Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 170

"Đừng sợ, đừng sợ, có mẫu hậu ở đây rồi." Giản Tịch đành phải ôm nữ nhi vào lòng, dỗ dành, và tiểu gia hỏa cũng cảm thấy khá hơn một chút.

 

Không lâu sau, xe ngựa đã đến trước cổng phủ Quận chúa, Giản Tịch ôm tiểu Bách xuống xe, rồi đi vào trong phủ.

 

Vì không thông báo trước, những lính canh và thị vệ đứng ở cổng phủ Quận chúa suýt nữa bị dọa cho sợ hãi, vội vàng quỳ xuống chào.

 

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Thái nữ điện hạ."

 

"Phu nhân nhà các ngươi hôm nay có ở trong phủ không? Còn cả tiểu thư nữa." Giản Tịch hỏi.

 

"Có, có ạ, nô tài lập tức đi báo ngay."

 

Tiểu đồng nói rồi vội vàng chạy vào thông báo.

 

Giang Cẩm Hoa và Diệp Thanh vừa ăn xong cơm với tiểu gia hỏa, ba người đang chuẩn bị đi ngủ trưa thì thấy một tiểu đồng vội vàng chạy đến.

 

"Có chuyện gì gấp thế?" Diệp Thanh hỏi.

 

"Quận chúa, là Hoàng hậu dẫn tiểu Thái nữ tới, đang đi về phía này." Tiểu đồng thở hồng hộc nói.

 

"Không nghe họ nói sẽ đến mà, đi thôi, đi đón họ." Diệp Thanh nói rồi véo nhẹ má Diệp Đàn, "Đi nào, đi đón tiểu Bách Bách."

 

"Được ạ!" Tiểu gia hỏa vui vẻ, vì giờ không ai chơi với cô, nhưng Bách Bách đến là sẽ có người chơi cùng.

 

Vì vậy, tiểu gia hỏa cùng Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa đi ra ngoài, không lâu sau, ba người gặp Giản Tịch và mọi người.

 

Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa đang chuẩn bị hành lễ thì Giản Tịch vội vã vẫy tay, "Thôi, không cần hành lễ đâu, đều là người nhà cả, không cần phải lễ nghi đâu."

 

Nói rồi, cô cúi đầu nhìn tiểu Bách Bách, chỉ thấy nữ nhi mình đang nhìn chăm chú vào Diệp Đàn.

 

Giản Tịch đẩy nhẹ tiểu Bách Bách về phía trước, cười nói: "Con không phải muốn gặp tỷ Diệp Đàn sao? Đi đi."

 

Nếu cô không nói, đứa nhỏ của cô chắc chắn sẽ không dám đến tìm Diệp Đàn đâu.

 

Tiểu Bách Bách mặt đỏ ửng, mỉm cười chào Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa, "A di ạ, cô mẫu ạ."

 

"Tiểu Thái nữ à." Diệp Thanh cũng vui vẻ cười, không thể không thừa nhận, tiểu Thái nữ thật sự rất đáng yêu, làn da trắng mịn, khuôn mặt dễ thương.

 

Sau khi chào hỏi các trưởng bối xong, tiểu gia hỏa nắm chặt tay, lấy hết dũng khí đi đến gần Diệp Đàn, "Tỷ ơi, ta mang đồ ăn ngon cho tỷ, còn mang đồ chơi nữa, chúng ta có thể chơi với nhau không?"

 

Tiểu gia hỏa nói xong, còn ngoan ngoãn kéo tay áo Diệp Đàn một chút rồi mỉm cười chờ đợi câu trả lời, tuy vẻ ngoài vui vẻ, nhưng thực ra cô bé đã gần như căng thẳng đến mức không thở nổi, tay nhỏ xíu còn ướt đẫm mồ hôi.

 

"Được chứ!" Diệp Đàn giơ tay nắm lấy tay tiểu Bách Bách, tiểu Bách Bách vui mừng đến mức suýt nữa nhảy lên, tỷ ấy đã cầm tay mình rồi!

