Giang Cẩm Hoa đã nấu xong món bánh nướng thịt xông khói hầm cải thảo, ăn một bát nóng hổi vào là Diệp Thanh cảm thấy cả người không còn mệt mỏi nữa.
Sau khi ăn xong dọn dẹp đơn giản một chút, ba người liền vào trong lều nghỉ ngơi. Tiểu bảo bối vẫn chưa buồn ngủ, đưa tay chỉ về phía đoàn xe, "Chỗ đó sáng quá à."
Giang Cẩm Hoa véo nhẹ má muội muội, cười nói: "Người ta đông người, đương nhiên sáng sủa rồi. Ngoan nào, lại đây ngủ đi."
"Dạ~" Tiểu cô nương ngoan ngoãn chui vào chăn, nằm cạnh tỷ tỷ chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Thanh tựa ở đó vẫn chưa ngủ, kỳ mẫn cảm của Giang Cẩm Hoa đã qua, hai người các nàng vẫn thay phiên nhau canh đêm, đêm nay nửa đầu là Diệp Thanh gác.
Dần dần, âm thanh ồn ào xung quanh lắng xuống, không ít dân chạy nạn sau khi chuẩn bị xong đều đi nghỉ, bên đoàn xe kia cũng yên tĩnh trở lại.
Sắp đến giờ Tý, Diệp Thanh dậy thêm củi vào đống lửa, từ xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, Diệp Thanh không chắc chắn, dứt khoát nằm xuống một khoảng đất trống để nghe ngóng, tiếng vó ngựa rất hỗn loạn, rõ ràng không phải chỉ một hai con.
Diệp Thanh lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi đến chỗ xe gỗ đem thu vào không gian, sau đó vội vàng chạy đi gọi Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối.
"Cẩm Hoa, Dạng Dạng, mau dậy, có thể có chuyện rồi."
Giang Cẩm Hoa vội ngồi dậy, ôm lấy tiểu bảo bối còn đang buồn ngủ, "Có chuyện gì vậy?"
"Có tiếng vó ngựa đang tiến về phía chúng ta, số người chắc chắn không ít, chúng ta phải mau rời đi." Diệp Thanh vừa nói vừa kéo Giang Cẩm Hoa đứng lên.
"Mau, hai người đến chỗ ngựa đợi ta trước."
Giang Cẩm Hoa trong cơn hoảng loạn ôm lấy tiểu bảo bối chạy về phía con ngựa, Diệp Thanh thì nhân cơ hội đó đem chăn mền và những vật dụng khác thu hết vào không gian.
Sau đó cô lập tức chạy đến bên ngựa, định đỡ Giang Cẩm Hoa lên ngựa, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tiếng còi và tiếng hô vang lên từ bốn phương tám hướng, xem ra những người đó đang dồn về phía các nàng. Trong tình huống này mà liều mạng xông ra thì e rằng sẽ trở thành kẻ bị nhắm *****ên.
Diệp Thanh vội kéo Giang Cẩm Hoa ngồi xổm xuống, tiện tay vốc một nắm tro đất dưới đất bôi thẳng lên mặt Giang Cẩm Hoa, đồng thời lén thu ngựa vào không gian.
Các nàng cả ngày ăn gió nằm sương, trang phục chẳng khác gì dân chạy nạn bình thường, chỉ là nếu để con ngựa lù lù ở đây, chẳng khác nào nói với người ta rằng "ta là miếng mồi béo bở", quá nổi bật rồi.
Diệp Thanh bôi mặt Giang Cẩm Hoa thành lem nhem, không nhìn ra được dung mạo vốn có, sau đó cô lại bôi lên mặt tiểu bảo bối.
Cuối cùng, tiểu bảo bối vốn trắng trẻo liền bị cô bôi đen sì sì, ngay cả bản thân Diệp Thanh cũng vậy, lại vốc thêm nắm đất, trát mặt mình thành dạng mèo hoa đen.
Diệp Thanh ngồi xổm bên ngoài gốc cây, che chắn cho Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối ở bên trong. Mà những người ở xa xa kia cũng dần dần hiện thân.
Diệp Thanh lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy người nào người nấy đều cầm đao trong tay, là một đám sơn tặc đông nghịt, có người cưỡi ngựa, có người đi bộ, từng tên từng tên hống hách kiêu ngạo, hận không thể để toàn thiên hạ biết bọn chúng đến rồi.
