Diệp Đàn dìu Tiêu Bách vào trong phòng mình, sau đó giúp nàng tháo giày và tất ra, nhẹ nhàng đưa tay ấn lên cổ chân của Tiêu Bách.
"Là chỗ này bị trật sao? Hay là ở đây?" Diệp Đàn vừa hỏi vừa nhẹ nhàng ấn vào cổ chân trắng mịn như ngọc của Tiêu Bách, lo lắng hỏi.
"Á~ tỷ ơi~"
"Sao thế? Tỷ ấn mạnh quá à?" Diệp Đàn vội hỏi.
"Không, chỉ là hơi nhột thôi, cũng không nghiêm trọng lắm. Tỷ xoa xoa cho ta là được rồi, ta không muốn gọi ngự y đến." Tiêu Bách nhìn Diệp Đàn nũng nịu, ánh mắt long lanh.
Diệp Đàn lại nhẹ nhàng xoa thêm một chút, dịu dàng nói: "Thật sự không sao chứ?"
Tiêu Bách gật đầu, "Ừm, không sưng gì cả, không sao đâu. Tỷ xoa cho ta nhé."
Thấy Tiêu Bách còn có sức để nũng nịu, Diệp Đàn liền yên tâm, biết nàng không bị thương gì nặng, gật đầu nói: "Được, ta xoa cho muội. Nếu đau thì phải nói ngay cho ta biết đó."
"Vâng~ đa tạ tỷ." Vừa nói, Tiêu Bách vừa nở nụ cười rực rỡ với Diệp Đàn.
Diệp Đàn hết cách với nàng, đành nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp cổ chân.
"Ưm~ tỷ xoa thật dễ chịu." Giọng Tiêu Bách vừa mềm vừa ngọt.
"Nhột quá, hơ~"
Ban đầu Diệp Đàn còn không để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai, liền quay sang nhìn Tiêu Bách, "Bách Bách?"
Tiêu Bách làm vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Đàn, "Tỷ ơi, sao vậy?"
Diệp Đàn vội vàng thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, thầm mắng bản thân một trận, Bách Bách còn nhỏ như vậy, từ bé đã đơn thuần, chắc chắn không có ý gì khác. Sao nàng lại có thể hiểu lầm Bách Bách được chứ?
"Không có gì, không có gì, để ta nhẹ tay hơn chút, lực thế này ổn chứ?" Vừa nói, ánh mắt Diệp Đàn lại quay về cổ chân Tiêu Bách.
"Ừm, tỷ xoa là thích nhất." Tiêu Bách tiếp tục làm nũng, hàng mi cong cong, thi thoảng còn khẽ thở nhẹ đầy quyến rũ.
Ngay cả hai cung nữ hầu hạ trong phòng cũng đỏ cả mặt, Diệp Đàn thì gắng không nghĩ ngợi lung tung.
Xoa được một lúc, đến Tiêu Bách cũng mệt vì *****, thấy tỷ mình chẳng có phản ứng gì khác, nàng không khỏi thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ - tỷ nàng đúng là chẳng nghe ra được ý gì khác thật à?
"Bách Bách, thấy đỡ hơn chưa?" Diệp Đàn hỏi.
Tiêu Bách quả thật cũng thở mệt rồi, ngoan ngoãn gật đầu, "Đỡ nhiều rồi, không đau nữa đâu. Tỷ ơi, ta muốn ăn dưa hấu."
"Được, ta bảo người rửa qua nước lạnh rồi cắt sẵn mang lên."
Diệp Đàn giúp Tiêu Bách mang giày và tất lại, sau đó sai người đi chuẩn bị dưa hấu.
Nàng tự đi rửa tay, rồi mới quay lại bên giường, "Bách Bách, thử xem còn đi được không?"
Vừa nói, Diệp Đàn vừa đỡ Tiêu Bách dậy. Tiêu Bách nghiêng người tựa vào lòng Diệp Đàn, đáng thương nói: "Tỷ ơi, tỷ đỡ ta chắc một chút, ta sợ."
"Được rồi, đừng sợ, có taị ở đây." Diệp Đàn nhẹ giọng dỗ dành, rồi ôm lấy Tiêu Bách, cẩn thận đỡ nàng đi về phía bàn tròn.
Hai cung nữ trong phòng liếc mắt nhìn nhau, vội cúi đầu không dám nhìn nữa.