 

"Hehe~" Tiểu Bách Bách vui vẻ nhìn mẫu hậu mình rồi quay lại nhìn Diệp Đàn.

 

Diệp Thanh cười nói: "Diệp Đàn, dẫn muội muội vào phòng chơi đi, nhớ phải chăm sóc muội ấy nhé, biết không?"

 

"Ừ ừ!" Diệp Đàn ngoan ngoãn gật đầu, rồi nắm tay tiểu Bách Bách dẫn cô bé đi vào phòng mình.

 

"Tỷ ơi, đợi muội một chút." Nói rồi, tiểu Bách Bách quay lại bảo thị nữ đi theo sau: "Cầm mấy món điểm tâm và đồ chơi mang vào phòng tỷ đi."

 

"Dạ, tiểu thư." Các cung nữ lập tức đáp ứng.

 

Không lâu sau, Diệp Đàn dẫn tiểu Bách Bách vào phòng. Trong phòng Diệp Đàn có một khoảng đất trống trải chiếu cỏ, bên trên lót một tấm nệm mềm, và ở đó chất đầy những viên gạch xếp thành khối mà Diệp Thanh đã nhờ người làm cho cô bé.

 

Diệp Đàn cởi giày rồi trèo lên nệm mềm, "Bách Bách, nhanh lên, lên đây chơi với ta."

 

"Được ạ, tỷ ơi." Tiểu Bách Bách ngoan ngoãn cởi giày, bò đến bên Diệp Đàn.

 

"Tỷ ơi, cái này là gì vậy?" Tiểu Bách Bách chưa từng thấy thứ này trước đây.

 

"Đây là nương ta tìm người làm cho ta, gọi là khối xây dựng, nhìn xem, chúng ta có thể xếp thành đủ loại đồ vật, chúng ta xếp một ngôi nhà lớn nhé?" Diệp Đàn vui vẻ nói.

 

"Được ạ, ta nghe tỷ." Tiểu Bách Bách thấy Diệp Đàn vui vẻ, bản thân cũng rất vui.

 

"Hehe."

 

Trong lúc hai đứa trẻ nói chuyện, các cung nữ đã mang hộp và điểm tâm đến, "Tiểu thư, chúng ta đặt hộp ở đâu ạ?"

 

Tiểu Bách Bách ngoan ngoãn nhìn về phía Diệp Đàn, hỏi: "Tỷ ơi, tỷ muốn đặt ở đâu?"

 

"Hộp để ở bên kia trước, đồ ăn để ở đây, rồi đi lấy cho ta một bình sữa bò nữa, ta và Bách Bách cùng uống." Diệp Đàn không khách sáo, sai bảo các cung nữ bên cạnh như thể đang sai bảo người trong nhà.

 

Tiểu Bách Bách vẫn cười tươi nhìn Diệp Đàn, giống như thấy gì cũng đồng ý, khiến các cung nữ vội vàng làm theo.

 

Chẳng mấy chốc, hộp đã được đặt xong, đồ ăn cũng đã được mang đến, một lúc sau, lại có cung nữ mang theo một bình sữa bò nóng, kèm theo hai chiếc ly.

 

"Để ở đây là được rồi." Diệp Đàn ra lệnh, "Thôi, các người ra ngoài đi, Bách Bách và ta sẽ chơi một mình."

 

Các cung nữ không dám động đậy, tiểu Bách Bách vội vàng vẫy tay, "Mọi người ra ngoài đi, nghe lời tỷ đi."

 

"Dạ, tiểu thư." Sau khi các cung nữ rút lui, tiểu Bách Bách mới lại gần Diệp Đàn, "Tỷ ơi, những món điểm tâm đó ngon lắm, tỷ có muốn thử không?"

 

"Ừ ừ!" Diệp Đàn gật đầu, kéo tiểu Bách Bách đến gần chiếc nệm mềm.

