Diệp Thanh hơi nhíu mày, nhưng Giang Cẩm Hoa không nói, cô cũng không tiện hỏi thêm.
"Đừng khóc nữa, nước nóng đun xong rồi, lát nữa ta mang qua, ngươi tắm rửa một chút rồi nghỉ sớm đi." Diệp Thanh nói một câu rồi quay người đi vào bếp lấy nước nóng.
Cô chuẩn bị hai cái thùng gỗ, đều được rửa sạch sẽ. Một thùng đựng nước nóng, thùng còn lại đựng nước lạnh.
Diệp Thanh mỗi tay xách một thùng nước, đi về phía căn phòng nơi Giang Cẩm Hoa và muội muội ở, rất nhanh đã mang hai thùng nước vào phòng.
Cô đặt thùng nước xuống, sau khi ra khỏi phòng, Diệp Thanh lại giả vờ đi sang phòng khác, rồi từ trong không gian lấy ra chiếc áo bông tìm được hôm nay, sau đó quay lại phòng của Giang Cẩm Hoa. Ánh mắt cô nhìn sang Giang Cẩm Hoa: "Đây là áo bông ta nhặt được hôm nay ở bên ngoài, ngươi tạm thời mặc đỡ đi, tắm rửa trước đã, lát nữa tắm xong gọi ta là được."
Nói xong, Diệp Thanh liền rời khỏi phòng, quay vào căn phòng cũ trước đó hai tỷ muội Giang Cẩm Hoa từng ở – căn phòng dột nát thông gió.
Thế giới này có sự khác biệt giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch, Diệp Thanh cảm thấy lúc Giang Cẩm Hoa tắm, tốt hơn hết là nên tránh đi một chút.
Cô châm đèn dầu trong phòng, rồi ngồi xuống bên bàn chờ đợi.
Còn bên kia, Giang Cẩm Hoa thì hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hai thùng nước, hồi lâu sau, như chấp nhận số mệnh, nàng đứng dậy đi đến bên cạnh thau gỗ.
Giang Cẩm Hoa trước tiên đổ nước nóng vào thau lớn, rồi thêm một ít nước lạnh vào, sau khi thử nhiệt độ nước bằng tay, nàng mới bắt đầu chậm rãi cởi bỏ y phục trên người.
Trên cánh tay và lưng nàng vẫn còn những vết thương mờ nhạt – là do trước đây bị Diệp Thanh đánh, đến giờ vẫn chưa lành hẳn.
Giang Cẩm Hoa như cái máy ***** áo, trong lòng vẫn lo lắng Diệp Thanh đột nhiên xông vào làm chuyện gì với nàng, nhưng nghĩ lại, sớm muộn gì cũng bị Diệp Thanh làm nhục, còn có gì phải sợ nữa?
Nghĩ như vậy, Giang Cẩm Hoa cũng không thèm để ý đến cánh cửa nữa, bắt đầu dùng khăn lau rửa cơ thể từng chút một. Những ngày gần đây, đừng nói đến tắm rửa, ngay cả ăn còn chẳng đủ no, lấy đâu ra điều kiện để cầu kỳ. Nhưng dùng nước nóng lau sạch người, quả thật rất dễ chịu.
Giang Cẩm Hoa nhân tiện gội đầu luôn. Đã lâu không chăm sóc bản thân, mái tóc đen mượt của nàng có chỗ đã rối lại với nhau, chỉ có thể kiên nhẫn gỡ từng chút một.
Đợi đến khi Giang Cẩm Hoa rửa ráy xong xuôi thì đã qua nửa canh giờ.
Giang Cẩm Hoa không gọi Diệp Thanh, mà tự mình kéo thau nước đến gần cửa. Do thau quá nặng, nàng chỉ có thể kéo lê từng chút một.
Diệp Thanh bên kia vốn đã luôn chờ Giang Cẩm Hoa gọi, vừa nghe thấy động tĩnh liền bước tới. Thấy cửa phòng mở ra, cô lập tức đi vào, liền nhìn thấy Giang Cẩm Hoa đang kéo lê thau nước.
