Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 200

Nghe Tô Dịch Viễn nói, khóe miệng chị gái y tá run rẩy.

Thấy anh ta là quân nhân, lại phong trần mệt mỏi, tay xách nách mang một đống đồ, chắc là vừa mới đến. Cô ấy định mở miệng giải thích thì thấy một quân nhân cao to đẹp trai sải bước đi tới.

“Đồng chí y tá, tôi, tôi mới là người nhà của Tô Mạt, tôi là chồng cô ấy. Xin hỏi vợ tôi sao rồi?”

Mắt chị gái y tá hiện lên vẻ hóng drama, trực giác mách bảo có chuyện hay ho, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: “Hai người, ai mới là người nhà?”

“Tôi, tôi là anh trai cô ấy.”

“Tôi, tôi là chồng cô ấy.”

Hai người đồng thanh.

Tâm trạng hóng hớt của y tá lập tức suy sụp, may mà không phải vấn đề tác phong gì đó.

“Sản phụ rất khỏe mạnh, tinh thần hiện tại cũng rất tốt, sẽ không có vấn đề gì, người nhà không cần quá lo lắng, đây là giấy cam kết đồng ý. Nào, chồng ký tên vào đây.”

Y tá nói xong thì đưa giấy cam kết cho Lục Trường Chinh ký.

Lục Trường Chinh vội vàng ký tên.

Lúc này trong phòng sinh đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, dọa hai người giật nảy mình.

Lục Trường Chinh ném bút định xông vào, miệng còn la “vợ ơi”.

Chị gái y tá nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại quát: “Làm gì đấy? Làm gì đấy? Đây là phòng sinh, anh có thể vào sao?”

Mặt Lục Trường Chinh hơi trắng bệch, anh hỏi: “Vừa rồi là tiếng kêu của vợ tôi sao? Cô ấy có đau lắm không?”

“Không phải vợ anh, vợ anh vẫn ổn, chắc một lúc nữa là sinh xong rồi.”

Lần đầu tiên cô ấy thấy người vào phòng sinh còn bình tĩnh như vậy, cô ấy cũng từng gặp không ít người có thể chịu đau, nhưng ít ra cũng phải toát mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên chứ, nhưng người này thật sự giống như không có việc gì.

Không phải dây thần kinh cảm giác bị đình trệ thì chính là người phi thường.

“Quần áo của đứa bé đâu? Đưa tôi mang vào.” Y tá hỏi.

Lý Nguyệt Nga vội vàng đưa bộ quần áo nhỏ đã chuẩn bị cho y tá, đều là vải bông mới may.

Y tá cầm đồ chuẩn bị đi vào thì bị Tô Dịch Viễn kéo lại: “Đồng chí y tá, cô nói với em gái tôi một tiếng, bảo em ấy đừng sợ, nói với em ấy là anh trai đến rồi.”

“Được.”

Chờ y tá đi vào, Lục Trường Chinh mới chào hỏi Tô Dịch Viễn: “Anh hai!”

Tô Dịch Viễn hừ lạnh, liếc Lục Trường Chinh, đúng là đẹp trai ngời ngời.

Lục Trường Chinh cũng đang quan sát Tô Dịch Viễn, ngoại hình anh vợ rất giống vợ, y như anh em ruột thịt.

Ngoại hình của Tô Dịch Viễn và Tô Mạt đều giống bà nội, có bốn năm phần tương tự, hồi nhỏ rất nhiều người cho rằng bọn họ là anh em ruột.

“Anh hai, sao anh đến nhanh vậy?” Theo thời gian tính toán, anh vợ này sớm nhất cũng phải đến sáng mai mới đến được.

“Anh may mắn, gặp được chuyến bay đến Cáp Nhĩ Tân.” Tô Dịch Viễn nói rất bình thản. Thật ra để bắt kịp chuyến bay này, nhà anh ta đã tốn không ít công sức.

Có điều cũng may kịp chuyến bay, nếu không đã không kịp lúc em gái sinh con.

Nhìn thấy Lý Nguyệt Nga bên cạnh Lục Trường Chinh, Tô Dịch Viễn vội vàng cười chào hỏi: “Đây là thím Lục phải không? Mẹ cháu rất nhớ thím, nhờ cháu hỏi thăm thím một tiếng.”

Có thể phớt lờ em rể, nhưng tốt hơn đừng đắc tội thông gia.

“Thím khỏe, mẹ cháu thì sao? Sức khỏe vẫn tốt chứ?” Lý Nguyệt Nga vội vàng chào hỏi.

“Bà ấy rất khỏe, còn nói sau này có dịp, mời thím đến Quảng Tây chơi, bà ấy dẫn thím đi khắp nơi ngắm nghía.”