 

Cô bé đưa tay lấy từng khay điểm tâm từ trong hộp ra, rồi xếp ngay ngắn trên mặt đất.

 

"Tỷ ơi, có đáng yêu không?" Tiểu Bách Bách hỏi, cô bé đặc biệt nhờ cung nữ trong bếp làm điểm tâm thành đủ hình dáng động vật nhỏ, mong Diệp Đàn sẽ thích.

 

Diệp Đàn gật đầu, lấy một miếng cho vào miệng, cắn một miếng, "Ừ ừ, ngon lắm."

 

Trong khi ăn, Diệp Đàn vô tình làm rơi vụn thức ăn.

 

Tiểu Bách Bách đứng bên cạnh, mắt sáng long lanh, đưa tay nhặt vụn thức ăn trên nệm.

 

Diệp Đàn cũng nhận ra mình ăn xong rơi vụn thức ăn, "Xong rồi, rơi đầy vụn ở đây."

 

"Không sao đâu, tỷ ơi, tỷ ăn đi, ta giúp tỷ nhặt." Tiểu Bách Bách ngoan ngoãn nói, vừa nói vừa dùng tay nhặt mấy vụn thức ăn.

 

"Ừ ừ, Bách Bách, muội thật là tốt." Diệp Đàn vừa ăn vừa khen.

 

Tiểu Bách Bách nghe được lời khen của tỷ, mắt sáng lên, vui vẻ giúp Diệp Đàn nhặt vụn thức ăn, không lâu sau, cô bé đã nhặt một đống vụn, rồi ngoan ngoãn đặt chúng ra ngoài nệm.

 

Sau đó, cô bé vội vã quay lại bên Diệp Đàn.

 

Diệp Đàn cầm lấy bình sữa nhỏ, rót sữa vào hai ly, "Bách Bách, đừng khách sáo, muội cũng uống đi, sữa bò nhà ta rất ngon."

 

Tiểu Bách Bách lập tức cầm ly lên, tỏ ra rất ủng hộ, "Ta chắc chắn sữa bò nhà tỷ rất tuyệt!"

 

"Đúng vậy." Diệp Đàn vui vẻ uống hết ly sữa trong tay.

 

Cô bé nhỏ cũng nhanh chóng uống hết sữa,"Đa ta tỷ, thật ngon."

 

"Ngon thì cứ thường xuyên đến chơi với ta nhé, chỉ cần muội đến, ta sẽ cho muội uống sữa." Diệp Đàn hào phóng nói.

 

"Bạch Bạch, muội xây nhà, giúp ta lấy những viên gạch này nhé?"

 

"Được ạ, tỷ ơi." Tiêu Bách mắt sáng ngời nói, giống như một người bạn nhỏ, Diệp Đàn bảo gì, cô bé đều ngoan ngoãn làm theo.

 

Một bên khác, Giản Tịch cũng theo Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa trở về phòng uống trà và trò chuyện, nàng thật sự không biết nên mở lời thế nào về chuyện của những đứa trẻ.

 

Diệp Thanh thấy nàng có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngại ngùng, liền chủ động lên tiếng, "Nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, chúng ta đều rất thân thiết, chẳng có gì phải ngại."

 

Giản Tịch lúc này mới khẽ day trán, mở lời, "Là thế này, Bách Bách rất thích Đàn Nhi, hôm nay khi đi đến phủ Thượng Thư, Đàn Nhi có thể đã để một cô bé khác vuốt mặt, Bách Bách liền tức giận, sau đó Đàn Nhi lại đi nói chuyện với cô bé khác, không ngồi cùng Bách Bách, con bé ấy tủi thân khóc, về nhà đã khóc với ta và bệ hạ một lúc lâu, nói sợ tỷ không thích ta ấy nữa."

 

Diệp Thanh cũng thấy khá bất ngờ, hai đứa trẻ mới có mấy tuổi mà đã biết ghen rồi sao?

