Tay phải của Diệp Thanh đã mở sẵn, chuẩn bị rút dao. Đúng lúc này, trong đám dân chạy nạn có người hô lớn: "Có người muốn bỏ trốn! Trại chủ, tha cho ta, đừng cho sói ăn ta, trong đám dân chạy nạn có người định trốn, ta có thể nói, ta có thể nói hết!"
Lời vừa dứt, một roi "vút" đã quất mạnh vào người hắn, kèm theo đó là từng tiếng hét thảm thiết của gã.
Một tên sơn tặc vừa quất roi vừa mắng: "Đây có phần cho ngươi nói chuyện à? Đánh chết ngươi, lão tử đánh chết ngươi!"
Tên trại chủ lại dừng bước, gã mặc hoa phục bên cạnh hắn cũng dừng lại.
Trại chủ nhíu mày nhìn về phía người nọ, hứng thú hỏi: "Vậy sao? Đã đến sơn trại của ta rồi mà còn dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn, đúng là gan to bằng trời, ta cũng muốn xem là kẻ nào muốn chạy."
Hắn vừa nói vừa quay trở lại cái bục cao lúc nãy, nam tử hoa phục cũng quay lại, theo sát trại chủ. Mười mấy tên đại hán còn lại lập tức quay về đứng nghiêm trong sân, từng tên một lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám dân chạy nạn bên dưới.
"Dừng tay."
Trại chủ vừa ra lệnh, đám lâu la bên dưới lập tức dừng đánh, gã nam nhân vừa bị quất roi đau đến mức nằm bẹp dưới đất.
Trại chủ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng nói: "Ngươi nói đi, trong đám các ngươi là ai muốn chạy? Vừa hay lột da treo lên cổng trại cho mọi người xem."
"Là ả, chính là ả nữ Càn Nguyên kia! Tối qua ả dám nói muốn trốn khỏi đây." Gã kia chỉ thẳng về phía Diệp Thanh.
Sắc mặt Diệp Thanh lạnh hẳn đi, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm. Vốn dĩ cô đã định nhân lúc hỗn loạn mà ra tay, nhưng giờ xem ra e là không thể rồi. Một câu ngu xuẩn kia khiến tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô, giờ mà hành động thì quá bất lợi.
"Ngươi còn dám bỏ trốn? Lão tử cho ngươi mặt mũi mà không biết nhận à, đánh chết ngươi!" Tên sơn tặc cầm roi lúc nãy nhanh chóng xông tới, giơ roi quất thẳng về phía Diệp Thanh.
Nhưng Diệp Thanh lại vươn tay ra bắt lấy roi, siết chặt không buông, tên sơn tặc dùng sức cũng không thể giật về.
"Ngươi muốn chết, còn dám giật roi của ta?" Tên sơn tặc thấy không giành lại được, lập tức rút đao dài bên hông ra.
Giang Cẩm Hoa căng thẳng nhìn Diệp Thanh, không biết nên làm gì.
Ánh mắt Diệp Thanh thì lại đối diện trực tiếp với tên trại chủ, không hèn kém cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào hắn.
Tên trại chủ cũng không lên tiếng, càng không ngăn cản tên sơn tặc rút đao, hắn ra vẻ hứng thú quan sát dưới sân, muốn xem Diệp Thanh sẽ ứng phó thế nào.
Lúc này thanh đao của tên sơn tặc đã chém về phía Diệp Thanh, cô nghiêng người né được, tay trái vặn mạnh cổ tay đối phương khiến thanh đao rơi xuống đất. Đồng thời, tay phải cô tung một cú đấm thẳng vào mặt tên sơn tặc, khiến hắn kêu lên đau đớn, ôm lấy mũi ngã ngồi bệt xuống đất.
"Các ngươi tạo phản rồi à? Còn đứng đó làm gì? Lên hết cho ta!" Tên Thất ca từng cưỡi ngựa kéo người chết hôm qua gầm lên tức giận khi thấy Diệp Thanh ngang ngược như vậy.
Đám sơn tặc xung quanh như phát điên, nhào tới chỗ Diệp Thanh. Vừa né được một đao phía trước, Diệp Thanh liền cảm nhận được sau lưng có luồng khí lạnh, lại có người nhân lúc hỗn loạn đâm về phía lưng cô.
Cô xoay người tránh né sát sạt lưỡi đao, đồng thời tung cú đấm vào mặt tên sơn tặc phía sau. Tay phải cô vươn ra, định bụng thay vì bị tấn công cả trước sau, thà cầm đao liều mạng còn hơn. Nhưng đúng lúc này, thiếu niên mặc hoa phục trên đài lên tiếng.
"Dừng tay hết cho ta, đừng làm cô ta bị thương."
Thấy đám người bên dưới vẫn còn định động thủ, trại chủ lớn tiếng quát: "Không nghe thấy con ta bảo dừng lại à? Để ta xem kẻ nào muốn chết!"
Nghe xong câu đó, bảy tám tên sơn tặc xung quanh Diệp Thanh mới chịu dừng tay, nhưng từng tên một đều nhìn cô chằm chằm đầy cảnh giác, sợ cô lại bất ngờ phản kích.