Điện hạ của các nàng khi ở trong cung mạnh mẽ quyết đoán bao nhiêu, đi đường cũng như gió, thế mà vừa gặp tiểu quận chúa đã thành ra yếu đuối như không tự lo nổi. Nhưng các nàng không dám nhìn lâu, chỉ dám âm thầm cảm thán: điện hạ đúng là cao tay.
Chẳng mấy chốc, dưa hấu đã được mang lên, Diệp Đàn đẩy đĩa tới trước mặt Tiêu Bách, "Bách Bách, ăn đi nào."
"Ừm, đa tạ tỷ." Vừa nói, Tiêu Bách vừa rạng rỡ cười với Diệp Đàn, sau đó ngoan ngoãn bắt đầu ăn dưa hấu.
Ở chỗ Diệp Đàn chơi một ngày, thật ra Tiêu Bách không muốn về, nhưng sáng sớm mai nàng còn phải theo lên triều, thật sự không thể ở lại qua đêm.
Lúc sắp rời đi, nàng lại nũng nịu với Diệp Đàn: "Tỷ không ôm ta sao? Lại mấy ngày nữa không được gặp rồi."
Diệp Đàn cười nói: "Ngày mai là gặp nhau ở Thượng thư phòng ngay thôi mà, ngoan, hôm nay về nghỉ sớm một chút."
Nói rồi, Diệp Đàn đi tới ôm Tiêu Bách, Tiêu Bách liền vòng tay ôm lấy eo Diệp Đàn, không chịu buông, "Tỷ ơi, ta đã bắt đầu nhớ tỷ rồi."
Diệp Đàn bị nàng chọc cười, "Ta đang đứng ngay trước mặt muội mà? Sao lại nhớ rồi?"
"Ừm, nhớ cảm giác được ở bên tỷ mãi mãi." Tiêu Bách ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Đàn, còn dụi nhẹ trong lòng nàng.
Diệp Đàn vừa cười vừa vỗ nhẹ lưng nàng, "Thôi nào, sao cứ như con nít vậy? Về sớm đi, trễ nữa là trời tối mất."
"Vâng, tỷ ơi, ta về sẽ nhớ tỷ lắm." Tiêu Bách tiếp tục làm nũng.
"Ừ, ta cũng sẽ nhớ muội." Diệp Đàn mỉm cười nói.
Hai người cứ quyến luyến nói chuyện mãi, đến khi Tiêu Bách rời khỏi phủ Quận chúa, nàng mới khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, bước lên xe ngựa, môi mím chặt, trong lòng suy nghĩ làm sao để khiến tỷ biết được lòng mình.
Về đến Đông cung, Tiêu Bách thậm chí chẳng buồn tắm, bởi vì lúc rời đi nàng có ôm Diệp Đàn, trên người vẫn còn lưu lại hương thơm của tỷ, nàng sợ nếu tắm rồi thì mùi đó sẽ phai mất, nên quyết định để sáng hôm sau mới tắm.
Mấy ngày trôi qua, Thượng thư phòng nghỉ, Tiêu Bách liền mời Diệp Đàn vào cung chơi.
Diệp Đàn cũng không từ chối, dù gì mỗi lần đến cung cũng là chơi với Bách Bách, nàng đã rất quen rồi, đến mức lính canh cổng cũng chẳng lấy làm lạ nữa.
"Tiểu Quận chúa? Người muốn vào cung ạ?"
"Ừm, thẻ bài..." Diệp Đàn vừa định lấy thẻ bài ra thì bị lính canh ngắt lời.
"Không cần, không cần, người cứ vào thẳng là được." Thống lĩnh vội nói. Diệp Đàn có thẻ bài do Tiêu Cảnh ban, cho phép tùy ý ra vào cung, đám lính sớm đã quen, có lấy ra hay không cũng vậy. Hơn nữa, vị này rất có thể là Thái nữ phi tương lai, ai mà dám đắc tội chứ?
"Vậy ta vào trước." Diệp Đàn vừa nói vừa bước vào cung.
Chờ nàng đi xa, mấy thị vệ mới bắt đầu thì thầm tám chuyện.
"Các ngươi nói xem, tiểu Quận chúa với Thái nữ điện hạ khi nào thành thân vậy?"
"Không biết nữa, theo lý thì cả hai đều tới tuổi rồi, nhất là tiểu Quận chúa, năm nay mười bảy rồi."
"Chậc, ai mà biết được."
Diệp Đàn hoàn toàn không hay biết gì về lời bàn tán của người khác, đi thẳng đến Đông cung.
Tiêu Bách vốn đang xử lý chính sự, nghe người báo Diệp Đàn đến, nàng lập tức chạy từ thư phòng ra.
