Lục Tiểu Lan đưa len sợi cho Tô Mạt, Tô Mạt nhân cơ hội mua hai lọ men, nói là để trong văn phòng.
Sau khi trả tiền cho Lục Tiểu Lan, Tô Mạt xách đồ trở về, tổng cộng trả 29,84 tệ và sáu phiếu công nghiệp.
Khi đến gần tòa nhà văn phòng, một chiếc xe hơi dừng ở cửa. Một người đàn ông mặc áo khoác bông xám ở ghế sau bước xuống, đứng yên nhìn Tô Mạt, hiền lành mỉm cười.
Người đàn ông rất cao, có lẽ cao một mét tám, ngoại hình khá đoan trang và đẹp trai.
Tô Mạt nghĩ rằng là một kỹ sư được phái tới khai thác mỏ vàng, cô dịu dàng gật đầu cười đáp lại, sau đó bước vào tòa nhà.
Khi đến văn phòng, Tô Mạt để lọ men qua một bên, một lọ khác bỏ vào không gian.
Cô thường xuyên mang đồ đến chuồng bò, cho nên phải chuẩn bị nhiều đồ vật mới có thể đựng hết được. Mặc dù cô có thể lấy lại những cái lọ rỗng này vào lượt đi tiếp theo nhưng như vậy sẽ khá tốn thời gian.
Trong lúc Tô Mạt đốt than, vừa định chợp mắt một chút trong văn phòng, Phó Minh đi tới thông báo đến phòng họp, nói xã trưởng mới đã đến.
Tô Mạt vội vàng bước đi, người đang trò chuyện với Lý Hồng Quân trong phòng họp là người nọ cô vừa gặp ở cửa.
Tô Mạt: “...”
Không phải cuốn sách đã viết bề ngoài Cung Diệp rất xuất sắc, rất đẹp trai, thường xuyên quyến rũ một nhóm người sao?
Nhưng cô thấy còn kém xa Lục Trường Chinh nhà cô.
Chẳng lẽ anh ta không phải nam chính thật, mà là một người trùng tên trùng họ thôi sao?
Cuộc họp thực chất không có nội dung gì, chủ yếu là để mọi người nhận mặt nhau, sau đó Cung Diệp nói vài câu mọi người cùng nhau tiến bộ, vì chủ nghĩa xã hội cống hiến, khoảng nửa tiếng đã kết thúc.
Nhưng khi Tô Mạt chuẩn bị rời đi đã bị gọi lại.
“Đồng chí Tô Mạt, cô chờ một chút.” Cung Diệp vội vàng gọi.
Mọi người đã rời đi, lúc này Cung Diệp mới lên tiếng: “Đồng chí Tô Mạt, có phải cô cũng đến từ Thượng Hải không? Nhìn cô rất giống một người quen của tôi.”
Tô Mạt: “...”
Đồng chí, cách làm quen này của anh sẽ bị các thế hệ sau này chế giễu đó.
Tô Mạt giật khóe môi: “Đúng vậy, xã trưởng Cung có dặn dò gì sao?”
“Có phải ông nội cô là Tô Trọng Lê không?” Cung Diệp hỏi.
Trong lòng Tô Mạt cảnh giác, tuy nhiên chuyện này không thể không thừa nhận, cô trả lời: “Đúng vậy.”
Cung Diệp vui sướng hỏi: “Tô Mạt, em không nhớ anh hả? Anh là Cung Thiên Hoa, anh Thiên Hoa đây.”
Tô Mạt nhìn chằm chằm Cung Diệp mấy lần, từ trong trí nhớ của nguyên chủ, thật sự có một người như vậy, khi còn nhỏ hai người đã gặp nhau.
Cung Thiên Hoa là cháu trai của một người bạn của Tô Trọng Lê. Sau khi Tô Trọng Lê qua đời, hai nhà dần dần không còn liên lạc nữa, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau cũng hơn năm sáu năm trước.
Thì ra Thiên Hoa đã biến thành Hoắc Hoa.
Tô Mạt cười: “Thì ra là anh, tôi còn không nhận ra.” Trong trí nhớ, người nọ rất béo và lùn.
Cung Diệp mỉm cười: “Ha ha, anh thật sự thay đổi rất nhiều so với lúc còn nhỏ, nhưng em không thay đổi lắm, anh liếc mắt một cái đã nhận ra.”
“Lúc trước vốn dĩ ông nội anh muốn giúp đỡ chuyện gia đình nhà em, nhưng không kịp.” Cung Diệp nói nhỏ.
Tô Mạt không tỏ ý kiến, ai chẳng nói được những câu nói suông.
Cung Diệp là chồng Dương Tố vân, theo quan điểm nhà họ Tô, nhà họ Cung không thể coi là bạn, rất có khả năng là đồng phạm.
Đầu óc Tô Mạt lúc này có chút loạn.
Cung Thiên Hoa này biết Tô Đình Khiêm bọn họ, bây giờ anh ta trở thành xã trưởng ở đây, nếu một ngày nào đó anh ta đến chuồng bò, chẳng phải sẽ nhận ra cha mẹ sao?
“Anh nghe nói em xuống nông thôn trở thành thanh niên trí thức, không ngờ có duyên như vậy, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, bây giờ còn là đồng nghiệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-164.html.]
“Yên tâm, sau này anh Thiên Hoa sẽ che chở em.”
