Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới

Chương 99

Cố Hữu Dung lái xe như điên dọc đường, phía trước lại kẹt xe, cô lập tức đập tay lên vô-lăng, hét lớn: “Các người đứng đó làm gì, có cái gì đáng nhìn chứ, tránh ra đi!!!”

Cho đến khi cảnh sát giao thông đến và “đưa vị tài xế tức giận” này đi.

Cố Trăn và Lâm Sơ Vịnh nhận được tin, lập tức đến đồn cảnh sát. Sau khi đóng phạt, hai người mới đưa con gái ra khỏi đó.

Về đến nhà, Cố Hữu Dung không nói tiếng nào, Cố Trăn không thể chịu được thái độ này của con liền khó chịu.

“Nói chuyện đi.”

Cố Hữu Dung mím môi, cô rất sợ mama mình, nhưng vẫn không nói.

“Nói chuyện!” Cố Trăn quát to.

“Thôi được rồi.” Lâm Sơ Vịnh giữ tay vợ lại.

Cố Trăn trừng mắt nhìn con gái, hỏi gay gắt: “Sao lại như vậy?”

Đuôi mắt Cố Hữu Dung ươn ướt, dưới áp lực của mama, cô như trở thành một người câm không biết nói.

“Không cần mama lo.” Cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội, Cố Hữu Dung bị đánh bật ngã xuống ghế sofa.

“Đủ rồi!” Lâm Sơ Vịnh cuối cùng không nhịn được nữa, lập tức chắn trước mặt con gái, giận dữ nhìn vợ: “Đã nói là đừng đánh con nữa mà!”

Cố Trăn vẫn còn giận, nhưng thấy vợ kiên quyết bảo vệ con, đành phải bỏ qua.

“Chị xin lỗi.” bà cúi đầu nói.

Lâm Sơ Vịnh nắm tay vợ, nói: “Người chị cần xin lỗi là con.”

Cố Trăn không nói gì, Cố Hữu Dung thì lặng lẽ trở về phòng.

Lâm Sơ Vịnh thở dài. Cố Trăn là người cực đoan, ngoài trừ vợ ra thì chẳng ai có thể chịu được bà ấy.

Dẫu vậy, Hữu Dung vẫn là con gái của họ.

Hai tiếng sau, tâm trạng Cố Hữu Dung dần ổn hơn, Lâm Sơ Vịnh gõ cửa phòng nhẹ nhàng hỏi: “Con, mẹ vào được không?”

Cố Hữu Dung mở cửa, vẻ mặt lạnh tanh: “Mẹ, không cần dỗ con, con không sao.”

“Đứa ngốc này.” Lâm Sơ Vịnh nhìn khuôn mặt sưng tấy của con, đau lòng đưa tay chạm vào: “Mama con ra tay nặng quá rồi.”

Nhắc đến mama, Cố Hữu Dung liền hậm hực ngồi xuống giường.

“Hừ, mẹ lúc nào cũng nói mama con thời thơ ấu không tốt, với bà ngoại cũng căng thẳng, tâm lý có vấn đề. Nhưng mà bà ấy hung dữ với con, chẳng phải là đang lặp lại quan hệ căng thẳng đó sao?”

“Mẹ biết.” Giọng Lâm Sơ Vịnh cực kỳ dịu dàng. Mỗi lần bà mở miệng, không chỉ Cố Hữu Dung, ngay cả Cố Trăn cũng không giận được.

Bà tựa đầu lên vai con gái: “Mẹ thật sự rất thương mama con. Bọn mẹ là thanh mai trúc mã, chuyện gia đình mama con mẹ biết từ nhỏ. Có lần mẹ từng thề rằng sẽ mãi mãi bảo vệ bà ấy, cho bà ấy sự ấm áp mà bà chưa từng có. Cho nên mẹ không thể giận mama con được.”

Cố Hữu Dung bĩu môi: “Cho nên con chính là đứa con ngoài ý muốn của hai người.”

Câu đó không phải nói đùa, cô luôn có cảm giác đó từ nhỏ.

Mỗi lần nhìn hai người họ nhìn nhau, luôn cảm thấy giữa họ đầy bong bóng màu hồng, khiến cô chẳng biết phải trốn vào đâu.