Chỉ khi gặp Diệp Đàn, vị Thái nữ điện hạ này mới lộ ra tính cách trẻ con của mình.
"Tỷ ơi, cuối cùng tỷ cũng đến rồi, ta đợi tỷ mãi, nhớ tỷ lắm." Tiêu Bách chẳng buồn giữ lễ nghi, nhào hẳn vào lòng Diệp Đàn.
"Muội đó, chỉ biết làm nũng thôi. Hôm nay bận không? Nếu bận thì làm việc trước đi." Diệp Đàn cười nói.
"Vậy tỷ đi cùng ta." Tiêu Bách dụi đầu vào ngực Diệp Đàn, tiếp tục làm nũng.
"Được, ta tìm quyển sách giải trí nào đó đọc, ngồi cạnh muội." Diệp Đàn cười đáp.
Tiêu Bách từ bên hông giá sách lấy ra một chồng sách, ánh mắt cong cong nhìn Diệp Đàn, "Tỷ ơi, đây là mấy quyển thoại bản ta nhờ người lén tìm về, tỷ đọc trước đi, đừng để mẫu hoàng phát hiện."
Diệp Đàn bật cười gật đầu, "Được, chứ mấy quyển trước đây toàn sách nghiêm túc, ta cũng chẳng thích đọc, thoại bản mới vui."
Nói rồi, Diệp Đàn đưa tay nhận lấy đống thoại bản.
Nàng đi đến chiếc bàn tròn bên cạnh, bắt đầu đọc sách, còn Tiêu Bách thì ngồi ở bàn làm việc xử lý chính sự, chỉ là ánh mắt của Tiêu Bách thì cứ lén nhìn về phía Diệp Đàn.
Diệp Đàn ngồi xuống, trước tiên uống một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu xem tên mấy quyển thoại bản, nàng có thói quen trước tiên đọc tên sách, nếu tên sách đủ khiến nàng hứng thú thì mới mở ra xem tiếp.
Diệp Đàn sắp xếp lại đống sách, bắt đầu xem từng tên sách. Cuốn *****ên:《Tỷ Thanh Mai của ta》。
Diệp Đàn đặt cuốn *****ên sang một bên, rồi xem cuốn thứ hai: 《101 chuyện không thể không nói giữa ta và tỷ》。
"Xì..." Diệp Đàn hít sâu một hơi, gì mà toàn tỷ với muội muội thế này?
Nàng lại tiếp tục xem tên cuốn thứ ba: 《Muội đừng hòng trốn, tỷ theo đuổi đến cùng》。
Diệp Đàn nhìn mà gãi đầu, không cam lòng, lại nhấc cuốn thứ ba sang một bên, rồi thấy tên cuốn thứ tư: 《Muội muội cưỡng chế yêu, tỷ khóc thút thít》。
Diệp Đàn day day trán, không phải chứ, mấy cuốn sách này là cái thể loại gì vậy? Tên sách càng về sau càng kỳ lạ!
Cuối cùng, Diệp Đàn lấy cuốn 《101 chuyện không thể không nói giữa ta và tỷ》 ra xem thử.
Thấy Diệp Đàn đã bắt đầu đọc sách, khoé môi Tiêu Bách cong lên. Mấy quyển này là nàng tốn bao nhiêu công sức sai người tìm về, thậm chí có vài quyển là nàng bỏ tiền thuê người viết riêng cho, chỉ để nhắc nhở Diệp Đàn một chút.
Đừng nói hai người bọn họ không phải chị em ruột, cho dù là ruột thịt, cũng có xác suất rất nhỏ xảy ra những chuyện... khó nói.
Tiêu Bách nghĩ đến đây, độ cong khoé môi càng không thể che giấu, nàng không tin, đọc mấy quyển này rồi, Diệp Đàn còn có thể bình thản vô tư với nàng được nữa.
Trong mấy quyển đó có vài quyển nội dung rất "kích thích", nàng đã đọc hết rồi, Tiêu Bách rất có lòng tin vào mấy thoại bản này.
Diệp Đàn đọc được một lúc, lúc đầu còn thấy rất thú vị, cũng chẳng có gì kỳ lạ, tỷ muội trong sách cũng chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, còn ngọt ngào nữa. Nhưng đến giữa truyện thì bắt đầu có gì đó sai sai.
Nhiều loại "play", nhiều chi tiết mà trước giờ Diệp Đàn chưa từng gặp qua đều được miêu tả tường tận trong sách.