Người vừa tố cáo Diệp Thanh chính là gã nam nhân từng hai lần buông lời chế nhạo cô trong kho lương. Hắn thấy Diệp Thanh còn dám đánh bị thương sơn tặc, lập tức lớn tiếng nói: "Chính là ả, chính là con tiện nhân này muốn bỏ trốn, các ngươi cũng thấy rồi, ả còn đánh bị thương người của các ngươi nữa!"
Ánh mắt của tên trại chủ lộ vẻ khó chịu, nhìn về phía gã, "Người đâu, bịt miệng tên đó lại."
"Rõ!" Lập tức có hai tên sơn tặc đi tới, bẻ quặt hai tay gã ra sau lưng đè xuống, rồi một tên đứng phía trước giơ tay tát liên tục mấy cái vào mặt hắn, miệng hắn lập tức chảy máu, nước mắt tuôn không ngừng.
"Không phải! Là ả tiện nhân kia đánh người các ngươi mà, sao lại đánh ta? Các người đánh nhầm người rồi!" Gã vừa khóc vừa la hét, nhưng vẫn tiếp tục bị đánh.
Không bao lâu sau, mặt hắn sưng phù như đầu heo.
Diệp Thanh vẫn bình thản đứng đó, ánh mắt không hề né tránh, nhìn thẳng vào tên trại chủ, nhưng thực ra trong tay cô đã sẵn sàng rút nỏ. Cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất - nếu đám người này thật sự muốn lấy mạng cô, thì cô chắc chắn sẽ bắn chết tên trại chủ *****ên.
Tên trại chủ đứng trên bậc thềm bỗng nhiên bật cười to, "Ha ha ha, đúng là một con bé cứng cỏi, hiếm thấy đấy. Mấy năm nay chúng ta cướp thương nhân, dân chạy nạn cũng phải đến mấy trăm người rồi, ngươi là người *****ên dám phản kháng, hơn nữa bản lĩnh còn không tệ."
Nam tử mặc hoa phục bên cạnh cũng gật đầu hứng thú, "Đúng là có chút khác biệt, khá thú vị. Chỉ có điều... khuôn mặt của ngươi..."
Tên trại chủ quay sang nhìn nhi tử, thấy hắn tỏ ra hứng thú với Diệp Thanh, vội nói: "Người đâu, đi lấy nước đến để cô ta rửa mặt."
Lập tức có một tên sai vặt chạy đi, không lâu sau đã mang về một thùng gỗ đựng đầy nước sạch.
Gã đầu trọc dưới trướng tên trại chủ ra hiệu bằng mắt cho tên sai vặt, hắn liền bưng thùng nước đến trước mặt Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa ôm chặt đứa nhỏ, lo lắng đến mức môi mím chặt. Nàng rất lo cho Diệp Thanh, bởi lũ sơn tặc này thật sự là loại người tàn ác giết người không chớp mắt.
Diệp Thanh suy nghĩ trong giây lát. Dù bây giờ cô có lập tức bắn chết tên trại chủ, thì xung quanh vẫn còn ba bốn chục tên sơn tặc cầm đao kiếm. Muốn thoát thân đã khó, chưa kể còn có Giang Cẩm Hoa và Giang Cẩm Dạng, không thể mạo hiểm.
Cô chỉ ngập ngừng một chút, rồi đưa tay chấm ít nước, dùng những ngón tay ướt chậm rãi lau đi lớp bụi bẩn trên mặt. Cô không dám cúi người rửa bằng hai tay - như vậy dễ bị kẻ địch đánh lén.
Khi Diệp Thanh lau sạch từng chút bùn đất, một gương mặt tinh xảo xen lẫn nét lạnh lùng dần hiện rõ.
Tên trại chủ không ngờ dung mạo của Diệp Thanh lại xuất chúng đến thế, hắn quay đầu nhìn nhi tử thì thấy ánh mắt của hắn ta đã nhìn đến đờ đẫn.
Một lúc sau nam tử kia mới hoàn hồn, chỉ tay về phía Diệp Thanh, "Cha! Đem cái tên Càn Nguyên mà lúc nãy đưa vào phòng ta vứt ra ngoài đi, ta muốn người này!"
Tên trại chủ lập tức cười rạng rỡ, phụ họa theo: "Ta cũng thấy người này tốt hơn, không chỉ xinh đẹp mà còn rất cứng cỏi, đúng là khí chất của người trong sơn trại chúng ta."
Nói rồi, tên trại chủ lại nhìn sang Diệp Thanh, mà cô vẫn bình thản nhìn lại hắn.
Hắn càng nhìn càng hài lòng - đám phú thương hay dân chạy nạn mà họ bắt được, đến tình cảnh này ai nấy đều quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha mạng. Còn Diệp Thanh vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, điều đó khiến hắn vô cùng hài lòng.
"Coi như ngươi số tốt, con ta đã để mắt tới ngươi. Sau này theo nó, ngươi không cần sống cảnh bôn ba chạy trốn nữa. Trong trại chúng ta không thiếu thứ gì, ngươi cũng không cần phải lặn lội về phương Nam để kiếm sống."
