Câu trả lời của Tề Tranh khiến bầu không khí lập tức rơi xuống tận đáy, lạnh lẽo đến mức tĩnh mịch. Thẩm Chi Băng như bị một cú đánh mạnh vào tim, sững sờ đến mức không thể phản ứng kịp. Cô đã dốc hết lòng can đảm, mang theo tất cả chân tình của mình, vậy mà lại bị từ chối một cách vô tình như thế.
Lần này, cô đã chuẩn bị kỹ càng hơn cả hai lần trước, cũng mang theo nhiều hy vọng hơn. Cô tin rằng mình đến đây với một tia sáng trong tim, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là sự tuyệt vọng.
Hốc mắt cô nóng lên, cảm xúc dâng trào đến mức phải chớp mắt liên tục để ngăn những giọt nước chực trào. Lớp trang điểm được cô tỉ mỉ chuẩn bị dường như trở nên vô nghĩa khi đối diện với nỗi thất vọng này. Nhưng lạ thay, dù đau đến nghẹn lòng, cô lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Cô không khóc, vì Tề Tranh từng nói, đừng biến bản thân trở nên hèn mọn.
Thẩm Chi Băng tự nhủ trong lòng: Cô không hèn mọn, cô chỉ đang rất đau lòng.
Mãi sau đó, khi đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cô mới cất giọng, nhưng âm điệu trầm thấp, buồn bã đến cực độ:
"Chị cứ nghĩ quan hệ giữa chúng ta đã tốt hơn trước. Cũng nghĩ rằng... ít nhất chị vẫn còn một cơ hội."
Cô cúi mắt xuống, không muốn tranh cãi thêm nữa.
Sau khi bị từ chối thẳng thừng, ngoài kinh ngạc và bối rối ban đầu, cô chỉ cảm thấy đau lòng nhiều hơn. Đau vì cô đã mất đi cơ hội ở bên Tề Tranh, và cũng mất đi cả lý do để tiếp tục hy vọng.
Những ngày qua dù không thể quay về quá khứ, nhưng ít nhất, giữa họ vẫn tồn tại một sự liên kết nào đó. Dù xa hay gần, Tề Tranh vẫn hiện diện trong cuộc sống của cô. Thẩm Chi Băng vẫn luôn tin rằng, chỉ cần Tề Tranh chưa hoàn toàn biến mất, cô vẫn có thể nhìn thấy nàng trưởng thành, nhìn thấy nàng thay đổi. Nhưng cô đã quên mất rằng, Tề Tranh trưởng thành là để bay đi, không phải để ở lại.
"Em đã nói rồi, bây giờ vẫn còn chưa được. Em nghĩ Thẩm tổng đã hiểu ý em."
Dĩ nhiên, cô nhớ rất rõ lời Tề Tranh đã nói. Cô cứ tưởng "bây giờ" chỉ là vài tháng. Hóa ra, "bây giờ" trong lời Tề Tranh không có giới hạn thời gian.
Tề Tranh không phải kiểu người dễ dàng thay đổi. Nàng nói ít, nhưng những gì đã nói thì chắc chắn sẽ làm được. Thời gian qua, Thẩm Chi Băng đã dần hiểu rõ con người ấy, nên chỉ cần nghe câu trả lời này, cô cũng đủ biết hôm nay không có cơ hội nào cho mình cả.
"Cho đến giờ, em vẫn chỉ coi chị là Thẩm tổng." Cô cười cay đắng. "Có lẽ chị thực sự chưa bao giờ hiểu rõ ý em."
Dù đang ngồi trong một quán nhỏ không mấy nổi bật, phong thái của cô vẫn không thể bị che lấp. Nhưng cô lại có thể nghe thấy rất rõ âm thanh trái tim mình vỡ vụn. Và cũng chính lúc này, cô thực sự cảm nhận được nỗi đau mà Tề Tranh đã phải chịu đựng vào cái đêm nàng rời đi.
Nếu là cô trong hoàn cảnh ấy, có lẽ cô đã giáng cho người kia một cái tát. Nhưng Tề Tranh không làm vậy. Nàng vẫn luôn dịu dàng, vẫn luôn nhẫn nhịn và bao dung. Khi đó, Thẩm Chi Băng không hiểu.
Nhưng bây giờ, cô đã hiểu.
Chỉ là... đã quá muộn.
Thẩm Chi Băng không phải người cố chấp níu kéo. Hai lần trước, cô đã cẩn trọng thử lại, và lần này, cô tin đây là cơ hội tốt nhất. Nhưng hóa ra, cô đã sai.
Cô siết chặt tay lên túi xách, chuẩn bị nói lời từ biệt.