Ban đầu còn bình tĩnh, giờ đây mặt Diệp Đàn đã đỏ bừng cả lên.
Nàng "phạch" một tiếng đóng mạnh cuốn sách lại, sau đó rót cho mình mấy ly trà lạnh, uống liền mấy ly mới cảm thấy trong người không còn nóng bừng nữa.
Không thể nào, Đông cung toàn là kiểu người gì thế này? Mấy cuốn sách này chắc Tiêu Bách chưa đọc đâu nhỉ? Đừng để dạy hư muội muội đơn thuần của nàng ấy!
Diệp Đàn ho khẽ một tiếng, cau mày nhìn chồng sách trước mặt, một lúc sau nàng lại không nhịn được muốn đọc tiếp, còn len lén nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến nàng.
Nàng liền ngồi thẳng người, đem cuốn sách vừa nãy đóng lại lại lật ra xem tiếp.
Tiêu Bách suýt nữa thì bị nàng chọc cười, sao tỷ lại dễ thương thế chứ? Rõ ràng là muốn đọc tiếp mà còn sợ bị người khác phát hiện.
Diệp Đàn vừa xem, vừa phe phẩy quạt cho mặt mình, không được, lát nữa nhất định phải ăn gì đó để hạ nhiệt, thứ này càng đọc càng nóng người.
Tiêu Bách xử lý xong tấu chương cuối cùng, liếc mắt nhìn sang thì thấy Diệp Đàn vẫn đang đỏ bừng mặt đọc thoại bản, nàng cố nhịn cười, nhẹ nhàng đi vòng ra sau lưng Diệp Đàn.
Tiêu Bách đưa tay vỗ nhẹ lên vai Diệp Đàn, giọng ngọt ngào nói: "Tỷ ơi, tỷ đang đọc gì đó? Có hay không?"
Diệp Đàn bị dọa cho giật bắn cả người, vội vàng đóng sách lại, lúng túng nói: "Không phải... muội tới lúc nào vậy, đúng rồi, Bách Bách, muội chưa nhìn thấy nội dung trong sách đó chứ?"
Tiêu Bách mỉm cười dịu dàng: "Ta chưa thấy đâu, mấy quyển đó là ta bảo người chuẩn bị cho tỷ đấy, ta còn chưa xem nữa cơ. Sao vậy? Trong đó có gì thú vị à, vậy tỷ đưa ta xem với."
Nói rồi, Tiêu Bách vươn tay định lấy sách, liền bị Diệp Đàn gạt tay ra.
"Cái này là sách dành cho người lớn đọc, muội còn nhỏ, không được xem. Mấy quyển này ta tịch thu hết, một quyển muội cũng không được động vào." Diệp Đàn nghiêm túc nói, nghĩ một lát lại dặn thêm: "Sau này muội cũng không được bảo người ta tìm mấy loại sách như vậy nữa, nghe chưa?"
Diệp Đàn thầm nghĩ, không biết là ai làm việc mà không cẩn thận thế này, thật là vô trách nhiệm, mấy quyển này mà đưa cho Bách Bách đọc thì còn ra thể thống gì nữa?
"Vâng, ta biết rồi, ta nghe lời tỷ." Tiêu Bách ngoan ngoãn trả lời, thực ra mấy quyển sách đó nàng đã đọc hết từ lâu, thậm chí có thể kể lại tám chín phần nội dung cho Diệp Đàn nghe.
"Ừ, thế thì ngoan." Diệp Đàn đỏ bừng cả tai gật đầu, trước đây nàng chẳng thấy Bách Bách gọi mình là tỷ có gì kỳ lạ, sao từ lúc đọc mấy quyển thoại bản tỷ muội này xong, lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên thế nhỉ?
Tiêu Bách thì đưa mắt nhìn về cuốn sách có bìa bị gập trên cùng, thì ra là cuốn 101 chuyện không thể không nói, quyển này viết rất tốt, tình tiết tiến triển từng bước, những đoạn "nặng đô" đều ở phần giữa và cuối, nàng cũng rất thích. Hóa ra tỷ thích kiểu này à?
"Tỷ ơi~" Tiêu Bách nũng nịu gọi một tiếng.
Tiếng"tỷ" đó làm Diệp Đàn giật nảy mình, trước đây nàng chẳng hề cảm thấy có gì, tất cả là tại mấy cuốn thoại bản chết tiệt này hại nàng! Bách Bách vẫn còn nhỏ mà, sao nàng lại có thể nghĩ bậy nghĩ bạ được cơ chứ?