 

"Được rồi, ta sẽ nói với Đàn Nhi, bảo ngày mai nàng ấy ngồi với Bách Bách." Diệp Thanh mỉm cười nói.

 

Giản Tịch chắp tay cầu khẩn, "Vậy làm phiền tỷ, Bách Bách thật sự rất thích Đàn Nhi."

 

Diệp Thanh nghĩ ngợi một chút, đứa con của mình làm cho Thái nữ khóc một buổi sáng, cô cũng cảm thấy hơi áy náy, bèn mở lời, "Hoàng hậu nương nương, nếu người thấy yên tâm, hay là để Bách Bách ở lại qua đêm đi, sáng mai ta và Cẩm Hoa sẽ cùng hai đứa trẻ đưa chúng tới phòng học."

 

"Vậy ta sẽ hỏi thử Bách Bách xem sao, nếu con bé ở lại, ta sẽ để một số cung nữ ở lại chăm sóc con bé." Giản Tịch suy nghĩ rồi đáp.

 

"Vậy được." Diệp Thanh vội gật đầu.

 

Một lúc sau, mọi người trò chuyện xong liền đi xem hai đứa trẻ. Họ thấy Diệp Đàn đang ngồi trên tấm đệm, xếp những viên gạch để xây nhà, Tiêu Bách ngoan ngoãn đứng bên cạnh đưa gạch cho Diệp Đàn, ánh mắt cô bé sáng ngời nhìn cô, ngoan ngoãn vô cùng.

 

Giản Tịch khẽ ho, hai đứa trẻ mới chú ý đến ba người lớn ở cửa.

 

"Mẫu hậu, có phải người sắp đi rồi không? Nhưng nhưng mà, con và tỷ còn chưa chơi đủ mà." Cô bé nhỏ tỏ vẻ không muốn rời đi, ngoan ngoãn nhìn mẫu hậu, chỉ mong mẫu hậu mềm lòng, để cô bé ở lại chơi thêm một lúc.

 

Giản Tịch thấy nữ nhi không muốn đi, cảm thấy mình hỏi thừa, "Bách Bách, con có muốn ở lại nhà tỷ con không, sáng mai để các a di đưa hai đứa đi phòng học, thế nào?"

 

"Ah! Thật sao?" Tiêu Bách mắt sáng ngời.

 

Giản Tịch gật đầu, "Ừ, hai a di của con đã đồng ý rồi, nếu con ở lại, thì ta sẽ về cung, sẽ để vài cung nữ ở lại chăm sóc con, còn nếu không ở lại, thì chơi thêm một chút, chúng ta sẽ phải về cung."

 

"Vậy con ở lại." Nói xong, Tiêu Bách còn nhìn sắc mặt Diệp Đàn,"Tỷ, được không?"

 

Diệp Đàn đương nhiên đồng ý, trong phủ không có đứa trẻ nào khác, dì Tống Chiêu vừa mới kết hôn, cũng chưa có con nhỏ, Bách Bách ở lại nhà chơi với cô, cô đương nhiên đồng ý.

 

"Đương nhiên rồi, Hoàng hậu di di, để Bách Bách ngủ với con tối nay đi, con sẽ chăm sóc Bách Bách." Diệp Đàn tự tin vỗ vỗ ngực cam đoan.

 

Diệp Thanh cười thầm, quay sang Giang Cẩm Hoa, thì thầm: "Đàn Nhi còn chưa tự chăm sóc tốt cho mình mà đã dám khoe khoang chăm sóc người khác rồi."

 

Giang Cẩm Hoa liền véo nhẹ vào hông Diệp Thanh, khiến cô ngay lập tức im lặng.

 

Giản Tịch cười gật đầu với Diệp Đàn, "Vậy làm phiền Đàn Nhi rồi, Bách Bách giao cho con."

 

Nói xong, Giản Tịch lại cho gọi sáu cung nữ, "Các người ở lại chăm sóc công chúa, sáng mai cùng công chúa về cung."

