Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới

Chương 9

Dáng vẻ của nàng lúc này giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Ngôn Cẩn, ngay cả thần thái cũng cực kỳ giống lúc trước khi gặp mặt trong buổi xem mắt.

Tiêu Ngôn Cẩn nghi ngờ liệu mình có nợ tiền nàng hay không.

"Cô không thấy tiêu chuẩn phỏng vấn của bọn họ kém đến mức nào sao? Tôi chỉ là may mắn được chọn thôi." Tiêu Ngôn Cẩn vẫn còn do dự không biết có nên nói việc kia cho nàng biết hay không.

Quý Vân Nặc không đáp, nhưng khi tham gia phỏng vấn, nàng đã âm thầm quan sát kỹ lưỡng Tiêu Ngôn Cẩn.

"Đợi đã!" Thấy nàng sắp rời đi, Tiêu Ngôn Cẩn lập tức gọi lại.

"Chuyện gì?"

"Lúc cô thay quần áo cẩn thận một chút." Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ tốt hơn hết là nên nhắc nhở. Không hiểu sao, cô cứ có cảm giác nếu Quý Vân Nặc bị ai đó bắt nạt, trong lòng cô lại thấy rất khó chịu.

Quý Vân Nặc hơi nghiêng người, từ góc độ của Tiêu Ngôn Cẩn có thể nhìn thấy rõ đường nét thanh tú trên gương mặt nàng. Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cô không phù hợp để tham gia tuyển tú."

Tiêu Ngôn Cẩn có lòng tốt nhắc nhở, kết quả lại bị nàng nói sang chuyện khác, thậm chí còn ẩn ý châm chọc.

"Tại sao?"

"Người như cô càng khiêm tốn càng tốt. Không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi sự bàn tán và chế giễu của công chúng."

Tiêu Ngôn Cẩn hơi sững người.

Quý Vân Nặc đang lo lắng sau khi danh tính tra A của nguyên chủ bị tiết lộ, cô sẽ bị cười nhạo sao?

Dư luận quả thực có thể khiến người ta phát điên. Không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để chịu đựng. Hoặc là bị nó nhấn chìm, hoặc là chọn cách phớt lờ.

Nhưng tại sao nàng lại lo lắng cho mình?

Thật buồn cười.

"Được thôi, tôi sẽ nghe theo cô mà rời đi. Nhưng vấn đề là ——" Tiêu Ngôn Cẩn nhướng mày, thẳng thắn nói: "Tôi không có tiền để trả phí vi phạm hợp đồng."

Quý Vân Nặc nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ rời đi.

Tiêu Ngôn Cẩn quay lại chỗ ngồi. Lúc này, Hà Nhu và Thời Chính Nghĩa đã thi đấu xong.

Kỷ Miên tuyên bố: "Hai người các em đều là A."

Cả hội trường nín thở. Dù đã đoán được một Alpha sẽ là A, nhưng không ai biết ai là người còn lại.

Kỷ Miên mỉm cười: "Chúc mừng Hà Nhu, em nhận được kết quả đánh giá là A!"

Tằng Di Thư phấn khích hét lên: "Tôi đã nói rồi mà! Chắc chắn Hà Nhu sẽ là người đầu tiên nhận A!" (A ở đây là xếp hạng hong phải Alpha)

Thời Chính Nghĩa sững sờ nhìn Hà Nhu, ánh mắt cô bỗng nhiên bùng lên một tia lửa.

Hà Nhu chẳng hề e ngại ánh mắt kia, thậm chí còn tiến lại gần cô hơn. Khuôn mặt vốn đã yêu mị nay lại càng thêm quyến rũ, thậm chí còn nói một câu gì đó bằng khẩu hình. Thời Chính Nghĩa lập tức nổi giận.

Hà Nhu nói: "Xú Alpha, nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn xem tôi sẽ đánh bại cô!"

Tiếp theo là phần thi của Lan Nguyện Nịnh, một Omega có giọng hát trong trẻo và vũ đạo uyển chuyển. Cùng với đó là Sở Lạc, một Alpha có ngoại hình tuấn tú, khí chất mạnh mẽ, ca hát và nhảy đều xuất sắc. Hai người này nhanh chóng nhận được đánh giá A.

Vừa bước lên sân khấu, Lan Nguyện Nịnh đã thu hút sự chú ý của đám Alpha.

Ai lại không thích một tỷ tỷ dịu dàng như vậy chứ!

