Khi Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa cùng đến chỗ An Thục Nhiên, bà nhìn hai người bằng ánh mắt "quả nhiên là vậy".
Giang Cẩm Hoa bị mẫu thân nhìn chằm chằm đến mức ngượng chín cả mặt, nàng vội vàng bế tiểu gia hỏa lên, giả vờ như mình rất bận.
Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn tỷ mình, "Tỷ ơi, sao hai người dậy muộn thế? Muội đợi lâu lắm rồi đó."
Tiểu gia hỏa bất mãn nói, nàng còn đang chờ hai chị chơi với mình cơ mà.
"Ta với tỷ Diệp của muội dậy trễ, không nói chuyện đó nữa, chiều nay có muốn ra ngoài đá cầu không?" Giang Cẩm Hoa vội chuyển đề tài.
"Muốn ạ!" Tiểu gia hỏa lập tức đáp.
"Được, vậy chiều nay tỷ với Diệp Thanh dẫn muội ra ngoài đá cầu." Giang Cẩm Hoa cười nói.
Ba ngày liền, Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa ở lại Giang phủ sống rất thoải mái, vui vẻ, đặc biệt là Giang Cẩm Hoa. Khi ở Giang phủ, Diệp Thanh không dám quá đà, Giang Cẩm Hoa cũng khó khăn lắm mới có được ba ngày yên ổn nghỉ ngơi.
Ngày thứ tư, Diệp Thanh và các nàng chuẩn bị rời đi, tiểu gia hỏa ôm lấy đùi Diệp Thanh, ầm ĩ đòi đi theo.
"Mẫu thân, con muốn tới nhà chị Diệp chơi!" Tiểu gia hỏa vừa nói vừa ôm chặt lấy đùi Diệp Thanh không buông.
An Thục Nhiên bật cười, tiến tới gỡ nữ nhi mình ra, "Dạng Dạng, mấy ngày này không được, các tỷ của ngươi vừa mới thành thân, không có thời gian chơi với ngươi đâu, ngoan nào, về với mẫu thân."
"Không muốn, không muốn, con muốn đi chơi cơ~" Tiểu gia hỏa vừa ôm chặt đùi Diệp Thanh vừa rầu rĩ nói.
"Dạng Dạng ngoan, vài hôm nữa ngươi muốn đến ở mấy ngày cũng được, nhưng bây giờ thì không, nghe lời nào." An Thục Nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng khuyên nhủ.
"Nhưng mà, nhưng mà, tỷ với tỷ Diệp cũng muốn con tới mà..." Tiểu gia hỏa vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Thế này đi, chờ thêm vài hôm nữa, mẫu thân sẽ dẫn ngươi qua đó ở vài ngày, chịu không?" An Thục Nhiên lại dỗ dành.
Tiểu gia hỏa hít hít mũi, sắp khóc đến nơi rồi, nàng buông tay ra, tủi thân nói: "Vậy... được ạ."
"Ngoan, Dạng Dạng của chúng ta thật biết nghe lời, để các tỷ về nghỉ ngơi sớm một chút." An Thục Nhiên nói rồi bế tiểu gia hỏa lên, sợ nàng lại nhào tới ôm đùi Diệp Thanh lần nữa.
Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa rời khỏi Giang phủ, cùng nhau trở về Quận chúa phủ.
Diệp Thanh cười đỡ Giang Cẩm Hoa xuống xe ngựa, "Về rồi, giờ thì không sợ dậy không nổi nữa."
Giang Cẩm Hoa nghe cô dám nói chuyện đó ngay ngoài đường, liền ghé lại nhéo một cái vào chỗ mềm ở eo Diệp Thanh.
"A... a... đau!"
"Đau cũng phải chịu." Giang Cẩm Hoa trừng mắt nhìn cô một cái, rồi bước vào phủ không thèm quay đầu lại.
Diệp Thanh vội vã đuổi theo, vừa đi vừa dỗ ngọt, "Phu nhân, ta sai rồi, nàng đừng giận mà~"
"Ăn nói cho đàng hoàng." Giang Cẩm Hoa thấy mấy nha hoàn bên cạnh đều che miệng cười trộm, bất đắc dĩ nhắc nhở. Người này thật là chẳng biết giữ thể diện gì cả.
