Ngày thứ hai rõ ràng tình hình đã tốt hơn rất nhiều, lượng tín hương mà Diệp Thanh truyền cũng ít hơn hôm qua.
Thấy Giang Cẩm Hoa dễ chịu hơn, Diệp Thanh mới chậm rãi rút người ra, chỉ là tay áo cô vẫn bị Giang Cẩm Hoa níu chặt lấy.
Diệp Thanh dứt khoát ôm nàng vào lòng, để Giang Cẩm Hoa dựa vào mình nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống đã bắt gặp ánh mắt của tiểu bảo bối bên kia, tiểu bảo bối cười với Diệp Thanh, tay nhỏ nắm lấy hai búi tóc trên đầu, lúc thì nhìn Diệp Thanh, lúc lại nhìn tỷ tỷ mình.
Tiểu gia hỏa như chợt nghĩ ra chuyện gì đó vui vẻ, tự mình lăn qua lăn lại mấy vòng trên chăn.
Diệp Thanh thở dài, chẳng hiểu tiểu quỷ này lại nghĩ ra chuyện gì khiến nó vui như vậy.
Người trong lòng cô dần dần hạ nhiệt, thấy Giang Cẩm Hoa không sao nữa, Diệp Thanh cũng yên tâm. Cô định đặt nàng ấy xuống rồi ra ngoài chặt thêm vài cành cây, nhưng lại phát hiện Giang Cẩm Hoa đang nắm chặt lấy vạt áo cô, nắm rất chặt, khiến Diệp Thanh chẳng thể rời đi, chỉ có thể đợi nàng ấy tỉnh lại.
Lại thêm khoảng một nén hương nữa trôi qua, Giang Cẩm Hoa mới từ từ tỉnh lại. Khi còn chưa mở mắt, nàng đã cảm nhận được một luồng ấm áp từ sau lưng truyền đến, không cần mở mắt cũng biết người đang ôm lấy mình là Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa khẽ thở dài. Nếu là trước đây, bị Diệp Thanh ôm như vậy, chắc chắn nàng sẽ phản ứng như chim sợ cung đã lên dây, nhưng hiện tại lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Suy nghĩ này khiến chính nàng cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, nàng liền nghĩ thông suốt. Dù sao giữa nàng và Diệp Thanh đã kết khế ước ngắn hạn, sau khi kết khế, một Khôn Trạch sẽ nảy sinh sự lệ thuộc với Càn Nguyên. Giang Cẩm Hoa cảm thấy, đợi qua thời kỳ mẫn cảm này, nàng sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Giang Cẩm Hoa mở mắt ra, quả nhiên liền nhìn thấy Diệp Thanh đang ôm mình, còn hai tay nàng thì vẫn đang nắm lấy vạt áo trước ngực Diệp Thanh, nàng vội vàng buông tay ra: "Làm phiền ngươi rồi, ta lại hôn mê nữa sao?"
Diệp Thanh gật đầu, "Ừ, nhưng so với hôm qua thì khá hơn nhiều rồi."
Nửa câu sau Diệp Thanh không nói ra - hôm nay Giang Cẩm Hoa không cắn cô, tự nhiên là đỡ hơn hôm qua rồi.
Giang Cẩm Hoa cũng nghi ngờ cô có ẩn ý, nhưng Diệp Thanh không nói thẳng, nàng cũng không tiện hỏi rõ, chỉ nhàn nhạt liếc Diệp Thanh một cái rồi dời ánh mắt đi.
Thấy nàng không sao nữa, Diệp Thanh đứng dậy định chuẩn bị bữa trưa. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng người, còn kèm theo tiếng bước chân, nghe không giống chỉ có một người.
Giang Cẩm Hoa cũng nghe thấy động tĩnh, không để ý đến thân thể vẫn còn yếu, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Cẩm Dạng, ôm chặt tiểu gia hỏa vào lòng.
Diệp Thanh cũng lập tức cảnh giác, cô rút ra một thanh đao thép từ trên xe gỗ, đứng yên trong hang không nhúc nhích. Nếu người đến chỉ là lữ khách ngang qua, cô sẽ không can thiệp, nhưng nếu là kẻ có ý đồ xấu, cô buộc phải ra tay.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng người ồn ào.
"Cuối cùng là ở đâu có nước vậy? Đi xa như thế rồi, không được nữa, đi tiếp chắc chết vì kiệt sức mất."
"Dù vậy cũng phải tìm tiếp, không thì khỏi cần chờ đến mai, đêm nay cũng chết khát hết rồi."
