Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 409

Ngoài ra, có một số ý thức chung về cuộc sống ở nước ngoài. Ví dụ, ở nước ngoài không được dùng báo để lau mông, vì nó sẽ làm tắc bồn cầu; một số dịch vụ có thể phải trả phí; cách sử dụng máy nước nóng; cách đặt món ăn,...

Suy cho cùng, sau khi ra nước ngoài, sinh viên quốc tế đại diện cho bộ mặt của đất nước, nếu làm ra trò cười đủ kiểu sẽ làm mất mặt đất nước vĩ đại.

Sau khi máy bay của Tô Mạt cất cánh, mắt Lạc Lạc lập tức đỏ lên. Nhưng cậu bé muốn giữ thể diện, không muốn rơi đậu vàng trước mặt mọi người, đành chịu đựng. Sau khi Lục Trường Chính cũng rời đi, trở lại tiền tuyến vào buổi chiều, cuối cùng cậu bé cũng không nhịn được trở về phòng, âm thầm khóc.

An An nhìn thấy cậu bé khóc, liền đi an ủi cậu bé.

“Chị ơi, chúng ta giống như cải thìa vậy.” Lạc Lạc đáng thương nói. Mặc dù Lạc Lạc độc lập hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, nhưng xét cho cùng thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ.

Tuy tình cảm của An An khá lạnh nhạt nhưng phải xa mẹ nhiều ngày như vậy, trong lòng cô bé vẫn hơi buồn bã.

“Đừng nói nhảm, ông nội, bà nội và chú đều ở đây. Mẹ mới đi được một năm, sẽ sớm qua thôi. Cha còn nói khi nào rảnh sẽ về mà đúng không? Em thích nghe truyện cổ tích không? Chị kể cho em nghe…”

An An kể lại một số điều cô bé đã nghe rất lâu cho Lạc Lạc nghe. Sự chú ý của cậu bé nhanh chóng bị thu hút, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Sau khi Tô Mạt và những người khác đến Bắc Kinh, họ trực tiếp đến trường ngoại ngữ để đào tạo. Nhóm của họ có tổng cộng hơn một trăm người.

Bản thân Tô Mạt học chuyên ngành ngoại ngữ cũng khá tốt, chỉ cần cô hiểu được được mục tiêu tình hình ở quốc gia một chút là được. Những người không học chuyên ngành ngôn ngữ cần được đào tạo thêm về ngôn ngữ.

Khóa đào tạo được chia thành các lớp theo mục tiêu quốc gia. Lần này có 28 người đi, tất cả đều đi Tây Đức.

Nhà nước thiết lập quan hệ ngoại giao với Đức từ rất sớm. Trước đó có một số sinh viên được cử sang Đức học, nhưng phần lớn đi Đông Đức, chỉ có hai ba người đi Tây Đức. Đây là lần đầu tiên có nhiều sinh viên quốc tế được gửi đến Tây Đức như vậy.

Trong số 28 người này, 10 người là sinh viên chuyên ngành Đức, đã là sinh viên trao đổi được một năm trước đây, trong khi 18 người còn lại là sinh viên quốc tế được hai năm. Chuyên ngành tiếng Đức của đại học Trung Sơn lần này cũng cử hai người, một người là Tô Mạt, một người là lớp trưởng Bùi Minh Huy.

Bùi Minh Huy nhỏ hơn Tô Mạt hai tuổi, hầu hết người nhà của anh ta đều làm việc ở Bộ Ngoại giao nên gia đình có truyền thống học giỏi.

Có hai giáo viên dẫn đội đến Đức. Một người là ông Felix, giáo viên tiếng Đức tại Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, người còn lại là thầy giáo Cố Vọng Đình, một người quen cũ.

Bản thân Felix đến từ Tây Đức, quê hương của ông ấy, liên lạc với các trường đại học ở đó cũng tiện hơn. Ngoài ra, kể từ khi đến Trung Quốc, đã hơn hai năm ông ấy không về nhà rồi nên chỉ nhân cơ hội này về để dành thời gian cho gia đình.