Diệp Thanh liếc về phía xa, chỉ thấy nơi ánh đuốc rọi tới có mấy dân chạy nạn định bỏ chạy, kết quả lập tức bị sơn tặc ở vòng ngoài chém giết, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, thế mà đám sơn tặc kia lại càng thêm phấn khích.
Diệp Thanh ước lượng sơ qua, sơn tặc ở vòng ngoài còn nhiều hơn nữa, có thể lên tới hàng trăm người, trong lòng cô cũng trầm xuống.
Đám sơn tặc đi về phía Diệp Thanh và mọi người, vừa nhìn dáng vẻ sợ sệt của dân chạy nạn xung quanh, vừa lớn tiếng nói: "Mấy người tốt nhất đừng có bỏ chạy, nơi này đã bị người của chúng ta bao vây trong ngoài, chạy ra ngoài thì chỉ có con đường chết. Ngoan ngoãn đi theo bọn ta về, còn có thể giữ được mạng."
"Đúng đấy, cứ ngoan ngoãn ôm đầu ngồi yên, còn có thể bớt chịu khổ một chút."
Diệp Thanh cúi đầu thấp, thực tế thì đang dùng khóe mắt để quan sát bọn sơn tặc. Những tên đó có vẻ rất thích thú với vẻ sợ hãi của đám dân chạy nạn, hớn hở tiến về phía đoàn xe.
"Mấy người tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không phải vì con dê béo phía trước kia, bọn ta còn lâu mới thèm để mắt đến đám nghèo rớt mồng tơi các ngươi."
"Đúng thế, cướp mấy người này về cũng chỉ tổ tốn cơm."
"Ngũ ca, ngươi cũng không thể nói thế, sơn trại của chúng ta chẳng phải đang xây tường sao? Đại ca nói rồi, bọn Càn Nguyên thì bắt về làm khổ sai, còn Khôn Trạch và Trung Dung (Beta) ấy mà, hắc hắc hắc..."
Tên kia không nói tiếp, nhưng Diệp Thanh đã hiểu được ý tứ từ giọng điệu tục tĩu của hắn.
Các nàng phải nhanh chóng thoát thân, chỉ là bốn phía lửa cháy sáng rực, vòng ngoài rõ ràng có nhiều sơn tặc vây chặt, Diệp Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một mình cô đối phó với năm, tám tên sơn tặc thì còn có chút hy vọng, nhưng bảo cô một mình đương đầu với mấy chục tên thì hoàn toàn không thể. Diệp Thanh dù từng rèn luyện mười năm trong mạt thế, nhưng cô không phải thần tiên, vẫn sẽ bị thương, vẫn sẽ chảy máu như thường.
Càng lúc càng có nhiều sơn tặc tiến về phía đoàn xe đằng trước, đúng như lời bọn chúng nói, mục tiêu vốn dĩ chính là đoàn xe đó.
Diệp Thanh lén nhìn về phía trước, chỉ thấy bên đoàn xe tiếng hô giết vang trời, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng thét thảm thiết.
Tiểu bảo bối sợ hãi đến mức chôn cái mặt đen sì vào trong lòng tỷ mình, cả người run cầm cập, Giang Cẩm Hoa thì ôm chặt lấy tiểu bảo bối.
Ở phía xa, bọn sơn tặc tùy ý thúc ngựa xông vào những vệ binh của đoàn xe, không ít sơn tặc thấy Càn Nguyên là giơ đao chém ngay, còn có người bị ngựa đạp chết, nói chung là tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, tình cảnh phía trước chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Còn đám sơn tặc ở quanh đó thì vì được giết chóc thỏa thuê mà cười lớn, người của đoàn xe có vài kẻ muốn chạy trốn, lại bị sơn tặc canh giữ vòng ngoài trêu chọc.
Chúng như đang lùa gia súc, vài tên qua lại xua đuổi đám người kia, cuối cùng còn cười ngông cuồng trên tiếng rên la của họ.
"Chạy đi! Cả khu rừng này đã bị bọn tao bao vây rồi, còn muốn chạy? Tìm cái chết à!"
"Thất ca, mấy người này tính sao đây?"
"Giết quách thì rẻ cho chúng quá, trói lại, quẳng vào lửa thiêu chết, hahahaha." Tên gọi là Thất ca cười như điên như dại.