"Được, đều nghe nàng hết." Diệp Thanh ngoan ngoãn đáp.
Hai người lại ở trong phủ thêm vài ngày, Giang Cẩm Hoa thật sự không chịu nổi Diệp Thanh quá dính người, liền trực tiếp đóng gói cô gửi sang chỗ Tiêu Oánh, nói là để Diệp Thanh qua đó xem thử có việc gì cần giúp hay không.
Diệp Thanh không cam lòng bước lên xe ngựa, tới phủ của Tiêu Oánh. Vừa hay Tiêu Oánh đang có mặt trong phủ, thấy Diệp Thanh đến, cô cũng có phần bất ngờ: "Sao lúc này ngươi lại tới đây? Không phải mới thành thân sao, mẫu hoàng cho ngươi nghỉ hẳn một tháng cơ mà?"
Diệp Thanh thở dài, "Đừng nhắc nữa, Cẩm Hoa chê ta dính người quá, bảo ta tới tìm ngươi xem có việc gì cần làm không."
Vừa nói, Diệp Thanh vừa ngồi xuống bên bàn tròn rót cho mình một ly trà.
Tiêu Oánh bật cười: "Mới mấy ngày mà đã bị người ta chê rồi."
"Hừ hừ." Diệp Thanh hừ lạnh, tiếp tục uống trà.
chợt nhớ đến chuyện Giang Cẩm Nghiên từng nói, liếc nhìn xung quanh, mở miệng: "Ngươi bảo họ lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi."
Tiêu Oánh gật đầu: "Các ngươi lui xuống cả đi, đứng xa xa khỏi cửa phòng ta, có việc ta sẽ gọi."
"Vâng, điện hạ." Đám nha hoàn lập tức hành lễ, lui xuống.
"Chuyện gì vậy? Làm gì mà thần thần bí bí thế?" Tiêu Oánh hỏi.
"Ta nghe nói Thái nữ điện hạ sắp nạp trắc phi?" Diệp Thanh hỏi.
Tiêu Oánh gật đầu, "Đúng vậy, tin tức của ngươi cũng nhanh thật đấy, nghe ai nói thế?"
"Tỷ của Cẩm Hoa nói. Nhưng tại sao Thái nữ điện hạ lại chọn Giản Tịch? Nàng ta chẳng phải là nữ nhi của Thượng thư bộ Hộ sao? Như thế chẳng phải là người của Tề vương sao?" Diệp Thanh hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Tiêu Oánh gật đầu, "Trước đây ta cũng nghĩ vậy, còn đặc biệt đi tìm hoàng tỷ ta hỏi một lần. Tỷ ấy nói, cố tình chọn người của Tề vương, muốn xem có thể từ nàng ta tìm ra chút manh mối gì không."
Diệp Thanh gật đầu, "Vậy Thái nữ điện hạ nhất định phải cẩn thận, đừng để bị Tề vương gài bẫy nữa."
Tiêu Oánh cũng gật đầu, "Ừ, chuyện đó thì không cần lo. Từ sau lần hoàng tỷ gặp chuyện, mẫu hoàng đã phái mấy chục ám vệ theo sát nàng ấy, Đông cung giờ như tường đồng vách sắt. Dù Giản Tịch có gả vào Đông cung thì cũng không thể gây ra mối đe dọa gì cho hoàng tỷ ta."
"Vậy thì tốt rồi."
"À phải, sao ngươi tới đây mà không mang gì ngon theo vậy?" Tiêu Oánh hỏi.
Diệp Thanh cười: "Chưa kịp chuẩn bị thì đã bị Cẩm Hoa đuổi ra khỏi phủ rồi. Chiều nay ngươi có bận gì không? Nếu không thì tự tới lựa, có gà có cá, ngươi muốn lấy gì cũng được."
"Thật không? Còn có cả cá?" Tiêu Oánh phấn khởi hỏi.