Diệp Thanh vội nói: "Để ta làm cho."
Vừa nói, cô vừa đưa tay đón lấy thau nước. Thể lực của Càn Nguyên vốn dĩ đã mạnh, huống chi Diệp Thanh còn từng sống sót trong tận thế, một thau nước lớn thế này chẳng là gì với cô.
Diệp Thanh bưng thau nước lớn ra sân, đến chỗ trũng chuyên để thoát nước mà đổ đi – nơi đó vốn dĩ dùng để dẫn nước thải ra ngoài.
Đổ xong nước, Diệp Thanh đem thau lớn đặt lại vào căn phòng dột nát, sau đó quay trở lại phòng của hai tỷ muội Giang Cẩm Hoa để lấy hai thùng nước.
Cô thấy Giang Cẩm Hoa vẫn còn đứng đó, liền mở miệng nói: "Ngươi cứ ngủ cùng Dạng Dạng trước đi, lát nữa ta sắc thuốc xong sẽ mang qua."
Giang Cẩm Hoa cảnh giác nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh, thấy sắc mặt Diệp Thanh bình thản, ánh mắt cũng không lén lút nhìn chằm chằm vào người nàng, lúc này nàng mới yên tâm phần nào, khẽ gật đầu với Diệp Thanh.
Diệp Thanh xách hai thùng nước đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Giúp ta đóng cửa lại."
Nói xong, Diệp Thanh xách thùng bước ra khỏi phòng, đi về phía nhà bếp.
Lửa trong bếp vẫn còn nóng, nước trong nồi cũng còn ấm, Diệp Thanh múc đầy một thùng nước nóng, sau đó lại múc thêm một thùng nước lạnh, mang cả hai thùng nước đến căn phòng dột nát.
Phòng quá lạnh, Diệp Thanh dứt khoát nhóm một đống lửa nhỏ ngay giữa khoảng trống trong phòng để sưởi. Dù sao chỗ này các nàng cũng không ở lâu, vài hôm nữa đợi Giang Cẩm Dạng khỏi bệnh, Diệp Thanh cũng định dẫn các nàng chạy về phía Nam lánh nạn.
Cô tiếp thêm củi vào đống lửa để giữ ấm, sau đó đặt thau lớn bên cạnh đống lửa, đổ một nửa thau nước nóng vào, rồi từ từ thêm nước lạnh cho đến khi vừa đủ ấm thì mới dừng tay.
Cô cởi bộ áo bông bẩn cũ trên người ra, lúc cởi còn có cả đất cát rơi ra từ bên trong.
Cô vội vã ném quần áo dơ sang một bên, rồi ngồi xổm bên cạnh thau nước, múc nước bắt đầu lau rửa thân thể. Trên người thì còn dễ, phiền phức nhất vẫn là gội đầu, Diệp Thanh phải mất không ít thời gian mới xử lý xong mái tóc.
Cô gội tới ba lần, mới cảm thấy toàn thân sạch sẽ hoàn toàn.
Diệp Thanh thay bộ y phục đã chuẩn bị sẵn, bên ngoài khoác thêm chiếc váy bông mới nhặt được hôm nay, xong xuôi, cô kéo một chiếc ghế lại ngồi bên đống lửa hong khô tóc.
Cô ngồi sưởi bên lửa gần nửa canh giờ, tóc mới khô được một nửa, bên trong vẫn còn hơi ẩm. Diệp Thanh đứng dậy mở cửa phòng, bưng thau nước đổ vào rãnh thoát nước ngoài sân, rồi thu thau vào không gian. Sau đó, cô mang hai thùng nước trong phòng về lại nhà bếp.
Tính sơ qua thời gian, lúc này đã khoảng hơn mười giờ tối, đúng lúc thích hợp để sắc thuốc. Diệp Thanh lấy thuốc từ buổi trưa ra, đổ ba bát nước vào nồi đất nhỏ, đặt lên bếp lửa rồi bắt đầu sắc cho đến khi còn một bát.