Diệp Thanh cẩn thận ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đám sơn tặc kia sớm đã mất hết nhân tính, chúng căn bản không xem mạng người là gì, trong mắt bọn chúng, những phú thương và dân chạy nạn này chẳng khác gì gia súc.
Chẳng bao lâu sau, có người đem mấy kẻ vừa chạy trốn trói chặt bằng dây thừng, rồi trực tiếp ném vào trong đống lửa, lập tức tiếng gào thét thảm thiết vang lên rung trời, hiển nhiên đây chẳng phải lần *****ên bọn chúng làm chuyện này.
Diệp Thanh nhíu mày, dõi chặt theo mọi việc, cô lo lắng nhìn sang Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối, chỉ thấy tiểu bảo bối sợ đến mức run không ngừng, Giang Cẩm Hoa cũng trắng bệch cả mặt.
Nửa canh giờ sau, bọn sơn tặc bắt đầu dọn dẹp hiện trường, tất cả ngựa của đoàn xe đều bị chúng tịch thu, còn người thì ai ngoan ngoãn đầu hàng liền bị bọn chúng dồn lại một chỗ, ngay cả những dân chạy nạn như Diệp Thanh và mọi người cũng bị gom chung lại.
Tiếng quát tháo của bọn sơn tặc vang không ngớt: "Đi nhanh lên, đều đến chỗ đông người bên kia!"
"Đi mau!"
"Con mẹ nó, tìm chết hả, lúc này còn muốn chạy!" Vừa nói, tên sơn tặc liền vung đao chém vào một kẻ đang bỏ chạy, người nọ lập tức hét thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Các người có thấy không? Dám chạy là kết cục như thế này đấy, ta khuyên các người nên ngoan ngoãn một chút."
Dân chúng xung quanh lập tức hoảng sợ, những người vừa muốn chạy lúc nãy cũng đều im lặng và ngoan ngoãn lại, Diệp Thanh bảo vệ Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối đi vào giữa đám đông, không lâu sau, những gia đình của phú thương dường như cũng bị đuổi đến đây.
"Đại ca, trời đã tối rồi, giờ đưa đám người này về sơn trại trước hay là giải quyết một phần Càn Nguyên ngay tại chỗ?"
Đại ca của bọn họ là một gã nam nhân vạm vỡ, nhìn chừng cũng khoảng ngoài bốn mươi tuổi, hắn liếc nhìn tên hói một cái rồi lạnh nhạt nói: "Đưa hết về đi, trong sơn trại cũng có cả Khôn Trạch mà, mang về hết, để chúng chọn xem có ai vừa mắt không, còn lại thì cho Càn Nguyên đi sửa tường sơn trại."
"Được rồi, nghe đại ca." Tên hói lập tức cười khà khà đáp.
Sau đó, hắn lại đi tới trước đám người chạy nạn, lớn tiếng nói: "Nghe đây, nghe rõ chưa? Ta nói cho các người, nếu các người may mắn, được người trong sơn trại nhìn trúng, thì sau này các người là người của mình rồi. Nếu không được nhìn trúng, đại ca chúng ta cũng không nỡ lấy mạng các người ngay lập tức, chỉ cần các người ngoan ngoãn đi sửa tường sơn trại, làm tốt, nói không chừng có thể gia nhập sơn trại."
Đám dân chạy nạn chẳng ai đáp lại, bọn họ đều nhìn thấy hành động của đám sơn tặc vừa rồi, những kẻ này giết người không chớp mắt, dù có được chọn hay không, chắc chắn không có kết cục tốt.
Thấy đám dân chạy nạn đều rụt rè sợ sệt, tên hói và những tên sơn tặc xung quanh càng cười lớn hơn: "Đại ca, Khôn Trạch từ nhà phú thương này có khi hiếm lắm đấy, về tới nơi phải chia cho huynh đệ một phần đấy."
"Đúng vậy, đại ca."
"Được rồi, lần này các huynh đệ làm tốt lắm, về tới nơi, ai muốn chọn thì cứ chọn." Đại ca sơn tặc cười nói.
Xung quanh vang lên những tràng cười đắc ý, tên đại ca lại nói gì đó với đám người dưới rồi thúc ngựa dẫn đầu đi trước.
Không lâu sau, đám dân chạy nạn bị đuổi như đàn cừu, những người đi phía ngoài đi chậm sẽ bị đánh đòn vài cái bằng roi.