Diệp Thanh gật đầu, "Còn nuôi cả dê và heo nữa, nhưng mấy thứ đó thì chưa tới lúc, chưa dùng được."
"Vậy chúng ta đi luôn đi, ta lấy ít đồ mang cho hoàng tỷ, tiện thể ăn ở chỗ nàng luôn." Tiêu Oánh cười nói.
"Được rồi, vừa hay có ngươi ở đây, ta cũng khỏi phải bị Cẩm Hoa nhà ta đuổi ra khỏi cửa." Diệp Thanh thở dài nói.
Tiêu Oánh nháy mắt với cô, "Chắc chắn là ngươi làm gì quá đáng, chọc giận Giang Cẩm Hoa người ta. Không thì nữ tử tài mạo song toàn đứng đầu Kinh Thành lại thèm chấp ngươi sao?"
"Cũng không đến mức đó. Đi thôi, đi thôi, chọn đồ ngon cho ngươi." Diệp Thanh vừa nói vừa kéo Tiêu Oánh ra ngoài.
Hai người lên xe ngựa rồi quay về phủ Quận chúa, chẳng bao lâu Hạnh Vũ đã tới bẩm báo với Giang Cẩm Hoa, "Tiểu thư, Quận chúa lại về rồi."
Giang Cẩm Hoa nhíu mày bóp trán, "Không phải nàng vừa đi tìm Nhị điện hạ sao? Sao lại quay về rồi?"
"Nhị điện hạ cũng qua đây, bọn họ đang ở hậu hoa viên, hình như là định chọn gà và cá." Hạnh Vũ vội đáp.
"Vậy thì tốt, đi thôi, chúng ta cũng qua đó xem." Giang Cẩm Hoa nói xong thì dẫn mấy nha hoàn đi về phía hậu hoa viên.
Lúc này Diệp Thanh đang kéo Tiêu Oánh đến chuồng gà chọn gà, Tiêu Oánh nhìn hơn chục con gà, có chút ngại ngùng: "Ngươi chỉ còn lại bấy nhiêu thôi à?"
"Ừ, không sao cả, ăn hết rồi ta nuôi tiếp. Ta chọn cho ngươi ba con gà, ba con cá được không?" Diệp Thanh nói.
"Được, vẫn là ngươi rộng rãi." Tiêu Oánh cười vỗ vai Diệp Thanh, "Ta nói thật, mấy lần trước tỷ ta ăn thịt gà ngươi cho, nàng nói hình như chân có chút cảm giác."
Diệp Thanh nghi hoặc: "Thật không đấy? Gà ta chỉ là để bồi bổ thân thể, đâu phải thần dược gì đâu."
"Thật mà. Tỷ ta nói trước đây hai chân hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng sau khi ăn mấy lần thịt gà của ngươi, nàng cảm thấy có luồng khí ấm áp chảy trong chân, tuy vẫn không động đậy được, nhưng cảm giác rất dễ chịu." Tiêu Oánh nói.
"Có tác dụng là tốt rồi, vậy ta bảo người đi bắt gà, vớt cá cho ngươi."
Nói rồi, Diệp Thanh gọi mấy tiểu tư đến bắt gà vớt cá, còn không quên dặn dò: "Bắt ba con to nhất, béo nhất, cá cũng vậy."
Diệp Thanh từng cho người đào một cái ao nhỏ trong hậu hoa viên, trong đó nuôi toàn cá chép lớn vớt từ linh tuyền ra.
Không bao lâu sau, mấy tên tiểu tư đã bắt xong gà và cá.
Giang Cẩm Hoa lúc này cũng đi tới, "Sao nàng lại về nhanh vậy?"
Thấy Giang Cẩm Hoa đến, Diệp Thanh mắt liền sáng rực, "Là Tiêu Oánh nói muốn ăn gà và cá, nên ta dẫn nàng qua bắt một ít."
Giang Cẩm Hoa lúc này mới gật đầu, khẽ cười chào Tiêu Oánh, "Nhị điện hạ mạnh khỏe."
"Cũng tạm ổn. Ta nghe nói ngươi vội vàng đuổi Diệp Thanh đi làm việc ở quan sở rồi?" Tiêu Oánh cười hỏi.