Nhưng Tề Tranh lại lên tiếng, ngăn cô lại.
"Giữa chúng ta, chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về nhau. Cũng chưa từng nghiêm túc nói về tương lai của mối quan hệ này."
Nàng không dùng từ "tình cảm", mà chỉ nói đến "mối quan hệ". Chỉ một chi tiết nhỏ ấy cũng đủ để Thẩm Chi Băng hiểu rằng, nàng vẫn còn đang giữ khoảng cách.
Nhưng cô không rời đi, chỉ lặng lẽ ngồi đó, chờ đợi. Cô nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể nghe Tề Tranh nói về quá khứ của cả hai.
"Những lý do khiến em đẩy Thẩm tổng ra xa khi trước, đến giờ vẫn chưa thay đổi là bao. Nếu chúng ta quay lại, rồi cũng chỉ đi vào vết xe đổ."
Thẩm Chi Băng cắn nhẹ môi, cố gắng tìm một lý do để phản biện:
"Nhưng điều quan trọng nhất đã thay đổi rồi. Chị thực sự thích em. Và chị chắc chắn sẽ làm tất cả để giữ lấy em."
Lúc đó, Thẩm Chi Băng vẫn chưa nhận ra mình đã khó dứt bỏ Tề Tranh đến mức nào, nên khi đưa ra quyết định quan trọng, cô và Tề Tranh hiển nhiên có những suy nghĩ khác nhau.
Tề Tranh bất đắc dĩ cười:
"Những yếu tố bên ngoài vẫn còn đó. Nếu sắp tới gia đình hay truyền thông gây áp lực lên chị, liệu em có lại bị giấu đi không?"
Nàng biết Thẩm Chi Băng sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình nữa, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị che giấu lần nữa. Đó không phải là điều nàng mong muốn.
"Chị..."
Thẩm Chi Băng lúc này thực sự không có đủ tự tin để cam đoan mọi thứ. Nhưng cô đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch đối phó với nhị thúc. Đây là một quá trình dài, ít nhất phải mất ba đến bốn năm cùng một sự bố trí kín kẽ mới có hy vọng chiến thắng.
"Thẩm tổng, trước đây chị đã dạy em rằng, khi cảm thấy bế tắc hay không tìm được phương hướng, hãy tạm lùi lại và nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người ngoài, khi đó sẽ có cái nhìn khách quan và toàn diện hơn."
Tề Tranh vẫn nhớ rõ, khi mới vào làm thư ký, nàng thường quá tập trung vào từng chi tiết nhỏ mà bỏ lỡ cái nhìn tổng thể. Chính Thẩm Chi Băng đã dạy nàng cách nhìn toàn cục, cách cân nhắc thiệt hơn, và cả cách biết lựa chọn điều gì đáng giữ, điều gì nên buông bỏ.
"Chúng ta đều hiểu rằng tình cảm không phải là tất cả của cuộc sống. Em không muốn đến một ngày, khi không còn tình yêu, bản thân lại mất đi cả năng lực và dũng khí sống. Em muốn trước tiên sống một cuộc đời tốt đẹp, chứ không thể và cũng không dám đặt cược toàn bộ tương lai vào tình cảm."
Tề Tranh nói một cách thẳng thắn, không nhắc lại những tổn thương trong quá khứ để trách móc, cũng không dùng cùng một cách để đáp trả Thẩm Chi Băng. Dù rằng bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để làm vậy.
Nàng chỉ bình tĩnh nêu lên những trăn trở của mình, cùng với quyết định của bản thân.
"Là chị đã làm tổn thương em, làm em mất niềm tin. Chị thậm chí không có tư cách để thuyết phục em." Thẩm Chi Băng khẽ cười cay đắng, hiểu rằng đây là hậu quả mình tự chuốc lấy.
"Xây dựng niềm tin là một quá trình dài, nhưng để phá hủy nó lại rất nhanh và dễ dàng. Đôi khi chỉ là một câu nói, một lựa chọn." Tề Tranh nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng cũng đầy kiên định. "Em đã hai lần bị từ bỏ, và cũng không muốn trải qua lần thứ ba. Em không chịu nổi nữa."
Thẩm Chi Băng đan chặt hai bàn tay lại, cố gắng kiềm chế nỗi đau đang cuộn trào trong lòng.
"Hiện tại, cả hai chúng ta đều không có đủ khả năng bảo vệ tình cảm này một cách trọn vẹn. Chúng ta cũng hiểu rõ rằng nếu gặp phải khó khăn, có lẽ cuối cùng vẫn sẽ phải lựa chọn thỏa hiệp."