Sau khi hát xong ca khúc tự sáng tác, Lan Nguyện Nịnh cười nhẹ: "Cảm ơn lão sư và các bạn đã lắng nghe."

Kỷ Miên tán dương: "Một người có tài năng thực thụ."

Lan Nguyện Nịnh cười dịu dàng, không tỏ ra ngượng ngùng, mà rất tự tin nhận lấy lời khen.

Với chiếc váy trắng nhẹ nhàng, cô giống như một đóa hoa nhài trong cơn mưa xuân.

Giang Nam nhìn đến ngây người, kéo tay Tiêu Ngôn Cẩn nói: "Tỷ tỷ này đẹp quá!" Nếu có thể nói chuyện hay thậm chí được tập luyện cùng thì thật tốt biết bao.

Tiêu Ngôn Cẩn mím môi, đẹp thì đẹp, nhưng...

Ánh mắt cô vô thức nhìn về phía Quý Vân Nặc.

Được rồi, Quý Vân Nặc một chút cũng không ôn nhu.

Khi đến lượt Sở Lạc biểu diễn, cô ta bỗng chỉ tay xuống khán đài, ánh mắt lại dừng trên gương mặt lạnh nhạt của Quý Vân Nặc.

Sở Lạc nhếch môi, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Tôi sẽ khiến mọi người nhớ đến tôi."

"A a a a! Tôi phát điên rồi!" Tằng Di Thư hét lên: "Sở Lạc thật sự quá ngầu!"

Tiêu Ngôn Cẩn nheo mắt lại. Chẳng phải cũng chỉ là một Alpha dầu mỡ* thôi sao.

(*Trong tiếng lóng mạng Trung Quốc, "dầu mỡ" mang nghĩa tiêu cực, ám chỉ sự phô trương, giả tạo hoặc kém tinh tế của một người nào đó.)

"Kế tiếp, xin mời nhóm thực tập sinh từ công ty Xướng Hướng Entertainment và công ty Đại Phong Entertainment lên sân khấu!"

Cuối cùng cũng đến lượt Tiêu Ngôn Cẩn.

Cô cùng đồng đội bước lên sân khấu, hàng chục ánh mắt lập tức dồn về phía họ.

"Thì ra cô ta chính là Tiêu Ngôn Cẩn sao?"

"Trời ơi, cô ta cũng đến tuyển tú à?"

"Nhìn cũng xinh đấy."

"Xinh cái gì mà xinh, nhìn là biết không có thực lực rồi! Đến đây chỉ để chơi bời thôi!"

"Tiêu thị phá sản rồi, có lẽ cô ta tham gia chỉ để kiếm tiền trả nợ."

Mặc dù nhiều người chưa từng gặp Tiêu Ngôn Cẩn, nhưng danh tiếng của cô thì ai cũng biết — tra A, ăn chơi trác táng, phá sản trả nợ.

Mọi ánh mắt đều mang theo sự đánh giá soi mói.

Tiêu Ngôn Cẩn biết, bọn họ không phục không phải vì danh tiếng của cô, mà vì thực lực của cô.

Bởi vì cô bị gán mác "ăn chơi trác táng", "thiếu nữ nhà giàu lêu lổng", nên mọi người đương nhiên nghĩ rằng cô không có tài năng gì cả.

Nhưng những lời đó chỉ áp dụng cho nguyên chủ mà thôi.

Còn bản thân cô, con đường của cô, không phải là thứ mà ai cũng có thể tùy ý đánh giá!

Quý Vân Nặc liếc nhìn Tiêu Ngôn Cẩn một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mang thân phận một "hắc liêu" (người có nhiều anti-fan) để đi thi tuyển tú, đúng là mất mặt chết đi được!

Công ty Đại Phong vốn chuyên sản xuất phim truyền hình, hai thực tập sinh của họ từng đóng vai phụ trong web drama, một trong số đó còn tốt nghiệp học viện âm nhạc, chắc chắn hát rất tốt.

Trong khi đó, hai đồng đội của Tiêu Ngôn Cẩn —— Giang Nam có thiên phú không cao, chỉ dựa vào nỗ lực để qua vòng phỏng vấn, còn Tằng Di Thư tuy có kinh nghiệm vũ đạo nhưng cũng không quá xuất sắc.

Nói chung, tổ hợp này... có vẻ không quá mạnh.