Chờ thuốc sắc xong, một mùi thuốc nồng nặc tỏa ra khắp nơi.
Diệp Thanh không khỏi cau mày, cô lấy miếng vải rách lót tay, đổ thuốc từ nồi đất vào một bát sứ, trong bát còn đặt sẵn một chiếc thìa.
Làm xong mọi thứ, tóc cô cũng đã hoàn toàn khô, Diệp Thanh bưng bát thuốc đi về phòng của hai tỷ muội Giang Cẩm Hoa.
Giang Cẩm Hoa vẫn chưa ngủ, nàng ôm chặt muội muội, trong lòng lo lắng cho chuyện sẽ xảy ra tối nay.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Giang Cẩm Hoa lập tức căng thẳng nắm chặt chăn, tay kia thì với tới con dao găm giấu bên cạnh giường, nhưng tay nàng vừa vươn ra một nửa thì lại buông xuống.
Nàng cúi nhìn tiểu nha đầu đang ngủ say trong lòng, khóe mắt dần dần ươn ướt. Cho dù thật sự ***** Diệp Thanh, thì có ích gì? Tránh được một Diệp Thanh, sau này cũng chỉ có thêm nhiều Càn Nguyên giống Diệp Thanh nhắm vào nàng. Huống chi hôm nay đúng là nàng đã cầu xin Diệp Thanh cứu muội muội, nàng không có lý do gì để ra tay hại Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa nhìn chằm chằm về phía cửa, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống từ lúc nào.
Diệp Thanh đẩy cửa bước vào thì thấy Giang Cẩm Hoa đang ôm Giang Cẩm Dạng khóc, cô đặt bát thuốc lên bàn, mở miệng hỏi: "Sao lại khóc vậy? Dạng Dạng lại sốt à?"
Giang Cẩm Hoa lau nước mắt lắc đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía bát thuốc trên bàn, tự an ủi bản thân: Ít nhất thì bản thân nàng dùng thân thể để đổi, Diệp Thanh còn đối xử tốt với tỷ muội các nàng một chút. Nếu là lúc bình thường, Diệp Thanh làm sao chịu sắc thuốc cho Dạng Dạng? Chỉ hận không thể đem muội ấy đi bán.
Diệp Thanh nghi ngờ bưng bát thuốc đến cạnh giường, cô vươn tay nhẹ nhàng sờ trán tiểu nha đầu, nhiệt độ ổn định, không còn nóng như buổi trưa.
Cô đưa bát thuốc qua: "Ngươi dỗ Dạng Dạng uống thuốc đi, cũng muộn rồi, uống xong thì để đứa nhỏ nghỉ ngơi sớm một chút."
Từ khi xuyên tới đây, Diệp Thanh chưa lúc nào được nghỉ ngơi, giờ cũng thật sự thấy mệt. Cô định đợi Giang Cẩm Dạng uống thuốc xong thì về phòng bên cạnh nghỉ.
Nhưng lời này vào tai Giang Cẩm Hoa lại mang một tầng nghĩa khác, nàng cho rằng Diệp Thanh đang nhắc nhở nàng – đêm nay phải cùng cô ta hành phòng, đừng để lỡ thời gian.
Nghĩ đến đó, cả người Giang Cẩm Hoa run lên.
Diệp Thanh nhìn thấy mà đầu óc mù mịt, sắc mặt Giang Cẩm Hoa thay đổi quá nhanh, chỉ đứng đây chốc lát mà mặt nàng đã biến đổi không biết bao nhiêu lần, cô lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy? Mặt mày tái mét thế kia, đừng để Dạng Dạng vừa đỡ hơn, ngươi lại đổ bệnh."
Giang Cẩm Hoa cắn răng nhìn Diệp Thanh một cái, cuối cùng vẫn ngồi dậy, mở miệng nói: "Ta không sao, ngươi đợi ta một lát."