“Uầy, được, chờ sau này bọn nhỏ lớn, thím sẽ cùng chúng đến thăm bác gái.” Lý Nguyệt Nga cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-200.html.]

“Thím đã nói mà, nằm viện hai ngày chẳng thấy động tĩnh gì, sao đột nhiên lại sinh rồi, hóa ra là bọn nhỏ biết cậu hai sắp đến nên vội vàng ra mắt đây mà.” Lý Nguyệt Nga cũng là người biết ăn nói.

Nghe vậy, Tô Dịch Viễn vui mừng khôn xiết, xem ra hai đứa cháu ngoại này rất thích người cậu là anh ta. Trái tim vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng không ít.

Sau khi Tô Mạt vào phòng sinh, không lâu sau, cảm giác đứa trẻ sắp ra đời càng mạnh mẽ hơn, cô vội vàng gọi bác sĩ nói mình sắp sinh rồi.

Lúc y tá ra ngoài bảo ký tên, Tô Mạt đã lên bàn sinh.

Cũng không cần bác sĩ chỉ huy, vừa lên bàn sinh chưa được bao lâu, đầu đứa trẻ đã tự chui ra, chưa đầy mười phút, đứa bé đầu tiên đã chào đời.

Là một bé gái.

Bác sĩ nhìn thấy đứa bé cũng ngây người! Bà ấy làm bác sĩ bao nhiêu năm, lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp như vậy.

Những đứa trẻ khác sinh ra đều đỏ hỏn nhăn nheo, còn đứa trẻ này chưa nói trắng nõn nà, ngũ quan lại vô cùng thanh tú, đặc biệt là đôi mắt, vừa to vừa sáng, vừa sinh ra đã biết mở to mắt nhìn bà ấy.

“Đứa bé này thật xinh đẹp!” Y tá đỡ đẻ cũng kinh ngạc la lên.

Giọng nói của y tá đỡ đẻ đã kéo bác sĩ về, bác sĩ vội vàng cắt dây rốn, đưa đứa bé cho y tá đỡ đẻ để cô ấy đi tắm rửa.

“Còn một đứa nữa, cố lên.” Bác sĩ nói với Tô Mạt.

“Vâng, được.” Tô Mạt đáp.

Thật ra cô cũng không biết phải dùng sức như thế nào, cô cảm thấy đều là đứa trẻ tự mình chui ra.

Tô Mạt vừa dùng sức theo lời bác sĩ nói, vừa thử dùng ý nghĩ giao tiếp với đứa bé bên trong, nói cho bé biết đến lượt bé rồi, nên ra ngoài đi.

Quả nhiên không lâu sau, cảm giác sắp sinh nở lại ập đến. Bác sĩ bên cũng nói đã thấy đầu rồi, tiếp tục cố gắng.

Tô Mạt: “…”

Trải nghiệm sinh nở này e rằng xưa nay chưa từng có.

Không lâu sau, đứa bé kia cũng chào đời.

Là một bé trai!

Vẫn giống như bé gái, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng xinh đẹp.

“Chúc mừng cô, một trai một gái, là sinh đôi, hai đứa bé đều rất khỏe mạnh. Bé gái là chị, bé trai là em.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả rồi.” Tô Mạt cảm ơn.

Bác sĩ khoát tay: “Không cần khách khí.”

Bác sĩ cũng là lần đầu tiên gặp phải ca sinh nở yên bình hài hòa như vậy, bà ấy có hơi không quen, luôn cảm thấy thiếu thốn cái gì đó.

Đột nhiên bác sĩ mở to mắt.

Đứa bé không khóc!!

Trời ạ, hai đứa bé xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ bị câm sao?

Bác sĩ vội vàng chạy tới, nói với y tá đỡ đẻ: “Nhanh, đánh vào m.ô.n.g chúng, để chúng khóc.”

Nói xong, bà ấy bế bé gái đã được tắm rửa sạch sẽ lên, định đánh vào mông. Nhưng bà ấy vừa giơ tay lên, bé gái đã căng cuống họng gào khóc mấy tiếng.

Bé trai thấy chị gái khóc thì cũng căng cuống họng gào theo.

Bác sĩ: “…”

Hai đứa bé này cũng thông minh quá rồi đó.

Trước đây bà ấy từng nghe bác sĩ lâu năm nói có những đứa trẻ khi sinh ra sẽ mang theo ký ức kiếp trước, chỉ là sẽ dần dần quên đi sau khi lớn lên theo thời gian.

Trước đây bà ấy còn không tin, nhưng nhìn hai đứa bé này, bỗng nhiên bà ấy có hơi tin tưởng.

Nếu không sao có thể giải thích hai đứa bé này vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh như vậy?

Bình Luận (0)
Comment