Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 327

Ông bác xua tay: “Đừng tới nữa, hai ngày này tôi thu dọn đồ đạc rồi về quê, có thể sau này sẽ không về nữa.”

Nơi này là nơi đau buồn đối với ông ấy, trở lại nơi này khiến ông ấy luôn nhớ tới vợ con đã chết.

Ông ấy muốn rời khỏi nơi này, về quê nhà. Trong nhà ông ấy còn có anh chị em, cũng không biết bọn họ bây giờ còn sống hay không.

Lúc sửa lại án xử sai, giấy chứng nhận lương thực của ông ấy cũng dời về quê nhà. Ông ấy trở về Quảng Châu trước, cũng là muốn thu dọn nơi này, sau đó khóa kỹ cửa sổ lại, kẻo lại bị người ta làm hại.

Tô Mạt không ngờ lại may mắn đến thế, cho cô gặp được dễ dàng như vậy, nhưng cũng không biết ông bác có chịu bán không.

Tô Mạt cân nhắc trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Bác à, nếu như sau này bác không trở lại, vậy có thể bán khu mái vòm này cho cháu khôn?”

“Không giấu gì bác, hiện cha mẹ cháu đang ở tòa nhà công nhân viên của đơn vị, hoàn cảnh rất kém, bình thường ngay cả cơm cũng không có cách nào nấu, chỉ có thể ăn ở nhà ăn. Từ lâu cháu đã muốn tìm cho họ một căn nhà, đáng tiếc vẫn không tìm được căn thích hợp.”

“Cháu thấy khu mái vòm này rất tốt, đến lúc đó cháu tìm người sơn lại, ở đây hẳn là sẽ rất thoải mái. Nếu sau này bác muốn về thăm cũng có thể tới đây ở.”

Ông bác bị điều đi đã nhiều năm, gần như không có tiền tiết kiệm, mấy trăm đồng trên người cũng là tiền bồi thường khi sửa lại án xử sai.

Trừ bỏ lộ phí và tiền sau khi trở về phải đặt mua đồ đạc, chắc đến lúc đó cũng không còn lại gì. Ông ấy còn đang buồn phiền không biết sau khi trở về thì phải nuôi sống bản thân bằng cách nào. Ông ấy vất vả đã lâu, sức khỏe đã sớm không tốt, trở về làm ruộng cũng không làm được việc nặng.

Nếu như có thể bán khu mái vòm này thì đối với ông ấy mà nói, ngược lại có thêm một phần bảo đảm cuộc sống.

“Hiện tại nhà cửa có thể cho phép mua bán sao?”

Tô Mạt vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, đây là có hi vọng rồi.

“Không thể, nhưng có thể tặng. Bác à, cháu sẽ bí mật đưa tiền cho bác, bác đưa hợp đồng mua bán nhà cho cháu, viết thêm một tờ giấy gửi tặng, đến lúc đó cháu sẽ tìm người sửa đổi.”

“Cũng không phải là không được, nhưng cô định cho tôi bao nhiêu tiền?” Ông bác không định trở lại nữa, nên rất dứt khoát.

“Bác, bác giúp cháu một việc lớn, nên bác cứ cho một cái giá đi. Nếu có thể được, cháu sẽ cố gắng theo giá của bác.”

Đối với giá nhà hiện tại ở Quảng Châu, Tô Mạt cũng có chút hiểu biết. Tuy hiện tại nhà ở không thể bán nhà riêng, nhưng vẫn có thể bán nhà công, giá nhà hiện tại khoảng 15 đồng/ mét vuông.

Khu mái vòm này có diện tích mỗi tầng khoảng chừng trăm mét vuông, tổng cộng ba tầng, giá cả theo Tô Mạt ước chừng là khoảng 4000 đồng.

Ông bác cân nhắc hồi lâu, thử hỏi: “Lúc tôi mua khu mái vòm này tốn 3000 đồng bạc, cô xem 3000 đồng có được không?”

Tô Mạt nhíu mày, giá này thấp hơn giá cô ước chừng 1000 đồng, trông ông bác này cũng là người thành thật, đây là… Nhặt được của hời à? Hay trả cho ông ấy theo giá thực tế đây?

Ông bác nhìn Tô Mạt nhíu mày, đoán có lẽ giá hơi cao. Đúng là thời này không ai có thể tùy tiện chi ra 3000 đồng.

“Nếu cô cảm thấy cao, chúng ta còn có thể thương lượng.

Tô Mạt nghe ông bác nói vậy, biết 3000 đồng là giá cả cao trong lòng ông ấy, bèn đè nén lương tâm xuống để quyết định nhặt của hời này.

“Bác à, bác cung cấp cho cháu thông tin về người thân, mà cháu không báo đáp được gì, nên cứ trả theo giá cả của bác đi.”

“Bác xem lúc nào thì tiện? Để cháu trở về lấy tiền, bác chuẩn bị đồ xong thì cháu mang đi làm thủ tục?”

Ông lão không ngờ mình chỉ thuận miệng nói giá, vậy mà lại thành công.

Quê ông ấy ở nông thôn tỉnh Sơn Đông, có 3000 tệ này, ít nhất mười năm nữa ông ấy không phải lo lắng gì.