Giọng điệu của Tề Tranh điềm tĩnh như đang phân tích công việc, chẳng còn chút nào giống như một người đang đắm chìm trong tình cảm.
Nàng giấu đi những tổn thương cùng bất lực của mình, chỉ hy vọng khi bản thân cự tuyệt Thẩm Chi Băng, cô ấy vẫn có thể hiểu và chấp nhận.
Nàng không muốn tình yêu này, dù không có kết quả, cũng trở thành một vết thương trong lòng ai đó.
"Em không tin chị có thể bảo vệ em và tình cảm này, vì thế em chọn ở lại đây, bắt đầu lại từ đầu." Thẩm Chi Băng không cần hỏi lại, đã có thể tự rút ra kết luận.
Cô cảm thấy sức lực trong cơ thể bị rút cạn dần, dù cố gắng níu giữ nhưng tất cả vẫn như cát trôi qua kẽ tay, không sao giữ lại được.
"Có lẽ chúng ta đã gặp nhau không đúng thời điểm. Khi chị cuối cùng cũng muốn đặt tình cảm lên trên lý trí, thì hiện thực lại khiến chị phải tỉnh ngộ."
Đêm đó, tựa như một lưỡi dao sắc bén, cứa nát giấc mộng đẹp và kéo cô trở về với hiện thực đầy vết thương.
Nói đến đây, Thẩm Chi Băng không còn gì để nói nữa. Cô suy nghĩ một chút, lấy ra một món quà đưa cho Tề Tranh.
"Đây là quà tốt nghiệp của em. Hy vọng em sẽ nhận lấy."
Ánh mắt Tề Tranh dừng trên hộp quà, rồi nghe Thẩm Chi Băng nói tiếp:
"Không phải món quà đắt tiền gì, nhưng em đang khởi nghiệp, sớm muộn gì cũng cần đến thứ này."
Tề Tranh mở hộp.
Đó là một cây bút máy được chế tác tinh xảo, thiết kế tỉ mỉ, trau chuốt đến từng đường nét. Nàng nhẹ nhàng v**t v* họa tiết chạm khắc trên nắp bút.
Thẩm Chi Băng nhìn nàng, cố gắng khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô có thể tặng quà cho Tề Tranh.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho việc bị từ chối, thậm chí cả một nụ cười tỏ vẻ không có gì cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng cuối cùng, cô thấy Tề Tranh đặt cây bút trở lại trong hộp.
"Cảm ơn, em rất thích."
Thẩm Chi Băng cười nhẹ, câu "chị hiểu rồi" vốn đã đến bên môi nhưng cô lại nghe thấy:
"Thẩm tổng thật khách sáo."
Sau đó, cô thấy Tề Tranh cất quà vào túi.
Nàng đã nhận.
Thẩm Chi Băng cuối cùng cũng nở nụ cười chân thật.
Tề Tranh vừa cất quà xong, ngẩng đầu lên liền thấy nụ cười của Thẩm Chi Băng, trái tim khẽ run lên.
"Hôm nay em mời chị ăn hoành thánh, coi như cảm ơn món quà."
Sau những lời khó nói đã được nói ra hết, hoành thánh trên bàn cũng đã nguội lạnh. Tề Tranh tìm không thấy vợ chồng chủ quán đâu, bèn đứng dậy tự tay vào bếp nấu lại hai bát mới.
"Em thường đến đây, rất quen thuộc với họ. Họ sẽ không giận đâu, cứ yên tâm ăn đi."
Ăn xong, cuối cùng cũng đến lúc chia tay.
Ánh mắt Thẩm Chi Băng đầy lưu luyến và đau thương, nhưng Tề Tranh chỉ lẳng lặng thu hồi ánh nhìn, đứng dậy và chủ động đưa tay ra.
"Hy vọng chúng ta đều có thể trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình."
Chỉ khi trở thành phiên bản tốt hơn, ta mới có đủ tư cách để yêu một ai đó.
Thẩm Chi Băng đưa tay nắm lấy, khi buông ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua tay Tề Tranh, lưu lại chút hơi ấm còn sót lại.
"Em ở Mỹ nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
**
Ngày hôm sau, Thẩm Chi Băng lập tức kết thúc hành trình và trở về Hải Thành. Vu Hân Nghiên và Vân Phỉ không thể tìm hiểu được gì từ cô, nhưng rõ ràng kết quả cũng không như mong đợi. Thẩm Chi Băng cũng vì vậy mà tinh thần sa sút một thời gian, cô lặp đi lặp lại những lời Tề Tranh đã nói trong tiệm hoành thánh ngày đó.