Khi hắn nói những lời đó, Giang Cẩm Hoa đang ôm Giang Cẩm Dạng liền siết chặt cánh tay, môi cũng mím chặt lại.
Nói ra thì, nàng đã thành thân với Diệp Thanh rồi, chỉ là khi đó thành Lâm Châu đã hỗn loạn, nàng và Diệp Thanh chưa đến nha môn đăng ký, nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn xem như đã thành thân - hơn nữa, lại là Diệp Thanh dùng lời lừa nàng thành thân, vậy thì giờ Diệp Thanh sẽ lựa chọn thế nào?
Dù những ngày qua sống chung khiến Giang Cẩm Hoa cảm thấy Diệp Thanh không phải người sẽ bỏ rơi tỷ muội nàng, nhưng trong lòng vẫn đầy bất an. Tình cảnh hiện tại quả thực rất bất lợi với bọn họ, dù có đồng ý hay không, con đường phía trước đều vô cùng khó đi.
Ánh mắt Diệp Thanh lướt qua tên trại chủ và nam tử mặc hoa phục, cô cất lời: "Muốn ta ở lại cũng được, nhưng các người phải thả người nhà ta rời khỏi đây. Trước đây ta đã thành thân, thê tử và muội muội ta đều ở đây. Chỉ cần các người đồng ý tha cho họ, ta tự nhiên sẽ ở lại."
Sắc mặt tên trại chủ trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cho mặt mũi mà không biết nhận, ngươi còn dám mặc cả với ta? Xem ra ngươi chán sống rồi..."
"Cha, đồng ý với nàng đi, trại ta cũng không thiếu Khôn Trạch, thả hai người đi cũng chẳng sao cả."
Nam tử mặc hoa phục lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Thanh, "Chỉ là, ngươi phải cam tâm tình nguyện ở lại."
Diệp Thanh khẽ gật đầu, bình thản nói: "Đó là điều đương nhiên. Nhưng dù ta sa cơ lỡ vận, cũng vẫn là người từng đọc sách, chuyện thành thân cần phải chuẩn bị chu đáo. Nếu muốn ta giống như tên Càn Nguyên lúc nãy bị trói đưa vào phòng ngươi, vậy thì thà giết ta ngay bây giờ còn hơn."
Đối mặt với lời khiêu khích của Diệp Thanh, nam tử hoa phục không giận mà cười: "Trùng hợp thay, ta cũng nghĩ như vậy. Ta cũng đọc sách từ nhỏ, sau này chắc sẽ có nhiều chuyện để trò chuyện cùng ngươi."
Nói xong, hắn quay sang nhìn tên trại chủ: "Cha, đồng ý với nàng đi, ta cũng cảm thấy quá vội vàng, sao cũng phải chuẩn bị hai ba ngày mới được."
Tên trại chủ nhíu mày nhìn Diệp Thanh: "Nếu con ta đã đồng ý, vậy thì ba ngày sau thành thân. Chỉ là người nhà của ngươi, phải đợi sau khi các ngươi thành thân xong mới được rời khỏi đây."
Diệp Thanh gật đầu nói: "Được."
Thực ra cô chỉ muốn kéo dài thời gian để tìm hiểu địa hình của sơn trại, thuận tiện lên kế hoạch bỏ trốn, vì thế mới lấy lý do cần chuẩn bị hôn lễ.
"Còn nương tử ngươi với muội muội ngươi đâu?" Tên trại chủ hỏi tiếp.
Diệp Thanh mím môi suy nghĩ một lúc - giấu hay không giấu, tình cảnh của Giang Cẩm Hoa và đứa nhỏ đều không khả quan. Nhưng nếu giấu, có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn, vừa rồi tên trại chủ đã nói, số Khôn Trạch còn lại đều giao cho đám tay chân của hắn.
Còn nếu nói thật... với dung mạo của Giang Cẩm Hoa, chắc chắn sẽ bị đám người này để mắt tới. Dù sao đi nữa, cũng là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thanh vẫn quyết định đưa tay chỉ: "Người đang bế đứa bé kia chính là thê tử và muội muội ta. Việc ta đồng ý ở lại đã là có lỗi với họ rồi, cho nên sự an toàn của họ nhất định phải được đảm bảo. Trong ba ngày này, các người phải chiêu đãi tử tế. Nếu họ có chút sơ suất gì, ta thà chết ở đây cũng sẽ không khuất phục."
Trại chủ nhíu mày nhìn về phía Diệp Thanh, ánh mắt cô lại chuyển sang Giang Cẩm Hoa đang bế đứa trẻ, "Không vội... hừ, dung mạo của ngươi xuất chúng thế này, nghĩ đến dung mạo nương tử ngươi chắc cũng không kém nhỉ?"
Diệp Thanh lập tức giơ chân đá một phát, thuận tay đoạt lấy thanh đao dài trong tay một tên sơn tặc bên cạnh, "Ta đã nói, thả họ thì ta sẵn sàng ở lại. Nhưng nếu các người dám tổn thương họ, thì trước khi chết ta cũng sẽ kéo thêm vài kẻ chết cùng."