“Sao có thể chứ?” Lâm Sơ Vịnh mỉm cười, “Bà ấy chỉ không biết cách làm mẹ thôi. Có lần tụi mẹ cãi nhau, bà ấy còn suýt khóc. Mẹ sao có thể không mềm lòng?”

“Được rồi, con không muốn nghe hai người tình cảm nữa.”

“Đây không phải là phô trương tình cảm.” Lâm Sơ Vịnh nghiêm túc: “Là vì mẹ yêu mama con rất nhiều.”

“À…” Cố Hữu Dung vẫn còn bực.

“Nói cho mẹ nghe, sao lại như vậy? Con vốn là người rất điềm đạm mà.” Lâm Sơ Vịnh nhẹ nhàng dẫn dắt, khiến cô con gái đang giận từ từ muốn mở lòng.

“Con thích một cô gái. Bình thường cô ấy không từ chối con theo đuổi, nhưng gần đây con mới phát hiện, cô ấy xem con là người thay thế.”

“Hả?” Lâm Sơ Vịnh ngạc nhiên, “Có phải vì có người nào đó trông rất giống con không?”

Cố Hữu Dung mím môi: “Mẹ, mẹ nói xem, con với Tiêu Ngôn Cẩn, tức là vợ của Quý đại tiểu thư, có giống nhau không?”

Lâm Sơ Vịnh hơi sững người. Quả thật lúc lần đầu gặp Tiêu Ngôn Cẩn, bà có cảm giác như nhìn thấy Cố Trăn thời trẻ. Nhất là đôi mắt hạnh kia. Lúc đó không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng trách lại có thiện cảm với Tiêu Ngôn Cẩn đến vậy.

“Con nói là người con thích, chính là người thích Tiêu Ngôn Cẩn?”

Cố Hữu Dung không dám nói thêm, bởi vì cô thật sự rất thích làm bạn Tiêu Ngôn Cẩn.

“Coi như là hoán vị vậy.”

“Được rồi, con nên nghĩ thoáng ra. Biết đâu người ta sớm đã có tình cảm với con rồi.” Lâm Sơ Vịnh nói trêu.

“Sao có thể.” Cố Hữu Dung mặt đỏ lên, nhưng đã hết giận.

“Vậy thì trước cứ ngủ đi. Ngày mai tỉnh dậy, mẹ sẽ cùng con bàn kế hoạch để hai người làm hòa, được không?”

“Dạ, mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Sau khi dỗ con gái xong, Lâm Sơ Vịnh bước ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa đã nói: “Nghe trộm đến bao giờ rồi? Không biết vào trong xin lỗi con gái một câu à?”

Cố Trăn cầm thuốc tiêu sưng, ngượng ngùng: “Ban đầu định nhờ em đưa giúp.”

“Em không làm đâu. Tự chị đưa đi.” Lâm Sơ Vịnh nói rồi rời khỏi đó.

Cố Trăn thở dài một hơi, đành phải vào phòng xin lỗi.

-----------------------------------

Sáng sớm hôm sau, Cố Hữu Dung gọi điện đến.

Tiêu Ngôn Cẩn vui vẻ bắt máy: “Alo? Cậu sao vậy?”

Cố Hữu Dung hừ một tiếng: “Gọi tôi một tiếng ‘chị gái tốt’, tôi sẽ nói cho nghe.”

“Cút đi, muốn chiếm tiện nghi của tôi à!”

“Nếu không thì tôi sẽ đến phim trường tìm cậu.”

Tiêu Ngôn Cẩn đành phải chịu thua: “Chị gái tốt.”

“To thêm chút!”

“Chị gái tốt.”

“Thành khẩn chút!”

“Chị gái tốt ~”

“Đừng có làm nũng kiểu đó!”

Tiêu Ngôn Cẩn: “……”

“Được rồi, chỉ đùa thôi.” Cố Hữu Dung cúp điện thoại, trực tiếp từ cửa bước vào.

Tiêu Ngôn Cẩn không nhịn được nhếch khóe môi cười lạnh, người này rõ ràng đã đến từ trước rồi.

