngày.
Chương trình “Truy mộng đi, Thiếu nữ!” nhờ vào độ hot của dàn thí sinh mà liên tục gây sốt. Dù nhóm nhạc xuất đạo chỉ hơn một năm đã tan rã, nhưng về danh tiếng và thực lực không hề thua kém các nhóm nhạc đỉnh cao hiện tại.
Trong giới giải trí, Hồ Thính Hạ không lạ gì chuyện phia sau hậu trường giữa các thí sinh. Trong mắt cô, Tiêu Ngôn Cẩn chỉ là một Alpha ham ăn biếng làm, mặt dày vô sỉ. Nhưng lại được một Omega như Quý Vân Nặc yêu thích, thật đúng là chuyện khôi hài nhất thiên hạ.
“Ban đầu tôi cũng thấy Tiêu Ngôn Cẩn không phải người tốt.” Quý Vân Nặc cười bất đắc dĩ. Nàng cũng không phải người dễ mềm lòng, nếu không thì khi mới gặp mặt trong buổi xem mắt, nàng đã không xem thường thái độ khoa trương của Tiêu Ngôn Cẩn.
“Mọi người nói em ấy mặt dày vô sỉ, ăn bám, lăng nhăng. Nhưng chuyện trong giới giải trí, Hồ lão sư hẳn cũng hiểu rõ – tin đồn thất thiệt lan tràn, thật giả lẫn lộn, ai biết được điều gì mới là sự thật? Nếu chưa từng tiếp xúc với em ấy, sao có thể đánh giá chính xác?”
Quý Vân Nặc bình thản nói, đưa tay ra hướng về phía mặt hồ. Những ngón tay thon dài vừa khéo chạm vào ánh trăng.
“Yêu một người có thể là vì người ấy dịu dàng, chu đáo, xinh đẹp. Nhưng tôi yêu em ấy là yêu cả con người em ấy, bao gồm cả khuyết điểm và ưu điểm.”
“Em ấy như ánh trăng, ban ngày không thấy rõ chỉ đến đêm khuya thanh vắng, ta mới nhìn thấy ánh sáng dịu dàng ấy.”
Quý Vân Nặc ví Tiêu Ngôn Cẩn như ánh trăng, còn trong mắt Tiêu Ngôn Cẩn, Quý Vân Nặc mới là mặt trời bởi vì ánh trăng chỉ phản chiếu ánh sáng, còn mặt trời mới có thể khiến trăng tỏa sáng.
Hai người, mỗi người đều xem đối phương là người quan trọng nhất thì đó mới chính là tình yêu.
Hồ Thính Hạ nghe xong trầm ngâm, cuối cùng khóe môi cong lên, khẽ mỉm cười nhìn Quý Vân Nặc.
Cô nhớ lại một lần ở nước ngoài, khi Quý Vân Nặc tình nguyện tham gia một sự kiện âm nhạc, lúc đó cô chỉ làm việc hậu đài nên không nhìn thấy Quý Vân Nặc. Nhưng trong khoảnh khắc Quý Vân Nặc quay đầu, mái tóc dài bay theo gió, để lộ ra đôi mắt lạnh lùng thanh thoát khiến cô ấn tượng đến bây giờ.
-------------------------------------
Tiêu Ngôn Cẩn đến văn phòng của Hồ Thính Hạ, đưa ca từ mình viết để cô ấy xem. Dù có năng khiếu viết lời, nhưng về mặt soạn nhạc cô vẫn còn thiếu sót, mà Hồ Thính Hạ lại là cao thủ soạn nhạc, nên muốn học hỏi.
Hồ Thính Hạ bất ngờ vì lời bài hát khá hay, liền hỏi: “Viết cho vị hôn thê?”
Tiêu Ngôn Cẩn nở nụ cười bất cần: “Đó là bí mật.”
Hồ Thính Hạ không muốn bị cuốn vào màn trình diễn tình cảm của hai người, dù cô ấy từng viết bài hát cho người mình thích cũng không đến mức này.
Cuối cùng Tiêu Ngôn Cẩn vẫn kể cảm hứng viết ca khúc, nói lan man đủ thứ, nào là bài hát tình yêu dành cho Quý Vân Nặc, CP Lời Hứa các kiểu… càng nói càng không đầu không đuôi, như một cụm bồ công anh bay loạn trong gió.
Hồ Thính Hạ chỉ biết ôm trán, thái dương đau nhức.
Cảm thấy người này sao lại có thể lắm lời đến vậy!
Đúng 6 giờ, Tiêu Ngôn Cẩn tan làm: “Hồ lão sư, gặp lại.”
“Về sớm vậy?”
“Vâng, chị ấy sẽ lo lắng cho tôi.”
Nói đến Quý Vân Nặc, giọng Tiêu Ngôn Cẩn lúc nào cũng dịu dàng đến mức ngọt lịm. May mà giọng cô dễ nghe, nếu không chắc bị người ta đánh vì lố lăng.
Tất nhiên, cô về sớm là có mục đích đó là tạo em bé với nàng.
Buổi tối, ăn cơm xong, hai người lên lầu.