 

"Dạ, nương nương." Sáu người cung nữ đồng thanh đáp.

 

"Vậy ta đi trước." Giản Tịch chào Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa, rồi dẫn theo mọi người rời đi. Trước khi đi, nàng nhìn nữ nhi, thấy con đang chăm chú nhìn Diệp Đàn, đến nỗi không biết mẫu hậu đã đi.

 

Giản Tịch bật cười, nhi nữ thật sự thích Đàn Nhi đến vậy sao?

 

Tối đó, Tiêu Bách ở lại ăn tối tại nhà Diệp Đàn.

 

Diệp Thanh ôm Tiêu Bách trở về phòng tắm, còn Giang Cẩm Hoa thì dẫn Diệp Đàn về phòng nàng tắm. (Editor: phải chăng đây là hint?)

 

"Bách Bách, con ngồi vào chậu tắm, a di giúp con tắm nhé?" Diệp Thanh mỉm cười hỏi.

 

"Được ạ, đa tạ di di." Cô bé muốn tắm thật thơm tho, nếu không chị gái sẽ chê cô bé mất.

 

Diệp Thanh suýt nữa thì muốn véo má Tiêu Bách, cô bé thật đáng yêu và ngoan ngoãn, "Sao con lại dễ thương thế này, ngoan hơn cả chị Đàn Nhi nữa."

 

"Tỷ Đàn Nhi cũng rất tốt." Tiêu Bách ngay lập tức bênh vực Diệp Đàn.

 

Diệp Thanh bật cười lắc đầu, "Được rồi, con nói đúng là được rồi, nào, di di giúp con thay đồ, tắm cho con thơm tho như một chú bánh bao nhỏ."

 

"Hehe, đa tạ di di~" Tiêu Bách cất giọng ngọt ngào, cả nương của tỷ Đàn Nhi và tỷ ấy, cô bé đều thích.

 

Chẳng mấy chốc, Diệp Thanh đã tắm sạch sẽ cho Tiêu Bách, rồi lấy đồ lót cho cô bé. Diệp Thanh mặc xong cho cô, sau đó quấn một chiếc chăn nhỏ quanh Tiêu Bách, rồi ôm cô đi đến phòng Diệp Đàn.

 

Diệp Đàn năm nay đã năm tuổi, cô bé đã bắt đầu ngủ riêng, nhưng trong phòng vẫn có một nha hoàn giữ đêm để chăm sóc.

 

Tiêu Bách hơi lo lắng nhìn Diệp Thanh, ngọt ngào hỏi:"Di di, tỷ Đàn Nhi sẽ không ghét khi ngủ cùng con đâu, đúng không?"

 

Diệp Thanh bị cô bé làm cho bật cười, "Không đâu, một chú bánh bao thơm như thế này ai lại không thích chứ?"

 

"Hehe, vậy con yên tâm rồi." Tiêu Bách lúc này mới vui vẻ nói.

 

Khi Diệp Thanh ôm Tiêu Bách vào phòng, Diệp Đàn đã chơi trên giường một lúc.

 

Diệp Thanh cười mỉm, kéo Tiêu Bách từ trong chăn ra, đặt cô bé lên giường của Diệp Đàn, "Đàn Nhi, muội còn nhỏ, tối nay để muội ngủ trong trong được không?"

 

"Dạ dạ, nương yên tâm, con sẽ bảo vệ muội ấy." Diệp Đàn kiên quyết nói.

 

"Ừ, con nhớ đó." Diệp Thanh nghĩ thầm, hy vọng "tiểu ma vương" nhà mình đừng làm Thái nữ khóc là được.

 

"Được rồi, ta đã để một nha hoàn giữ đêm rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cô ấy là được, hiểu không?" Diệp Thanh lại hỏi.

 

Hai tiểu bảo bối cùng gật đầu, "Ừm ừm, biết rồi ạ."