Hai bên đều không được đánh giá cao, nhưng ánh mắt của mọi người lại đầy tò mò. Chỉ cần có một chủ đề gây chú ý, bầu không khí liền trở nên náo nhiệt.

Và chủ đề đó chính là Tiêu Ngôn Cẩn.

"Ba tên thợ giày rách nát thôi mà."
Hai người đứng gần đó thì thầm với nhau, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn làm như không nghe thấy.

"Tiêu rồi, tôi hồi hộp quá! Đây là lần đầu tiên phải hát và nhảy trước mặt nhiều người thế này!" Giang Nam lo đến mức suýt khóc.

"Đừng lo, cứ coi như đang diễn cho Trương tổng xem đi." Tiêu Ngôn Cẩn hoàn toàn không có chút căng thẳng nào. Ở thế giới trước, để kiếm tiền, cô từng phải hát rong trên đường phố. Đối với một nghệ sĩ biểu diễn, dù có đứng trước hàng vạn khán giả cũng phải giữ vững phong thái, bởi vì cô chính là trung tâm của sân khấu.

"Mời hai nhóm tiếp theo lên sân khấu!" Giọng MC vang lên như một tia sáng, khiến người ta vừa háo hức vừa hồi hộp.

Công ty Đại Phong chỉ đơn giản hát một bài song ca, không có lỗi gì lớn nhưng cũng chẳng có điểm nhấn đặc biệt.

"Bây giờ, xin mời nhóm thực tập sinh của công ty Xướng Hướng lên sân khấu!" Kỷ Miên lên tiếng.

Bên dưới khán giả bắt đầu vỗ tay rôm rả, rõ ràng rất mong đợi màn trình diễn của Tiêu Ngôn Cẩn.

"Tiêu Ngôn Cẩn, cố lên!" Trong đám đông, một giọng nữ trong trẻo vang lên cổ vũ cô.

Tiêu Ngôn Cẩn vô thức nhìn về phía Quý Vân Nặc, nhưng đối phương vẫn giữ thần sắc thờ ơ, lạnh lùng như một tảng băng.

Cô thở phào nhẹ nhõm bởi vì giọng vừa nãy không phải của Quý Vân Nặc, mà là của Hà Nhu.

"Xin chào mọi người, chúng tôi là thực tập sinh của công ty Xướng Hướng!" Vì có chiều cao nổi bật, Tiêu Ngôn Cẩn được xếp đứng ở giữa đội hình.

"Chào các vị huấn luyện viên, chào các bạn thực tập sinh. Tôi là Giang Nam, đến từ Nghiệp Thành, sở trường của tôi là có thể lộn nhào 20 cái liên tiếp!"

Tiêu Ngôn Cẩn giật giật khoé miệng, lộn nhào 20 cái liên tục á?!

"Chào các vị huấn luyện viên, chào các bạn thực tập sinh. Tôi là Tiêu Ngôn Cẩn—" Cô còn chưa kịp nói xong thì bên dưới đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Kỷ Miên bật cười. Theo lời lão bà của cô, Alpha này từng được giới thiệu kết thân với em họ của vợ cô, lại còn bị Quý gia ghét bỏ từ lâu. Giờ tận mắt nhìn thấy, cô cảm thấy người này có vẻ cũng không quá tệ.

"Mời các em bắt đầu phần trình diễn của mình."

Trước đó, Tiêu Ngôn Cẩn đã cùng hai đồng đội bàn bạc về bài biểu diễn.

Giang Nam khá hiền lành, không quyết định được gì, nên hoàn toàn nghe theo cô.

Muốn gây ấn tượng, phải chọn một ca khúc độc đáo.

Vì vậy, bọn họ đã quyết định chọn một bài mà cả nước đều yêu thích tên là "Vận May Tới".

"Vận may tới, chúc bạn vận may tới, vận may mang đến niềm vui và tình yêu..."

Quả nhiên, khi phần trình diễn kết thúc, trên mặt các thí sinh bên dưới đều tràn đầy ý cười.

Thời Chính Nghĩa hài lòng gật đầu, nghiêm túc vỗ tay: "Nhảy nhạc nhẹ như thế này cũng không tệ."

"Chúng tôi đã biểu diễn xong, xin các vị huấn luyện viên nhận xét!" Ba người đồng thanh nói, Tiêu Ngôn Cẩn nở nụ cười nhẹ nhàng. Cô không thể buông bỏ đội nhóm của mình, nhưng cũng biết với trình độ hiện tại, thứ hạng của họ chắc chắn sẽ không cao.