Lúc này Mộ Nhu Tuyết vừa mới trang điểm xong bước ra, nhìn thấy Cố Hữu Dung, không kịp khoác áo liền chạy ào tới. Đối diện với Cố Hữu Dung, cô bỗng dừng bước.

Tiêu Ngôn Cẩn quay sang Khúc Nhan Hi hỏi: “Có bắp rang không?”

Khúc Nhan Hi nhún vai: “Quý thiếu phu nhân, cô đang giảm cân mà, ăn cái này nhiều calo lắm.”

Tiêu Ngôn Cẩn cười nhạt, cô chỉ muốn xem kịch thôi.

Mộ Nhu Tuyết vẻ mặt căng thẳng, lúng túng nói: “Tối qua tôi nhắn cho cô, sao cô không trả lời?”

Cố Hữu Dung mặt không cảm xúc, chẳng nói lời nào cũng không giải thích.

Ngược lại, cô từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng rực rỡ. Hương hoa vẫn tươi, còn vương sương sớm, rõ ràng là vừa được mua và mang đến cẩn thận.

“Tặng em.” Cô nói.

Mộ Nhu Tuyết sững người.

“Cô… cô biết rõ tôi vốn không có vẻ ngoài như hiện tại mà, cô…”

Mộ Nhu Tuyết nghẹn lời, rồi bật khóc.

“Em trông thế nào không quan trọng. Chị thích là con người em. Trước đây khi chị bị người ta đặt điều, ai cũng tránh xa chị, chỉ có em dám đến gần. Chị không biết có phải vì em giống người kia không, nhưng lúc ấy chị cảm thấy em là cô gái dịu dàng nhất thế gian. Chị thích em, giống như cả đời này đều muốn ở bên em.”

Mộ Nhu Tuyết không nói được lời nào. Chưa từng ai nói với cô điều gì cảm động đến thế. Cô từng nghĩ, chẳng ai thật lòng thích mình. Nhưng giờ tim cô như rung lên, lồng ng.ực cũng phập phồng.

Cô đã nghĩ suốt đêm. Cô thất vọng về Tiêu Ngôn Cẩn, nhưng không có nghĩa là còn tình cảm.

Và người cô thật sự thích… chính là người đang đứng trước mặt đây.

“Chị… chị thật sự thích em sao?”

Ánh mắt Cố Hữu Dung luôn chân thành. Cô nói: “Dù em coi chị là người thay thế, chị cũng không buông tay. Thích em là lựa chọn cả đời của chị.”

Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt Mộ Nhu Tuyết. Cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ không coi Cố Hữu Dung là người thay thế ai cả. Cô nhận lấy bó hoa, khẽ nói: “Cảm ơn chị.”

Cố Hữu Dung nở nụ cười, rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

Đạo diễn Cố đứng bên cạnh kinh ngạc đến trợn mắt há mồm: “Lần đầu tiên tôi thấy một diễn viên tỏ tình ngay trên phim trường. Không sợ fan chụp được sao?”

Tiêu Ngôn Cẩn thản nhiên: “Cô ấy có fan à?”

Rất nhanh thì cảnh quay cuối cũng hoàn thành.

Cả đoàn phim chụp ảnh lưu niệm chung. Chụp xong, Tiêu Ngôn Cẩn còn chưa kịp thay đồ đã bắt đầu chỉ đạo trợ lý thu dọn đồ đạc về nhà.

Đạo diễn Cố gọi với theo: “Quý thiếu phu nhân, cô quên balo rồi!”

Tiêu Ngôn Cẩn đã vào trong xe, lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, về nhà!

Quý Vân Nặc hôm nay không đến công ty. Vệ Thấm và Quý Chi Diệp kiên quyết không cho nàng đi làm, nàng cũng không tiện từ chối, đành làm việc từ xa. May mắn thay, công ty vẫn vận hành suôn sẻ.

“Tỷ tỷ!” Tiêu Ngôn Cẩn mệt mỏi, vừa mở cửa đã nhào tới, hôn liên tiếp mười mấy cái lên mặt Quý Vân Nặc.

“Hơn mười ngày không gặp, em nhớ chị đến phát điên, nhớ đến trời long đất lở, tối tăm mặt mày, không nơi dung thân, cơ thể như sắp ngừng hoạt động, trời đất hợp lại, sao trời cũng mờ đi, sao sao sao sao…” Tiêu Ngôn Cẩn vừa hôn lên mặt Quý Vân Nặc vừa tuôn ra hết mọi ấm ức tích tụ bấy lâu.