"Ừm." Diệp Thanh gật đầu đáp lại, dù cô cũng không biết Giang Cẩm Hoa bảo mình đợi cái gì, nhưng dù sao cô cũng không yên tâm, phải đợi tiểu nha đầu uống xong thuốc rồi mới rời đi.
Giang Cẩm Hoa nhận lấy bát thuốc từ tay Diệp Thanh, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Giang Cẩm Dạng, "Dạng Dạng, Dạng Dạng, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé."
Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng mở mắt, dụi dụi mắt rồi mới nhìn rõ được tỷ tỷ mình.
Bị đánh thức nhưng đứa nhỏ không hề quấy khóc, chỉ ngoan ngoãn mỉm cười với tỷ tỷ, "Tỷ?"
"Ừ, Dạng Dạng ngoan, còn thấy khó chịu không?" Giang Cẩm Hoa dịu dàng hỏi.
"Không khó chịu nữa rồi." Tiểu nha đầu ngoan ngoãn trả lời.
Giang Cẩm Hoa yên tâm hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Dạng Dạng ngoan, dù không còn khó chịu, thuốc vẫn phải uống, uống xong rồi ngủ một giấc thật ngon là bệnh sẽ khỏi hẳn."
"Dạ." Tiểu nha đầu cau mày khi ngửi thấy mùi thuốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy.
Giang Cẩm Hoa múc một thìa thuốc, đưa đến bên miệng tiểu nha đầu, đứa nhỏ run run cả người, nhưng vẫn há miệng uống thuốc.
Từng thìa thuốc được đút vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đắng mà nhăn nhó lại thành một cục, nước mắt cũng bắt đầu rơi.
Giang Cẩm Hoa nhìn mà đau lòng vô cùng, nhưng cũng không còn cách nào khác, giữ mạng vẫn quan trọng hơn, nàng vẫn tiếp tục đút thuốc cho tiểu nha đầu.
Diệp Thanh ra ngoài một lát, lúc trở lại thì mang theo một ấm trà cũ kỹ cùng một cái chén, cô rót một chén nước để đó cho nguội bớt.
Chờ Giang Cẩm Hoa đút xong thuốc cho Giang Cẩm Dạng, Diệp Thanh lập tức đưa chén nước qua, "Cho đứa nhỏ uống mấy ngụm nước cho đỡ đắng."
"Ừ." Lúc này Giang Cẩm Hoa cũng không còn để tâm Diệp Thanh nghĩ gì, nàng vội vàng nhận lấy chén nước, đưa lên miệng muội muội cho uống vài ngụm.
Tiểu nha đầu bị đắng đến mức phát khóc, ôm lấy chén nước uống ừng ực, một hơi uống hết cả chén, mới cảm thấy trong miệng không còn đắng nữa.
Uống nước xong, đứa nhỏ dụi mặt vào lòng tỷ làm nũng, "Tỷ, đắng quá à..."
"Ngoan, Dạng Dạng của chúng ta giỏi nhất, lát nữa ngủ một giấc thật ngon, sáng mai là khỏi hẳn thôi." Giang Cẩm Hoa dịu dàng an ủi.
Giang Cẩm Dạng ngoan ngoãn gật đầu với tỷ tỷ, sau đó quay sang nhìn Diệp Thanh, rụt rè cảm ơn: "Đa tạ tỷ Diệp đã sắc thuốc giúp muội."
Diệp Thanh mỉm cười với đứa nhỏ, "Không cần đa tạ, ngoan ngoãn ngủ tiếp đi."
Ánh mắt Giang Cẩm Hoa dừng lại trên người Diệp Thanh, trong lòng nàng nghĩ, bề ngoài Diệp Thanh không biểu lộ cảm xúc, nhưng thực chất lời này là đang nhắc nhở nàng—bảo Dạng Dạng ngủ sớm, đừng làm chậm trễ chuyện tiếp theo mà Diệp Thanh sắp làm.