"Đi thêm nữa cũng toàn là đồi núi, căn bản không thể có nước."
"Ê, các ngươi mau nhìn xem, bên kia có một cái hang, dưới đất hình như còn có dấu chân."
"Đúng rồi, nhìn kích cỡ dấu chân này, tám phần là dấu chân của Khôn Trạch."
Mấy người bên ngoài lập tức im lặng, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau liền từ từ áp sát về phía hang nơi Diệp Thanh bọn họ đang ở.
Ngay khi nghe thấy mấy người kia ngừng nói, Diệp Thanh đã cảm giác được có điều bất ổn. Cô cầm chắc trường đao, đứng giữa hang, chắn trước mặt Giang Cẩm Hoa và Giang Cẩm Dạng.
Chỉ vài nhịp thở sau, hai bóng người đã ló ra nơi cửa hang - là hai gã nam nhân ăn mặc chỉnh tề, chỉ là y phục dính đầy bùn đất, khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt mũi lem luốc, lúc này đang nheo mắt đánh giá trong hang.
"Ồ, trong hang còn trốn hai tiểu nương tử nữa kìa, mà Càn Nguyên này nhìn cũng xinh đấy, hiếm thấy thật." Gã mặt gầy giọng điệu châm chọc nói.
"Phải đó, còn mang theo một tiểu nha đầu nữa kìa." Gã tập tễnh phụ họa theo.
Diệp Thanh lạnh mặt nhìn bọn chúng, "Ta không cần biết các ngươi từ đâu đến, mau cút khỏi đây cho ta."
"Ồ, tiểu nương tử tính tình dữ dằn ghê, có biết là có vài Càn Nguyên thích chơi đùa với Càn Nguyên không? Loại nhan sắc như ngươi, đem về thành ít ra cũng bán được một trăm lượng bạc. Còn Khôn Trạch phía sau ngươi cũng không tệ, chắc cũng có thể bán được hơn trăm lượng. Thế nào? Có muốn đi với bọn ta không? Bị bán vào thành còn đỡ hơn chết đói ở đây." Gã mặt gầy tiếp tục nói.
Diệp Thanh cười khẩy một tiếng, "Phía Bắc đâu đâu cũng là nạn đói, dân trong thành còn bỏ trốn hết rồi, các ngươi dù có người cũng chẳng bán được."
"Hề hề, cái này thì ngươi sai rồi. Bọn ta là từ Hoài Thành tới để thu người đấy. Những người ngươi nói là dân chạy nạn ấy à, đều là bọn nghèo. Hoài Thành còn giàu hơn cả Lâm Châu, ở đó vẫn còn rất nhiều hộ giàu chưa rời đi, quan sai trong thành cũng còn nguyên. Là các ngươi mấy kẻ nghèo hèn không biết gì, chút lý lẽ đó mà cũng không hiểu."
Gã mặt gầy làm ra vẻ mình biết rất nhiều, rõ ràng là khinh thường Diệp Thanh và mọi người.
Diệp Thanh chỉ cảm thấy buồn cười. Cô thấy hai kẻ kia cũng chẳng sống tốt hơn mình là bao, nhưng lại có thể moi được chút tin tức từ miệng bọn chúng. "Nếu tình hình ở Hoài Thành tốt như vậy, theo lời ngươi nói, mọi người đều nên chạy nạn đến Hoài Thành, còn đi xuống phía Nam làm gì?"
Gã mặt gầy phá lên cười ha hả, châm chọc nói: "Gọi ngươi là quê mùa mà ngươi còn không tin. Việc chạy nạn đều là do triều đình ban bố văn thư. Ngươi nguyên gốc ở châu huyện nào, triều đình sẽ định sẵn chỗ trú tạm khi đến phía Nam. Không phải các ngươi muốn ở đâu thì ở được. Các ngươi tưởng đến Hoài Thành thì người ta sẽ mở cổng thành cho các ngươi chắc? Nực cười."
Diệp Thanh ngẩn người một lát. Chuyện này cô thật sự không biết. Trước giờ cô luôn nghĩ chạy nạn là tùy ý, miễn cuối cùng tìm được nơi trú chân là được. Không ngờ triều đình lại còn quy định cả điểm đến?
Tuy vậy, Diệp Thanh không để lộ sự bất ngờ, cô tiếp tục nói: "Vậy thì sao? Bây giờ các ngươi chẳng phải cũng rời khỏi đó rồi sao? Còn có thể quay lại Hoài Thành à?"