 

"Ngoan quá." Diệp Thanh vừa nói vừa cúi người hôn lên má mỗi đứa một cái, rồi mới dặn: "Vậy ta đi đây, hai đứa ngủ ngoan nhé."

 

"Biết rồi nương ơi."

 

Chẳng bao lâu sau, trên giường chỉ còn lại hai bé con.

 

Tiêu Bách có chút ngại ngùng, không dám chui vào trong chăn.

 

Diệp Đàn thì rất rộng rãi, "Lại đây, Bách Bách, ta đỡ muội vào trong ngủ nhé, giường của ta mềm lắm, muội nằm thử là biết liền."

 

Vừa nói, Diệp Đàn vừa đỡ cô bé đi vào phía trong, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Khách sáo gì chứ? Nằm xuống đi."

 

Lúc này Tiêu Bách mới rụt rè chui vào trong chăn, cô bé nghiêng đầu nhìn Diệp Đàn, đôi mắt lấp lánh sáng rực.

 

Diệp Đàn thấy Tiểu Bách Bách nhìn mình, đột nhiên nhớ đến chuyện ban sáng, liền tiện miệng hỏi: "Sáng nay ở thư phòng sao muội lại khóc thế? Học xong ta còn định đi tìm muội mà, quay lại đã không thấy đâu rồi."

 

Nói đến chuyện này Tiêu Bách vẫn còn chút buồn, nhưng vừa nghe thấy tỷ không bỏ mặc mình, thậm chí còn định đến tìm mình, đôi mắt cô bé lập tức sáng lên.

 

Có điều cô bé lại hối hận siết chặt nắm tay nhỏ, sớm biết vậy thì đã chờ lâu thêm chút nữa, để được nói chuyện với tỷ rồi.

 

"Ta... ta sợ tỷ không thích ta nữa." Cô bé nói rồi kéo tay áo Diệp Đàn, giọng tội nghiệp, "Tỷ ơi, sao tỷ không ngồi với ta, ta muốn ngồi với tỷ mà."

 

Diệp Đàn lúc này mới nhớ ra Tiêu Bách chẳng có ai làm bạn, chỉ quen mỗi mình, thế mà mình lại đi trò chuyện với người khác, quả thật là thiếu nghĩa khí rồi.

 

Diệp Đàn nghĩ vậy, lập tức nói: "Ta không có ghét muội đâu, sáng mai ta sẽ ngồi sau muội nhé, nhưng không được khóc nữa đâu đó."

 

"Ừm ừm, tỷ ơi, tỷ thật tốt." Cô bé ngọt ngào đáp lại.

 

"Đó là đương nhiên, ta là người nghĩa khí nhất mà!" Diệp Đàn vỗ ngực tự hào nói.

 

Nha hoàn trực đêm nằm giường nhỏ ngoài cửa cũng phải cứng đờ - không lẽ giờ tụi nhóc nhỏ xíu xiu cũng đã nghĩ nhiều thế này rồi sao? Nào là tỷ có thích muội không, nào là muốn ngồi cạnh nhau, mấy chuyện này có phải là thứ nàng nên nghe không vậy?

 

Nàng mới mười bảy tuổi đầu còn chưa có lấy một khúc duyên tình với Càn Nguyên nào, mà mấy nhóc con này đã dính nhau thế này rồi sao?

 

Trên giường, Diệp Đàn không hề hay biết nha hoàn đang nghĩ gì, vẫn tỏ vẻ như một tỷ tỷ, vỗ nhẹ cánh tay Tiêu Bách, "Bách Bách, ngủ sớm nhé, mai nương còn gọi bọn mình dậy nữa đó."

 

"Ừm ừm." Nghe tỷ nói không ghét mình, lại còn hứa mai sẽ ngồi cạnh, Tiêu Bách như được uống một viên an thần, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

 

Không biết có phải ảo giác không, Tiểu Bách Bách cảm thấy giường của tỷ, còn êm hơn cả giường trong cung của mình.

Bình Luận (0)
Comment