Nếu như vẫn còn được phép kinh doanh thì chắc chắn là bán rẻ tòa nhà này với giá 3000 tệ, nhưng bây giờ không thể kinh doanh được nữa, chỉ có thể dùng để ở, thì mức giá này đúng là hơi cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-327.html.]

“Cô gái, hay là cháu về bàn bạc với bố mẹ cháu xem sao, nếu có vấn đề gì thì chúng ta có thể thương lượng lại.” Nghĩ một hồi, ông lão vẫn lên tiếng.

Ông lão thật thà như vậy, Tô Mạt cũng hơi ngại ngùng, vội vàng nói: “Bác ơi, không sao đâu ạ, cháu có thể tự quyết định chuyện này.”

“Trước đây cháu cũng đã xem qua những căn nhà khác, giá cả cũng không chênh lệch nhiều lắm đâu ạ. Coi như chúng cháu cảm ơn bác đã cung cấp thông tin.”

Thấy Tô Mạt sảng khoái như vậy, ông lão cũng không nói gì nữa, dù sao ông ấy cũng thực sự cần tiền. Nhìn cách ăn mặc của cô gái này thì có thể thấy gia đình cô không tệ, vậy thì ông ấy có lời hơn một chút.

“Vậy thì cảm ơn cháu, cô gái. Hai ba ngày nay bác vẫn còn ở đây, mấy ngày nay cháu có thể đến bất cứ lúc nào.”

Tô Mạt hỏi tên ông lão, ông lão tên là Trần Hữu Hâm.

“Vâng, bác Trần, vậy mai cháu sẽ đến. Chúng ta nhanh chóng làm thủ tục đi, bác cháu ta đều yên tâm.”

Sau khi bàn bạc xong với bác Trần, Tô Mạt lập tức đạp xe ra ngoài, đi ngang qua cổng chào, bà Từ lại hỏi: “Tiểu Tô, tìm được chưa?”

“Tìm được tin tức rồi ạ.”

“Ồ? Tìm được ở đâu vậy?” Bà Từ hơi ngạc nhiên.

Hầu hết những người buôn bán trước đây trên con phố này bà ấy đều quen biết, vốn dĩ bà ấy chưa từng nghe nói có ai tên Tô Thành, lại còn đến từ Thượng Hải. Bà ấy còn tưởng người này là do Tiểu Tô bịa ra, không ngờ lại thực sự có người như vậy.

Thời điểm đó, Thượng Hải phồn hoa hơn Quảng Châu nhiều, rất ít người Thượng Hải đến Quảng Châu làm ăn.

“Chính là ở ông lão số 66 đó ạ, ông ấy nói họ hàng của cháu đến đây sau đó đã đổi tên thành Tô Vận Sinh, kinh doanh vải vóc.”

Bà Từ cố gắng nhớ lại, hình như thật sự có người như vậy, là một người thật thà, nghe nói lúc đó bỏ nhà ra đi. Nhưng hình như bà ấy nhớ người đó là người Phúc Kiến, không ngờ lại còn che giấu thân phận.

“Hèn gì, ông ấy che giấu thân phận, nếu không bà đã biết rồi, đâu cần phải tìm kiếm vất vả như vậy.”

“Không sao ạ, tìm được là tốt rồi. Cảm ơn bà, bà Từ.”

“Không cần khách sáo, bà cũng đâu có giúp gì.” Bà Từ xua tay.

Tạm biệt bà Từ, Tô Mạt đạp xe đến trường.

Sau kỳ thi đại học, để chuẩn bị cho tân sinh nhập học, suốt kỳ nghỉ hè, các giáo sư đại học đều rất bận rộn, bận rộn xây dựng kế hoạch giảng dạy, lên kế hoạch chương trình giảng dạy cho tân sinh viên.

Trường đại học mà Tô Đình Khiêm đang giảng dạy cũng là một trường đại học trọng điểm.

Chỉ là trước đây sinh viên đều là do công nông binh giới thiệu lên, trình độ văn hóa không đồng đều, kiến thức giảng dạy cho tân sinh viên năm nhất, nội dung giảng dạy đều rất nông cạn, thậm chí có cái còn là kiến thức cấp 3.

Bây giờ sinh viên mới nhập học đều là những người đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, trình độ văn hóa được đảm bảo, nội dung giảng dạy tự nhiên không thể giống như trước nữa.

Vì vậy các giáo sư cơ bản là “ba ngày họp nhỏ, năm ngày họp lớn” để thảo luận nội dung giảng dạy.

Cả kỳ nghỉ hè, hai vợ chồng cơ bản đều ở trường.

Mạc Ngọc Dung và những người quản lý ký túc xá khác cũng đang bận rộn dọn dẹp ký túc xá, sắp xếp giường chiếu, bàn ghế.

Tóm lại, cả trường đại học như được tái sinh, hoàn toàn vận hành trở lại.

Lúc Tô Mạt đến trường đã là xế chiều.

Mạc Ngọc Dung đang lau chiếc giường sắt mới kê trong ký túc xá, thấy Tô Mạt đến, hơi ngạc nhiên: “Mạt Mạt, sao con lại đến đây?”

Tô Mạt cầm lấy một chiếc giẻ lau, giúp Mạc Ngọc Dung làm việc, vừa lau vừa kể cho Mạc Ngọc Dung nghe chuyện mình mua một căn nhà ống ở phố Cao Đệ.

Bình Luận (0)
Comment