Đó là ngày các cô gặp gỡ và bộc lộ cảm xúc chân thật nhất, cũng là ngày mà họ đối đãi với nhau chân thành nhất.
Cả Thẩm Chi Băng và Tề Tranh đều không xóa bỏ đối phương, nhưng cũng không liên lạc lại.
Không xóa bỏ, không liên hệ, không quấy rầy.
Một tháng sau khi trở về từ Mỹ, Thẩm Chi Băng lại cùng bác sĩ tâm lý thảo luận về phương án điều trị.
"Thẩm tiểu thư, nếu cô thực sự quyết định tiếp nhận toàn diện điều trị, tôi khuyên cô nên giảm bớt liều lượng thuốc từ bây giờ."
"Có thể, cho tôi xem phương án hoàn chỉnh được không?"
Để kiểm soát cảm xúc một cách nhanh chóng, Thẩm Chi Băng trước đó đã áp dụng phương pháp tăng liều lượng thuốc để đạt hiệu quả khống chế cảm xúc.
Hiện tại, cô quyết định đối mặt với bệnh tình một cách đúng đắn và chấp nhận hiện thực.
Có những việc, thực sự không thể ép buộc, cô phải điều trị tốt, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Có lẽ khi đó, cô còn có cơ hội chinh phục được tình cảm của Tề Tranh.
Một năm sau, Tề Tranh đã trả hết học phí, điều này làm Thẩm Chi Băng biết rằng sự nghiệp của nàng đang tiến triển thuận lợi. Khi thỉnh thoảng ăn cơm cùng Tưởng Du Du, cô cũng nghe được một ít tin tức về Tề Tranh, Thẩm Chi Băng luôn mỉm cười nghe, không còn vội vàng muốn biết rõ mọi chi tiết như trước.
Cô dường như đã lùi một bước, trở nên bình thản và bình thường trở lại.
Nhưng chỉ có cô mới rõ rằng, sự vướng bận xa xôi đó không biến mất vì khoảng cách và thời gian, cô chỉ là đã thay đổi cách thức.
Tề Tranh từng nói, trái đất hình tròn, nếu còn duyên, họ sẽ trở lại điểm khởi đầu.
----------------
Editor:
"Chỉ khi trở thành phiên bản tốt hơn, ta mới có đủ tư cách để yêu một ai đó."
Câu này mình thấy đúng nè, giờ thấy mấy em còn học THPT, đặc biệt là em họ mình cứ suốt ngày tìm người yêu mà không quan tâm rằng mình đã đủ tốt hay chưa. Mình không nói tất cả, nhưng có một vài người vẫn còn chưa nhận thức được điều này, mong rằng các bạn đừng chạy theo tình yêu, chạy theo số đông kiểu như "Đám bạn xung quanh ai cũng có bồ rồi, tại sao mình chưa có là sao...?" vâng vâng và mây mây.
Bản thân mình chưa yêu ai bao giờ, và cũng chưa muốn yêu đương lắm vì mình không muốn tìm kiếm một mối tình "tạm bợ". Mình muốn trau dồi bản thân thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa để bản thân có thể trở thành một phiên bản tốt hơn. Rồi tới lúc bản thân đã tốt hơn rồi, mình có thể sẽ gặp được anh chàng có cùng gu, cùng sở thích và cùng tần số với mình. Kiểu quan niệm của mình là "Mây tầng nào gặp mây tầng đó" í, nên oke, 19 cái nồi bánh chưng đi qua chưa một mảnh tình vắt vai cũng coi như niềm tự hào i, tự tin mình thuộc loại limited nhất luôn, rồi thí dụ mai mốt có iu được ai đó rồi cưới luôn thì sẽ vừa là mối tình đầu, vừa là người sẽ đồng hành với mình tới sau này.
Vậy nên gửi các bạn đọc vẫn còn độc thân hay "ế lâu năm", cũng như nhắn gửi tới chính mình, chúng ta không cần phải tự ép buộc bản thân vô guồng xoay của tình yêu gì hết, nhìn đám bạn xung quanh maybe họ đang "nồng choáy" với tình yêu của mình (Chắc vậy?). Thì cứ kệ mí bạn í đi, tụi mình chỉ đang dành thời gian để cải thiện bản thân từng ngày, để có đủ tư cách yêu một ai đó thôi nên chẳng có gì phải suy nghĩ hay lo xa hết đâu ^^!
Hì hì, tự nhiên tầm pháo đủ chuyện he, sao giờ mình muốn tạo một fanpage để trích dẫn mấy câu hay này làm kỉ niệm ghê, với lại cũng muốn nghe mấy bạn chia sẻ ý kiến nữa, hong biết cả nhà mình thấy sao ạ...?