Diệp Thanh đã nghĩ rằng sẽ có nhiều người, dù sao thì gia nhân và hộ sĩ của phú thương cũng có đến vài chục người, nhưng khi cô vừa nhanh chóng đếm qua, số người trong nhóm này chỉ có khoảng sáu mươi người, trong đó còn một nửa là dân chạy nạn ăn mặc tả tơi, xem ra những sơn tặc này đã giết không ít người, ít nhất là hộ sĩ nhà phú thương chắc đã chết gần hết.
Diệp Thanh nhíu mày, những sơn tặc đến lần này ít nhất có hơn trăm người, trong đó còn có vài chục người cưỡi ngựa, lúc này mà muốn chạy thì quả thật không dễ.
"Đi nhanh lên, nhìn cái gì vậy?"
"À, ta đi đây, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
"Đừng nói nhiều, tìm chết à."
Lại vài roi vung xuống, người nam nhân kia gần như không đứng vững, một tên sơn tặc cưỡi ngựa thấy vậy lớn tiếng nói: "Sao vậy? Không đi được à? Trói hắn vào đuôi ngựa của ta, ta muốn xem hắn có thể đi được không."
"Được, vẫn là Thất ca biết chơi." Hai tên sơn tặc bên cạnh lập tức lôi người vừa bị đánh ra.
Người nam nhân vừa bị đánh gào lên thảm thiết: "Đừng, đừng, ta không dám nữa, ta thật sự không dám nữa..."
Nương tử hắn là một nam Khôn Trạch, nhìn thấy tướng công mình bị kéo đi, vội vã chạy lại định kéo hắn.
Tên sơn tặc sắc mặt lạnh lùng, mắng: "Tìm chết à? Để ta tiễn ngươi một đoạn, tướng công ngươi sẽ đi gặp ngươi sau."
Nói xong, tên sơn tặc rút dao đâm xuyên qua ngực nam Khôn Trạch.
Còn nam nhân bị trói sau ngựa thì hét lên một tiếng đau đớn, hắn muốn qua xem nương tử mình thế nào, nhưng người cưỡi ngựa phía trước lại vung roi quất ngựa, con ngựa hoảng sợ lập tức lao vọt qua, kéo hắn xuyên qua khu rừng.
Sau đó, nam nhân phía sau chạy không được mấy bước, cả người đã bị ngựa chạy nhanh kéo lê trên mặt đất, những cành cây và đá trong rừng liên tục quệt qua người hắn, đi kèm là tiếng gào thảm thiết.
Trong khi đó, đã có vài người trong nhóm dân chạy nạn bắt đầu khẽ khóc, nhìn những người chết đi, ai nấy cũng không khỏi có cảm giác "thỏ chết cáo thương".
Diệp Thanh thu ánh mắt lại, tiếp tục đi theo đám người, cô quay sang nhìn Giang Cẩm Hoa bên cạnh, chỉ thấy Giang Cẩm Hoa đang mệt mỏi ôm tiểu bảo bối, sắc mặt nàng đã có phần tái nhợt.
Diệp Thanh vội vã đưa tay đón lấy tiểu bảo bối, cô hạ giọng nói: "Để ta ôm, đi theo, đừng để tụt lại phía sau."
Giang Cẩm Hoa biết lúc này không phải lúc thể hiện cứng rắn, bọn sơn tặc này đã mất hết nhân tính, căn bản không thể coi là người nữa, nàng thấp giọng đáp: "Ừ."
May mắn là ba người bọn họ thường ngày chưa từng bị đói, trong đám người này xem như thể lực khá tốt, cho nên roi vọt cũng chưa từng rơi lên người Diệp Thanh và hai người kia.
Một tên sơn tặc bên cạnh cũng chú ý đến Diệp Thanh, trong đám dân chạy nạn vốn đã ít người mang theo trẻ con, huống hồ là một tiểu bảo bối nhỏ như Giang Cẩm Dạng, tên sơn tặc đó không nhịn được nhìn Diệp Thanh thêm mấy lần, hắn định kiếm cớ ra tay, nhưng Diệp Thanh lại rất nghe lời, bước đi rất nhanh, đứa nhỏ trong lòng cô cũng rất ngoan, không hề gây rối, khiến hắn nhất thời không tìm được lý do để phát tác, đành chuyển sang chú ý người khác.
"Đi nhanh lên, lão tử quất chết bây giờ!"
"Bốp bốp bốp..." Tiếng roi gần như cứ cách một lúc lại vang lên, dọc đường này, đã có năm người bị đám sơn tặc ***** để trút giận.