"Đó là đương nhiên. Chúng ta sớm đã sắp xếp xong xuôi rồi. Lần này ra ngoài cũng là để mua thêm người mang về." Gã mặt gầy tiếp tục đắc ý khoe khoang.
Tên nam nhân tập tễnh bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng thế. So với việc cực khổ đi về phía Nam chịu khổ, chẳng bằng theo bọn ta vào thành hưởng phúc, chút đạo lý này các ngươi cũng không hiểu sao?"
Diệp Thanh đã hỏi ra được những gì mình muốn biết, liền trực tiếp nhấc đao lên chĩa về phía hai tên, lạnh giọng nói: "Ta hiểu hay không không quan trọng. Quan trọng là con dao của ta hiểu. Hai tên các ngươi mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta ra tay."
"Còn ra tay? Ngươi dọa ai đó?" Gã tập tễnh hiển nhiên không tin, chế nhạo Diệp Thanh.
Diệp Thanh cũng chẳng buồn nói nhảm, trực tiếp tung một cước đá văng hắn ra ngoài, tên tập tễnh va thẳng vào người gã mặt gầy, cả hai cùng bị cô đá ngã lăn ra đất.
"Ngươi... ngươi... ta cảnh cáo ngươi, nơi này cách Hoài Thành không xa, có quan sai canh giữ. Nếu ngươi dám động vào bọn ta, cẩn thận cái đầu của ngươi..."
Gã mặt gầy còn chưa nói xong đã bị Diệp Thanh đá thẳng vào quai hàm. Xương quai hàm lập tức lệch vị trí, không thể nói thêm được lời nào nữa.
Diệp Thanh liếc mắt nhìn ra sau, "Cẩm Hoa, che mắt Dạng Dạng lại."
"Được." Giang Cẩm Hoa đã sớm chuẩn bị, liền đưa tay bịt mắt tiểu bảo bối lại.
Diệp Thanh không nói thêm lời nào, vung đao chém thẳng xuống gã mặt gầy.
Tên tập tễnh thấy Diệp Thanh thực sự động thủ, lập tức sợ đến ngu người. Hắn vừa dùng tay chân bò lùi về sau, vừa không ngừng cầu xin: "Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng! Ta lập tức cút đi! Không dám nữa đâu!"
"Muộn rồi." Diệp Thanh chẳng thèm nghe hắn lải nhải, vung đao giải quyết luôn. Loại người như vậy, để hắn sống chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền toái. Huống hồ bọn chúng chính là lũ chó săn chuyên bắt người dâng lên cho quyền quý, chết là đáng tội.
Nghe động tĩnh bên trong, lập tức có thêm ba người ngoài hang lao vào. Vừa thấy xác đồng bọn, cả ba nhất thời đều hoảng loạn. Suy cho cùng bọn chúng cũng chỉ là bọn buôn người, chưa từng gặp ai thực sự dám giết người. Thấy vậy, cả ba lập tức quay đầu định bỏ chạy.
Diệp Thanh đương nhiên sẽ không cho chúng cơ hội. Cô nhấc đao lao lên, tung người đá bay một tên phía trước. Hắn lập tức ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp kêu lên thì đã bị Diệp Thanh vung đao chém xuống, ánh đao lạnh lẽo lóe lên, người nọ chết ngay tức khắc.
Ngay sau đó, cô vội đuổi theo hai tên còn lại. Người *****ên cô đuổi kịp là một gã thấp lùn, có một con mắt. Hắn vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy Diệp Thanh đã đuổi sát đến nơi, sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng nổi.
Diệp Thanh hừ lạnh một tiếng, bước chân linh hoạt nghiêng người tiến lên, thân hình như quỷ mị thoắt cái đã lướt ra sau lưng một tên trong số đó, lưỡi đao trong tay không chút do dự cắt ngang cổ họng hắn.
Sau khi giải quyết xong tên thứ hai, kẻ cuối cùng đã chạy xa. Diệp Thanh lập tức đuổi theo.
Tên kia dường như đã có mục tiêu, chạy thẳng vào một khu rừng. Diệp Thanh bám sát phía sau. Sáng nay cô đã ăn no, tuy có tiêu hao một chút tín hương, nhưng thể lực vẫn hơn đám người luôn phải chạy đường dài nhiều.
Tên đó vẫn không thể cắt đuôi được Diệp Thanh, thấy cô sắp đuổi kịp, hắn tức tối lao về hướng Nam, Diệp Thanh cũng tiếp tục đuổi theo.
Ngay sau đó, cô liền thấy tên đó đang cởi trói cho một nhóm người. Trong đám người kia có nam có nữ, có cả Khôn Trạch lẫn Càn Nguyên, nhưng trông ai nấy đều còn trẻ. Diệp Thanh ước chừng số người khoảng hơn hai mươi người.
Cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đến gần xem xét. Diệp Thanh vốn không thích để lại hậu hoạn, nhưng người phía trước quá đông, trong lòng cô cũng có chút do dự, hơn nữa cô không thể ra ngoài quá lâu, cô không yên tâm về Giang Cẩm Hoa và Dạng Dạng.
Đám dân lưu lạc đang bị trói kia không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn tên nam nhân đang giúp họ cởi dây trói.
Gã vừa cởi trói vừa lớn tiếng hô: "Thấy chưa? Chính là nữ Càn Nguyên bên kia, ả đã giết mấy người chúng ta, bây giờ chỉ còn lại một mình ta. Nếu không có ta, các ngươi căn bản không thể vào Hoài Thành, đều sẽ chết đói ở đây. Hãy bảo vệ ta, ta mới có thể đưa các ngươi vào thành."
Nghe vậy, nét mặt đám dân chạy nạn mới bắt đầu biến đổi. Tuy bọn họ e sợ Diệp Thanh đang cầm đao trong tay, nhưng vẫn đứng ra che chắn cho tên kia.
Diệp Thanh tay phải xách đao, cau mày nhìn về phía nhóm người đối diện, "Tránh ra, hắn đã thả các ngươi rồi, sao còn không đi?"
Một nam Khôn Trạch thân hình gầy yếu như không nhịn được nữa, liền hét lên với Diệp Thanh: "Đi? Chúng ta có thể đi đâu? Theo hắn đến Hoài Thành có khi còn có đường sống, quay về thì chỉ có chờ chết!"
"Chúng là bọn buôn người, định bán các ngươi đến Hoài Thành." Diệp Thanh chưa kịp nói hết câu.
Nam Khôn Trạch đó liền bật cười, "Chúng ta dĩ nhiên biết bọn họ làm gì. Ta nói cho ngươi biết, chúng ta đều là tự nguyện. Như vậy thì sao chứ? Còn có thể đổi được mấy cân lương thực cho gia đình. Theo họ vào thành chẳng qua là bán thân kiếm sống thôi, còn hơn là chết đói."
"Đúng vậy, ta đã hơn mười ngày chưa được ăn no một bữa, có chết cũng phải làm ma no bụng, ngươi đừng xen vào chuyện của chúng ta."
"Phải đấy, đừng lo chuyện bao đồng, chúng ta đều là tự nguyện cả, mạng cũng chẳng còn, giữ cái thân xác này thì ích gì? Đừng ra vẻ làm người tốt nữa."
"Hôm nay nếu ngươi giết hắn, chính là ***** chúng ta. Chúng ta còn trông chờ hắn đưa vào thành."
"Phải, ngươi không thể giết hắn, cầu xin ngươi đừng giết hắn."
Trong đám đông có người phẫn nộ, có người không ngừng khóc lóc, thậm chí có người quỳ xuống cầu xin Diệp Thanh.
Diệp Thanh đứng yên tại chỗ sững sờ trong chốc lát, một cảm giác bất lực trào dâng mãnh liệt khắp toàn thân.
Nhưng rất nhanh cô đã hiểu ra, suốt dọc đường đi có không ít dân chạy nạn phải bóc vỏ cây, đào rễ cây để ăn, ai ai cũng rất khổ cực, đều sống trong cảnh gian nan. Những người bữa nào cũng được ăn cơm đàng hoàng như các nàng tuyệt đối là thiểu số, nếu không thì những người kia cũng sẽ không chọn con đường này.
Tất cả đều là những kẻ bị ép đến đường cùng, không còn lối thoát. Diệp Thanh nhìn những người đối diện, quần áo rách rưới, vẻ mặt gần như đờ đẫn, cô khẽ thở dài một hơi.
Người khác sống thế nào, Diệp Thanh không quản nổi, hơn nữa cô cũng thực sự không thể giúp họ, ai cũng có lựa chọn của riêng mình, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nghĩ một chút, Diệp Thanh gật đầu về phía đám người đối diện.
"Chuyện của các người ta không can thiệp, nhưng đừng có đến chỗ ta ở nữa, nếu không ta sẽ không khách khí đâu." Nói xong, Diệp Thanh sâu sắc liếc nhìn gã buôn người vừa bỏ chạy rồi quay về, sau đó xách đao rời đi.
Tên buôn người kia bị dọa đến mức ngã ngồi xuống đất, cứ ôm ngực thở hổn hển.