Giang Cẩm Hoa lắc đầu cười đáp: "Ta chỉ nghĩ để nàng làm thêm chút việc cho bệ hạ, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Chuyện đó không vội. Các ngươi mới thành thân, Diệp Thanh vẫn còn được nghỉ nửa tháng nữa. À đúng rồi, ta còn phải mang gà cá đến chỗ tỷ ta, ta đi trước nhé." Nói xong, Tiêu Oánh còn nháy mắt với Diệp Thanh, rồi mang theo người rời khỏi phủ Quận chúa.
Diệp Thanh lập tức ngoan ngoãn nhìn Giang Cẩm Hoa, Giang Cẩm Hoa thở dài nói: "Thôi vậy, đã không có chỗ đi thì ở nhà cho yên phận. Còn dám bắt nạt thiếp, coi chừng thiếp thật sự đuổi nàng ra ngoài."
"Ta không dám nữa mà~" Diệp Thanh vừa làm nũng vừa chủ động nắm lấy tay Giang Cẩm Hoa.
Giang Cẩm Hoa bật cười, lắc đầu, rồi nắm tay Diệp Thanh cùng đi về chỗ ở.
Đám nha hoàn bên cạnh đều thấy trong mắt, riêng Hạnh Vũ thì càng vui mừng thay cho tiểu thư nhà mình. Quận chúa thật sự là việc gì cũng đặt tiểu thư lên trước. Giờ trong phủ này ai cũng biết Quận chúa coi trọng tiểu thư, tiểu thư ở phủ càng lúc càng có tiếng nói.
Về đến phòng, Diệp Thanh liền ôm Giang Cẩm Hoa vào lòng, Giang Cẩm Hoa dựa vào cô, đưa tay nhéo vành tai Diệp Thanh, "Ngày nào cũng ở bên thiếp, nàng không thấy chán à?"
Diệp Thanh lắc đầu, mặt đầy chân thành, "Dĩ nhiên không chán. Ta chỉ muốn như bây giờ, ngày nào cũng ở cùng nàng, không muốn rời xa chút nào."
Diệp Thanh nói vậy, nhưng lại nhớ đến chuyện độ hảo cảm. Trước kia cô cứ tưởng thân mật thêm vài lần thì độ hảo cảm sẽ tăng lên, vậy mà sau đó dù cô đã thử bao nhiêu chiêu mới, độ hảo cảm của Giang Cẩm Hoa vẫn dừng lại ở con số 90. (Editor: các đọc giả tới đây chắc cũng đoán được 10₫ còn lại là việc gì hen)
Nói thật thì, Diệp Thanh thật sự có chút sợ hãi, bởi vì trước kia cũng từng như vậy - có một thời gian, độ hảo cảm của Giang Cẩm Hoa vẫn không hề thay đổi, lúc đó cô thậm chí từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Về sau chính Giang Cẩm Hoa đã khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Diệp Thanh không hẳn là sợ chết, cô đã từng chết một lần ở mạt thế rồi, chỉ là nếu mình thật sự không còn nữa... vậy thì Cẩm Hoa của cô phải làm sao? Nếu cô thật sự biến mất, thì có khi Cẩm Hoa sẽ đau lòng đến chết, cô tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.
Hơn nữa, cô và Cẩm Hoa có thể còn sẽ có con, nếu cô không còn, thì đứa bé phải làm sao? Diệp Thanh càng nghĩ lòng càng rối loạn, không yên.
Giang Cẩm Hoa dựa vào lòng Diệp Thanh, rõ ràng cảm nhận được người đang ôm mình dường như đang buồn bã, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, liền thấy Diệp Thanh như đang ôm mình mà ngẩn người.
Giang Cẩm Hoa nghĩ thầm, có phải hôm nay mình đùa quá trớn rồi không? Nàng vốn dĩ đâu có thật sự định đuổi Diệp Thanh ra khỏi nhà, chỉ là trêu chọc cô một chút thôi... chẳng lẽ Diệp Thanh thực sự giận rồi?