Đến khi Diệp Thanh bọn họ tới trước cổng lớn của sơn trại, liền trông thấy người nam nhân bị ngựa kéo đi kia nằm úp mặt dưới đất, toàn thân đầy thương tích, xem ra đã chết rồi.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn tường vây của sơn trại, cổng chính phía trước, hai bên tường vây cao cỡ ba tầng lầu, cánh cổng sắt ở giữa rất lớn, lúc này đang rộng mở.
Trên tường có không ít sơn tặc cầm cung tên đứng canh, mỗi đoạn đều có thắp đuốc, vì vậy Diệp Thanh có thể nhìn rõ tình hình phía trên.
Không xa chỗ bọn họ, một nam nhân cưỡi ngựa phấn khích hô lớn: "Lần này chúng ta thu được gần hai mươi con ngựa, năm xe lương thực, còn có cả đống người như vậy, lát nữa về đến nơi phải ăn mừng cho ra trò!"
Đám sơn tặc xung quanh đều hô vang phấn khích, đến cả đám canh giữ trên tường cũng không ngoại lệ.
Còn những người dân chạy nạn thì từng người một khóc lóc nức nở, sợ rằng người tiếp theo chết sẽ là mình.
Không bao lâu sau, bọn họ bị đuổi vào bên trong sơn trại, mười mấy tên sơn tặc cầm đao ép hơn năm mươi người bao gồm Diệp Thanh vào một gian kho.
Không rõ kho đó trước kia dùng làm gì, bên trong có mùi tanh hôi khó chịu và mùi máu tanh, Diệp Thanh cùng mọi người bị nhốt ở trong đó.
Trong kho không có cửa sổ thông gió, lối ra duy nhất là cửa lớn phía trước, mà ở cửa lại có hơn mười tên sơn tặc cầm đao đứng canh.
Diệp Thanh nhíu mày nhìn ra bên ngoài, tình huống lần này không giống trước kia, quả thực có phần khó đối phó.
Cô ôm tiểu bảo bối trong một tay, tay kia ôm lấy eo Giang Cẩm Hoa, tránh để hai người bị dân chạy nạn chen lấn.
Diệp Thanh cứ thế ôm lấy Giang Cẩm Hoa đi đến góc sát tường giữa nhà kho rồi ngồi xuống, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn dõi về phía cửa kho.
Nếu chỉ có một lối ra thì quả thật rất khó chạy trốn, cho dù bản thân có thể trốn thoát, cũng căn bản không thể mang theo Giang Cẩm Hoa và Giang Cẩm Dạng.
Diệp Thanh không dám manh động, chuẩn bị ở lại đây quan sát thêm tình hình.
Khi cô đang suy nghĩ, ống tay áo đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ, Diệp Thanh quay đầu nhìn thì thấy Giang Cẩm Hoa đang kéo cô, cô liền hạ giọng hỏi: "Sao thế?"
Giang Cẩm Hoa có chút lo lắng, tay nắm lấy tay áo Diệp Thanh vẫn chưa buông ra, "Chúng ta phải làm sao? Trong trại này ít nhất cũng có hai ba trăm tên sơn tặc, đó là ta đếm sơ sơ, chúng ta làm sao thoát ra được?"
Diệp Thanh ghé sát tai Giang Cẩm Hoa, khẽ nói: "Đừng vội, cứ xem tình hình đã, đừng sợ, bất kể có chuyện gì, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ mang hai người thoát khỏi đây."
Diệp Thanh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên tay Giang Cẩm Hoa đang nắm lấy tay áo mình, một nam Càn Nguyên gần đó dường như nghe thấy lời Diệp Thanh nói, cười khẩy: "Ngươi đang nằm mơ à? Giờ là lúc nào rồi mà còn dỗ dành nữ nhân? Còn muốn rời khỏi đây? Ngươi có biết đây là nơi nào không, mà còn đòi rời khỏi?"
Gã nam nhân dường như hơi mất kiểm soát, liền trút giận về phía Diệp Thanh.
Trong kho rất tối, chỉ có một ít ánh lửa từ ngoài chiếu vào qua cửa lớn, Diệp Thanh ánh mắt trầm xuống, trừng về phía hắn: "Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói to thêm chút nữa, xem đám sơn tặc ngoài kia sẽ xử ta trước hay là giết ngươi cái kẻ to tiếng gây rối kia trước."