Vệ Thấm và Quý Chi Diệp nhìn nhau, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Hôm nay đi làm có mệt không?” Tiêu Ngôn Cẩn vừa bóp vai Quý Vân Nặc vừa hỏi, tay cô nhẹ nhàng, khiến Quý Vân Nặc nhắm mắt lại thư giãn.
“Cũng tạm, còn em thì sao?”
“Chỉ sáng tác nhạc thôi, không có gì nặng.” Tiêu Ngôn Cẩn lén lút cho tay vào trong lớp áo của nàng.
Quý Vân Nặc lười phản kháng.
“Hồ lão sư đối xử với em tốt chứ?”
“Rất tốt, chỉ là đôi lúc thấy em phiền.”
Nói đến đây, Tiêu Ngôn Cẩn gác đầu lên bụng Quý Vân Nặc, hỏi: “Bé con xuất hiện chưa?”
Quý Vân Nặc bật cười: “Sao nhanh thế được?”
“Nếu không có thai, chẳng phải chúng ta mãi mãi không cưới được sao…” Tiêu Ngôn Cẩn giả bộ đáng thương, đôi mắt long lanh như con mèo nhỏ.
“Em nghe mẹ nói lung tung rồi. Bà ấy dù khó tính, nhưng cũng biết thương lượng. Hiện giờ quan hệ hai người cũng ổn mà, qua thời gian nữa là chấp nhận hôn sự của mình thôi.”
Tiêu Ngôn Cẩn chống cằm nằm trên đùi Quý Vân Nặc, nhìn chằm chằm.
“Sao vậy?” Quý Vân Nặc sờ mặt mình.
“Em thấy chị càng ngày càng xinh.”
“Em nói câu này bao nhiêu lần rồi?”
“Em muốn nói mỗi ngày, để chị mỗi ngày đều vui.”
Quý Vân Nặc lười để ý đến cô, cô lúc nào miệng cũng ngọt không ai địch nổi.
Thế là trở tay lấy một cây thước từ bàn bên.
Đôi tay Tiêu Ngôn Cẩn lại bắt đầu nghịch đùi trắng trẻo của nàng.
“Nhột.” Quý Vân Nặc khẽ run người.
“Chị, còn nhớ ngày mùng mấy là ngày lễ tiếp theo không?” Tiêu Ngôn Cẩn cố gợi lại.
Quý Vân Nặc suy nghĩ nghiêm túc, sợ quên mất ngày kỷ niệm gì quan trọng. Dù hai người không thích tạo nhiều kỷ niệm như Vệ Thấm và Quý Chi Diệp, nhưng vẫn nhớ ngày bên nhau.
Tiêu Ngôn Cẩn hừ nhẹ một tiếng, làm nũng trong lòng nàng, trên ngực toàn dấu răng của Tiêu Ngôn Cẩn.
“Là ngày Quốc tế Lao động đó.”
“Ừm, ngày lễ tốt đấy.”
“Được nghỉ 5 ngày, em muốn đưa chị đi khách sạn tận hưởng thế giới của hai người, không làm gì khác.”
Quý Vân Nặc cau mày, đâu dễ vậy chắc chắn cô lại có âm mưu gì.
Quả nhiên, Tiêu Ngôn Cẩn cười gian: “Năm ngày, tha hồ làm chuyện gì cũng được.”
“Cá cược nhé, nếu em thua thì chị muốn làm gì cũng được, còn nếu chị thua… hắc hắc hắc.”
Quý Vân Nặc lập tức nổi máu chiến: “Được, em muốn cá gì?”
Tiêu Ngôn Cẩn ghé tai nàng thì thầm: “Cá xem nếu chị và mẹ bị thương, mama sẽ quan tâm ai trước?”
Quý Vân Nặc không cần suy nghĩ: “Không cần cá, mama chắc chắn sẽ quan tâm mẹ trước.”
Tiêu Ngôn Cẩn dù biết hai mẹ vợ ân ái, nhưng không khỏi chán nản – con gái cũng quan trọng chứ!
Cô gãi đầu: “Vậy chị nói thử xem…”
Quý Vân Nặc cười, mặc cho đối phương cắn vào cổ mình, vừa thở d.ốc vừa nói đứt quãng: "Đánh cược... Nếu chị bị em bắt nạt, xem ai trong hai mẹ sẽ ra tay đánh em trước?"
Tiêu Ngôn Cẩn khựng lại, Quý Vân Nặc đúng là biết chơi thật đấy!!
-------------------------------------
Kỳ nghỉ 1/5, Quý Chi Diệp và Vệ Thấm cũng đang cân nhắc có nên đi du lịch đâu đó hay không.
“Nếu không thì mang theo hai tiểu quỷ kia theo luôn?” Quý Chi Diệp cuộn người trong lòng vợ mình, càu nhàu như một con báo nhỏ đang hờn dỗi.
“Không cần đâu, em chỉ muốn có một thế giới của hai người với chị thôi.”
Vệ Thấm biết Quý Chi Diệp đang muốn làm gì với mình.
Dù cố nén nhưng vẫn không nhịn được bật cười: “Vậy thì được rồi.”