Nhưng Quý Vân Nặc không chút khách khí bịt miệng cô lại.

Tiêu Ngôn Cẩn “ư ư” vài tiếng, bị bịt miệng nên càng tủi thân.

Quý Vân Nặc chỉ đành nói nhỏ: “Em, chị đang họp trực tuyến, camera đang mở đó.”

Tiêu Ngôn Cẩn liếc nhìn máy tính, trên màn hình là mấy gương mặt sửng sốt, đều là người trong công ty họ. Biểu cảm “muốn cười mà không dám cười” của Ứng Nghiên Nghiên khiến cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Ứng Nghiên Nghiên chào hỏi cô: "Quý thiếu phu nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại?"

Wtf!

Tiêu Ngôn Cẩn vội vàng che mặt rồi chạy về phòng ngủ.

Quý Vân Nặc cười cười.

Sau khi họp xong, Quý Vân Nặc đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Tiêu Ngôn Cẩn nằm trên giường, mặt quay vào gối, trông như không còn gì luyến tiếc, như thể đang tĩnh tâm một mình.

Quý Vân Nặc bật cười: "Đang làm gì vậy?"

"Huhu." Tiêu Ngôn Cẩn xấu hổ kêu lên.

"Em cũng biết xấu hổ à." Quý Vân Nặc buồn cười, một kẻ lười biếng như Tiêu Ngôn Cẩn mà cũng cảm thấy xấu hổ, thật là...

"Ai nói em không thể xấu hổ." Tiêu Ngôn Cẩn cuối cùng ngẩng đầu lên, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được mà rùng mình.

Những người đó chắc chắn đã truyền thông tin trong công ty rằng Quý thiếu phu nhân là một cô nàng thích làm nũng, mỗi ngày ôm chặt lấy tiểu Quý tổng xin âu yếm. Tuy nhiên, cô đã là một cô gái đặc biệt, nói ra cũng chẳng sao.

Tiêu Ngôn Cẩn đứng dậy, để Quý Vân Nặc ngồi xuống, sau đó sờ bụng nàng.

Cái áo ngủ rộng thùng thình che phủ, bụng Quý Vân Nặc trông giống như một chiếc bánh bao lớn, làm Tiêu Ngôn Cẩn thật cẩn thận mà nhẹ tay.

"Bụng hình như lại lớn."

Quý Vân Nặc gật đầu: "So với trước đây lớn nhanh hơn, chị có thể cảm nhận được đứa trẻ đã biết đạp rồi."

Tiêu Ngôn Cẩn cười nhẹ: "Chắc chắn con chúng ta sẽ rất bướng bỉnh."

Quý Vân Nặc cười và nhăn mày nói: "Tính cách của nó giống như em vậy."

"Giờ có thể hôn một cái không?" Tiêu Ngôn Cẩn nghiêm túc, muốn bù lại nụ hôn vừa rồi.

"Ừm." Quý Vân Nặc tự mình nhích lại gần, hôn cô một cái.

"Em thật sự rất nhớ chị." Tiêu Ngôn Cẩn ôm lấy cổ nàng, uất ức nói: "Tỷ tỷ, mỗi lần chúng ta video call khi ở khách sạn, em đều muốn dùng truyền tống môn (cửa thần kỳ của Doraemon) đến bên cạnh chị."

Quý Vân Nặc tựa vào ngực cô, ngón tay cuộn tóc Tiêu Ngôn Cẩn, "Sau này chị sẽ dành thời gian ở bên em."

"Yêu chị nhất."

Vệ Thấm đột nhiên mở cửa, không hề để ý hai người có đang thân mật hay không.

"Hai đứa ân ái xong rồi à? Cố gia mời chúng ta tụ họp, nhớ trang điểm đẹp một chút, chuẩn bị xuất phát." Nói xong, Vệ Thấm đóng cửa lại ngay lập tức.

Tiêu Ngôn Cẩn ngẩn người, sao Cố gia lại có thời gian rảnh để tụ họp với chúng ta?

Bình Luận (0)
Comment