Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 103

Buổi chiều sau khi hai người Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc họp xong rồi bước ra, bọn họ cười rạng rỡ đến mức khóe mắt đầy nếp nhăn như thể có thể kẹp c.h.ế.t vài con muỗi.

Sau khi ứng phó với vài câu chúc mừng của mọi người, Lục Bảo Quốc vội vàng dắt xe đạp chở Lục Thanh An lao vun vút về phía đại đội, chiếc xe đạp như sắp bốc khói vì tốc độ đạp xe của ông ấy.

Sau khi trở về đại đội, hai người đi thẳng đến bộ đại đội, vào phòng phát thanh, bình tĩnh lại một lúc lâu mới bảo đối phương nói.

Cuối cùng, vẫn quyết định để Lục Bảo Quốc nói.

Chẳng mấy chốc, loa phát thanh đã vang lên giọng nói đầy phấn khích của Lục Bảo Quốc, truyền tải ba tin tức chấn động.

Thứ nhất, đại đội của họ được chọn là đại đội tiên tiến.

Thứ hai, công xã sẽ cấp kinh phí để lắp một chiếc điện thoại làm phần thưởng, sau này đại đội của họ sẽ có điện thoại.

Thứ ba, sang năm trong huyện sẽ thưởng một chiếc máy kéo, đại đội của họ sẽ có máy kéo.

Trong nháy mắt, cả đại đội như sôi trào.

Phải biết rằng huyện Thanh Khê hai năm mới chọn ra đại đội tiên tiến một lần, mỗi lần chỉ có ba suất. Huyện Thanh Khê có tổng cộng chín công xã, mỗi công xã có mười đại đội sản xuất, có thể được bình chọn rất không dễ dàng.

Đại đội thôn Lục Gia là đại đội tiên tiến đầu tiên của công xã.

Đây quả là một điều vô cùng vinh quang.

Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc cũng vô cùng xúc động, mắt đều rưng rưng.

Có thể dẫn dắt đại đội trở thành đại đội tiên tiến trong nhiệm kỳ của mình cũng coi như là việc làm rạng rỡ tổ tông.

Họ không phụ lòng các hương thân phụ lão, không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo, họ thực sự đã làm được.

Hai người bạn già ngoài năm mươi tay nắm chặt lấy nhau, ước gì có thể ôm đầu khóc rống.

Những khó khăn của mấy năm qua lần lượt hiện lên trong đầu họ, nhưng giờ đây mọi thứ đều đáng giá.

“Ông bạn già, ông vất vả rồi.” Lục Thanh An vỗ vai Lục Bảo Quốc.

Lục Bảo Quốc cũng vỗ vai Lục Thanh An: “Ông cũng vất vả rồi, lão già.”

Hai người nhìn nhau cười, mọi thứ đều không cần nói ra.

Sau khi Lục Thanh An trở về nhà thì đi vào phòng Lục Bá Minh, đứng trước mặt ông nói: “Cha, đại đội của chúng ta được chọn là đại đội tiên tiến rồi.”

Lục Bá Minh mỉm cười, kéo tay Lục Thanh An, vỗ nhẹ: “Thanh An của chúng ta thật giỏi, đã làm được những điều mà cha không làm được.”

Nghe lời khen ngợi của cha, bỗng nhiên Lục Thanh An ngồi xổm xuống, ông ấy giống ôm đầu khóc nức nở như một đứa trẻ.

Lục Bá Minh là một anh hùng, có địa vị rất cao trong lòng Lục Thanh An. Ông ấy luôn cho rằng bản thân mình quá tầm thường, chưa từng làm được gì khiến cha tự hào, dường như hơi làm hoen ố thanh danh của cha.

Giờ đây cuối cùng ông ấy cũng đã làm được một việc khiến cha tự hào.

Ông ấy thực sự rất vui mừng, rất vui mừng vì cha vẫn còn sống, có thể nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, ông ấy vẫn có thể nghe được lời khen ngợi của cha.

Lục Bá Minh cũng rưng rưng nước mắt, xoa đầu Lục Thanh An nói: “Thanh An của chúng ta luôn rất giỏi.”

Lục Bá Minh luôn rất áy náy với đứa con trai duy nhất này, từ nhỏ ông đã không nuôi dạy được con, thỉnh thoảng mới có thể về thăm con. Đến khi ông bị thương giải ngũ, con trai đã kết hôn sinh con.

Cũng may tính tình con trai hiền lành, chưa bao giờ oán trách ông.

Sau khi Lục Thanh An nghe xong thì càng khóc nức nở.

Cho dù ông ấy bao nhiêu tuổi, trước mặt cha mẹ, ông ấy vẫn là đứa con trai nhỏ bé mong muốn được khen ngợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-103.html.]

Cho nên mới nói, cha mẹ còn, đời người vẫn còn nơi để đi. Cha mẹ mất, đời người chỉ còn đường về.

Lục Thanh An khóc một lúc lâu, sau khi trút bỏ hết cảm xúc thì lại cảm thấy ngại ngùng. Cảm thấy bản thân đã lớn tuổi, đã là người làm cha làm ông rồi, thế mà lại còn khóc nhè trước mặt cha, thật là mất mặt.

Lục Bá Minh thấy Lục Thanh An khóc xong vẫn ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày không chịu đứng dậy, ông biết ông ấy đang ngại ngùng.