Kỷ Miên lên tiếng: "Các em có ai muốn biểu diễn thêm một tài lẻ không?"

Phần biểu diễn tài năng cá nhân là cơ hội vàng để thể hiện bản thân và kiếm thêm điểm.

Sau khi Giang Nam và Tằng Di Thư biểu diễn, đến lượt Tiêu Ngôn Cẩn.

Lúc này, huấn luyện viên vũ đạo Ngụy Qua đột nhiên nghiêm túc nói: "Thật ra tôi không hài lòng với phần trình diễn của các em."

Tiêu Ngôn Cẩn nhướng mày, đến lúc cô biểu diễn tài lẻ thì anh ta mới lên tiếng?

"Sao vậy, Ngụy lão sư?" Giang Nam rụt rè hỏi.

"Các em đến đây tham gia tuyển chọn là để làm gì? Chơi tạp kỹ để lấy tiếng à?"
Giọng điệu của Ngụy Qua lạnh lùng. Bọn họ đã tập luyện suốt mấy tiếng đồng hồ mà không được nghỉ, ai nấy đều mệt mỏi. Lẽ ra một màn trình diễn xuất sắc có thể làm bầu không khí bùng nổ hơn, nhưng đáng tiếc, sau phần đánh giá cuối cùng của nhóm A, chương trình lại ngày càng trở nên buồn tẻ.

"Đặc biệt là em, Tiêu Ngôn Cẩn." Ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô, giọng điệu càng nghiêm khắc hơn.

Tiêu Ngôn Cẩn khẽ nhíu mày. Bị mắng là chuyện bình thường, nhưng tại sao cô chẳng hề cảm thấy có lỗi chút nào?

"Tôi đã quan sát em từ lâu rồi. So với hai đồng đội của mình, em thậm chí còn tệ hơn hẳn một bậc! Tay chân không phối hợp, hát thì chênh phô, thật sự không nỡ nhìn. Nếu em không muốn cố gắng, thì tại sao lại đến đây tham gia?"

Bên dưới khán giả lại bắt đầu bàn tán. Hiển nhiên, có không ít người cũng khó chịu với màn trình diễn của Tiêu Ngôn Cẩn.

Cô chẳng buồn giải thích. Bị mắng là chuyện bình thường, nhưng Ngụy Qua lại có thái độ khác biệt hẳn so với các thí sinh khác. Bình thường anh ta rất ôn hòa, nhưng đến lượt cô thì lại lạnh lùng như băng. Rõ ràng, cô không phải người tệ nhất, nhưng lại là người bị anh ta nhắm đến.

Nghĩ đến lúc trước Kỷ Miên giới thiệu, Ngụy Qua là nghệ sĩ dưới trướng Tỷ Mệ Entertainment, mà công ty này thuộc về Lý Mệ. Xem ra, anh ta chính là người được phái đến để gây khó dễ cho cô.

"Được rồi, Ngụy lão sư đừng nóng giận nữa." Kỷ Miên lên tiếng hòa giải. "Có lẽ ai cũng đang mệt mỏi nên tinh thần không tốt. Ngôn Cẩn, em vẫn muốn tiếp tục biểu diễn tài lẻ chứ?"

"Vâng, em muốn tiếp tục." Tiêu Ngôn Cẩn mỉm cười.

"Vậy em sẽ biểu diễn vocal hay dance?"

"Em chọn vocal. Bài hát của em là "Ách" (Chỗ này hong biếc hic, cíuuuuu)

"Hả?!" Thời Chính Nghĩa suýt nữa phun nước. Một thực tập sinh của nhóm nhạc nữ lại muốn hát "Ách" sao?!

Dĩ nhiên, Tiêu Ngôn Cẩn chọn bài này là có mục đích riêng.

Chẳng phải vì muốn gây sốt và hút fan sao?

"Hả?" Kỷ Miên sững sờ. Thật sự muốn chọn bài hát này để hát à? Muốn làm điều khác biệt so với những người khác sao? Không tệ, có sáng tạo đấy.

"Cho ta một cái ách trói chặt trên tay hắn... Ta nguyện đi theo sau lưng người..." Tiêu Ngôn Cẩn hát với cảm xúc dâng trào, nhưng vì giai điệu quá lệch tông với cuộc thi, nên các thí sinh dưới khán đài đều lộ vẻ mặt kỳ quái.

Bình Luận (0)
Comment