Cung Thiên Hoa hơn Tô Mạt bốn tuổi, độ tuổi này có thể làm xã trưởng, trong mắt người ngoài, đây chắc chắn là một nhân tài trẻ.
Nhưng mà không biết bên trong có bao nhiêu phần tự dựa vào năng lực của anh ta.
Sau khi trở về văn phòng, Tô Mạt suy tư.
Bây giờ cô có thể chắc chắn Cung Thiên Hoa là nam chính Cung Diệp trong cuốn sách.
Trong sách, Cung Diệp là đời thứ ba làm quan, ông nội và cha anh ta đều làm quan chức, Cung Thiên Hoa nói đúng.
Đây không phải là thuyết âm mưu của cô, mà là lúc này Cung Diệp xuất hiện ở đây, thật sự quá trùng hợp.
Với kinh nghiệm đọc rất nhiều tiểu thuyết, kết hợp với cuốn sách gốc, cô đoán có lẽ là như vậy.
Nhà họ Cung cùng một giuộc với những người đó, thậm chí tin tức nhà họ Tô đang che giấu gì đó cũng do nhà họ Cung tiết lộ.
Rốt cuộc, khi Tô Trọng Lê còn sống, quan hệ giữa ông cụ Cung và ông ấy cũng không tệ, có thể trong lúc vô tình đã bị ông ta biết.
Theo cuốn sách, sau khi Dương Tố Vân biết nơi giấu đồ vật, Cung Diệp và cô ta gặp nhau, sau đó yêu nhau và kết hôn. Cho đến khi những ngày đầu cải cách, hai người ly hôn, vào lúc đó, dường như Dương Tố Vân đã bán hai ngôi nhà gỗ nơi cất giấu những thứ đó.
Cô nhìn từ góc độ của thượng đế, không thể nói Dương Tố Vân cũng là quân cờ trong tay bọn họ, khi muốn đồ vật sẽ cưới về nhà, khi có đồ sẽ đá nó đi.
Nguyên nhân chủ yếu hai người ly hôn trong sách đó là không có con.
Nhưng sau đó hai người đã tái hôn, khi đó Dương Tố Vân gần ba mươi tuổi nhưng rất nhanh có con.
Mặc dù lúc đó y học có phần phát triển, tuy nhiên quá vi diệu, mấy năm trước không có con, vừa tái hôn đã có?
Đến nỗi tại sao Dương Tố Vân trong sách tới nhặt xác nguyên chủ và có được quyền thừa kế, đến nay vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Tô Mạt càng nghĩ càng thấy không đúng, nhìn dáng vẻ nhiệt tình đó của Cung Diệp, không phải vì cô mà tới đúng không?
Chẳng lẽ anh ta muốn dùng thủ đoạn đối phó với Dương Tố Vân trong cuốn sách lên người cô?
Bọn họ không biết cô đã kết hôn sao? Hay là muốn đến phá hoại hôn nhân quân đội?
Tô Mạt theo bản năng muốn nhanh chóng thông báo cho chú, kẻo ông ấy liên lạc với nhà họ Cung và trúng chiêu.
Vất vả lắm mới đến giờ tan làm, Tô Mạt thông báo với Lý Nguyệt Nga một tiếng, sau đó nhanh chóng đến bưu cục gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, cô không biết bây giờ có ai ở nhà không, vì vậy chỉ có thể thử vận may.
Cũng may Tô Dịch Thâm đang ở nhà.
Tô Mạt kể chuyện Cung Diệp đến đây làm xã trưởng cho anh ấy nghe, để tránh bị nghe lén, Tô Mạt không dám nói rõ ràng, chỉ có thể ám chỉ.
Người khác nghe xong chỉ nghĩ rằng Tô Mạt vui vẻ vì có một người quen làm chỗ dựa.
May mà Tô Dịch Thâm hiểu ám chỉ của cô, anh ấy tỏ vẻ đã biết, còn nói chúc mừng, hai chữ “chúc mừng” cố ý nhấn mạnh.
Thấy anh cả đã hiểu, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Tô Đình Đức về nhà, Tô Dịch Thâm lập tức nói chuyện này cho ông ấy nghe.
Chưa kể Tô Đình Đức và nhà họ Cung có liên lạc với nhau, mặc dù bề ngoài hai nhà không lui tới, nhưng vẫn ngầm liên lạc.
Cung Diệp đến đó làm việc, ông cụ Cung còn cố ý gọi điện thoại cho ông ấy, để Canh Trường Thanh để ý Cung Diệp một chút, ông ta cũng lấy điều kiện cho ông ấy một chút lợi ích ở Thượng Hải để trao đổi.
“Cha đã sai người che giấu địa chỉ của chú nhỏ con và những người khác, có thể bọn họ không biết chuyện này.” Tô Đình Đức trịnh trọng nói, trừ khi ông ta điều tra sâu hơn.
Em trai không ở trong vòng tròn này, ông cụ Cung không chú ý nhiều đến nên sẽ không lo lắng đến việc điều tra.
“Không thành vấn đề, Tiểu Mạt sẽ không gọi điện thoại ngay, chuyện nhà họ Dương là do em ấy phát hiện ra.” Tô Dịch Thâm nhắc nhở.
Nhìn thấy sự thay đổi của Tô Mạt, Tô Dịch Thâm theo bản năng tin tưởng cô.
“Được rồi, cha đã biết, cha sẽ để ý tới nó.” Tô Đình Đức đáp ứng.