Ông đưa chiếc khăn tay qua nói: “Lau mặt đi, trưa nay Tiểu Mạt nướng bánh, thơm lắm, vợ con để dành cho con hai cái, đang hâm nóng trong nồi, mau đi ăn đi.”

“Vâng!” Lục Thanh An vội vàng nhận lấy khăn tay rồi lau mặt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Đến nhà bếp, múc một gáo nước rửa mặt, lúc này mới lấy bánh trong nồi ra ăn.

Ăn một miếng, mắt Lục Thanh An lại bắt đầu ướt át.

Từ sau khi mẹ ông ấy mất, ông ấy chưa bao giờ được ăn chiếc bánh ngon như vậy nữa.

Ông ấy nhớ mẹ!

Vì vậy người đàn ông ngoài năm mươi tuổi đã lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt trong nhà bếp.

Buổi tối, dầu lạc của đại đội cũng ép xong. Cán bộ đại đội phụ trách ép dầu thông báo mọi người mang chai dầu đến văn phòng đại đội nhận dầu, đồng thời nhận bông.

Tô Mạt xách theo chiếc chai nhỏ rồi đi, cô chỉ có 1,3 ký dầu, nếu không phải không gian của cô có dự trữ, e rằng chưa đến một tháng đã bị cô dùng hết.

Cô khá mong chờ bông.

Nhận được bông có thể làm vài đôi tất cotton, giày cotton, mang đến chuồng bò cho cha mẹ mặc, nếu không trời lạnh như vậy, họ thường xuyên phải làm việc, chân chắc chắn sẽ bị nứt nẻ.

Đến lúc lấy đế giày, cô sẽ bảo thím Xuân Thảo may cho hai đôi giày nam, lấy cớ muốn làm giày cho Lục Trường Chinh.

Sáng hôm sau, Tô Mạt đang viết bản thảo ở nhà, Lý Nguyệt Nga đã mang bột mì và thịt đến, bảo Tô Mạt dạy bà ấy nướng bánh.

“Con không biết đâu, dĩa bánh bà con nướng rất ngon, cha con rất thích ăn. Tiếc là mẹ không giỏi nướng, lúc nào cũng nướng đến mức cứng ngắc. Bánh con nướng hôm qua không thua kém bà con.” Lý Nguyệt Nga nói với Tô Mạt.

Hôm qua bà ấy về nhà, thấy Lục Thanh An một mình ở trong bếp, mắt đỏ hoe, bánh cũng ăn hết rồi, đoán là ông ấy nhớ mẹ. Sáng sớm nay bà ấy đã tới công xã mua thịt về, muốn học hỏi một chút, sau này để nướng bánh cho ông ấy ăn.

Tô Mạt cong môi cười thầm, Lý Nguyệt Nga nói cô thương chồng, bà ấy cũng không kém cạnh.

Tô Mạt bắt đầu dạy từ khâu nhào bột, đến trộn nhân, rồi gói, cuối cùng là nướng, cả quá trình còn phát hiện ra một số vấn đề.

Đầu tiên là bột mì Lý Nguyệt Nga nhào khá cứng, nhưng thực ra bánh nướng phải dùng bột nhão một chút, sau khi gói xong thì phủ thêm một ít bột mì bên ngoài là được.

Tiếp theo là lúc trộn nhân, Lý Nguyệt Nga không nỡ bỏ gia vị, hơn nữa nhân trộn còn hơi khô.

Cuối cùng là lúc nướng, Lý Nguyệt Nga thuộc tuýp người nóng nảy, cho nên lửa cứ thế mà to dần, khiến nước trong bánh nhanh chóng bị rút hết, làm bánh bị cứng.

Làm xong, Lý Nguyệt Nga quệt mồ hôi trên trán dù chẳng còn giọt nào: “Đây quả thực là một kỹ thuật tỉ mỉ, không phù hợp với người thô kệch như mẹ.”

Bà ấy nhìn bánh nướng bằng lửa nhỏ trong nồi từ từ chín, bà ấy lập tức thấy sốt ruột, luôn muốn tăng thêm lửa, nướng chín chúng một lượt.

Tô Mạt cười: “Không sao đâu mẹ, mẹ không thích nướng, lần sau cha muốn ăn, mẹ cứ nói với con, con sẽ nướng cho.”

“Vậy được.” Lý Nguyệt Nga cũng không từ chối: “Vậy lần sau ông ấy muốn ăn, mẹ sẽ mang nguyên liệu đến, con giúp mẹ nướng, mẹ không làm được việc tỉ mỉ này.”

Lý Nguyệt Nga thở dài, xem ra bà ấy thật sự không phải người thương chồng, chưa đầy một buổi sáng, bà ấy đã bỏ cuộc.

Thôi vậy! Cháu cũng đã có mấy đứa rồi, thương hay không cũng đã sống với nhau cả đời rồi.

Cứ sống như vậy đi!

Lý Nguyệt Nga mang nửa ký thịt và hơn nửa ký bột mì đến, hái một ít hẹ tây trong vườn rau của Tô Mạt, nướng khoảng hơn hai mươi cái bánh rồi để lại cho Tô Mạt bốn cái để ăn trưa, còn lại bà ấy mang về nhà.

Trưa và tối nay, bà ấy có thể không cần nấu cơm rồi.

Bình Luận (0)
Comment