Trước đó thầy Cố Vọng Đình từng đi du học ở Đức vài năm nên thông thạo tiếng Đức, cũng khá quen thuộc với nơi này. Dù sao Felix là người nước ngoài, có một số vấn đề trong sinh hoạt không thể đồng cảm với du học sinh nước ngoài được, vẫn cần người quen xử lý chuyện này.

Tóm lại, hai giáo viên dẫn đội đều đảm đương trách nhiệm khác nhau, Felix xử lý các vấn đề liên lạc đối ngoại, còn Cố Vọng Đình xử lý các vấn đề quản lý nội bộ.

Trong thời gian huấn luyện, Canh Trường Thanh và Diệp Văn Tân đã đến thăm Tô Mạt.

Hai người động viên Tô Mạt, đồng thời tiết lộ một chút về kế hoạch của đất nước trong thời gian tới. Họ khuyên Tô Mạt nhân cơ hội ra nước ngoài, có cơ hội gì thì nên nắm bắt lấy.

Tô Mạt chăm chú lắng nghe. Mặc dù so với lịch sử, một số việc đã diễn ra sớm hơn, nhưng nhìn chung hướng đi vẫn không thay đổi. Đợi cô du học trở về, đất nước sẽ tiến hành cải cách mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-409.html.]

Lúc đó Trung Quốc sẽ bước vào thời kỳ phát triển sôi động kéo dài hàng chục năm, một thời đại tốt đẹp trăm hoa đua nở.

Lúc chia tay, Canh Trường Thanh đưa cho Tô Mạt một phong bì, bên trong là 1000 đồng Mác anh ta đã đổi.

Đồng Mác có mệnh giá 100, 10 tờ đựng trong phong bì mỏng tang. Tô Mạt nhất thời không để ý, đến khi nhìn rõ thứ bên trong muốn trả lại thì hai người đã đi xa.

Nếu không đọc nhật ký, Tô Mạt có thể nhận số tiền này mà không cảm thấy áp lực. Bây giờ, cô thực sự cảm thấy áy náy, luôn có cảm giác mình là kẻ xấu xa, nhưng lại phải giả vờ như không biết gì.

“Chúa ơi, xin hãy ban cho chú Canh một người vợ hoàn hảo mọi mặt, để giải thoát cho chú ấy. Chú Canh là người tốt như vậy, đáng lẽ phải có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

Ngày 4 tháng 9, hơn bảy mươi du học sinh lên đường sang Tây Âu, đáp chuyến bay từ Bắc Kinh đến Paris.

[Ngày 19 tháng 9 năm 1966, hãng hàng không Pháp khai trương đường bay Paris - Athens - Cairo - Karachi - Phnom Penh - Thượng Hải, đây là chuyến bay thẳng đầu tiên giữa nước ta và các nước phương Tây. Ngày 7 tháng 9 năm 1973, đường bay Paris - Bắc Kinh của hãng hàng không Pháp chính thức được khai trương.

Ngày 13 tháng 11 năm 1980, đường bay thẳng từ Trung Quốc đến Anh được khai trương. Ngày 7 tháng 1 năm 1981, đường bay thẳng từ Trung Quốc đến Mỹ được khai trương. Năm 1979, đường bay thẳng từ Trung Quốc đến Đức được khai trương.]

Sau hơn mười tiếng đồng hồ bay, cả đoàn đến Paris, viên chức ngoại giao Đại sứ quán tại Pháp đã đến sân bay đón.

Kiểu dáng quần áo trong nước rất ít, chỉ có vài kiểu. Du học sinh được nhận tiền sắm sửa, nhưng hầu hết đều mua đồ giống nhau, một bộ vest, một bộ đồ Tôn Trung Sơn, một chiếc áo khoác len, tất cả đều màu đen.

Vì vậy hơn bảy mươi người bước ra, mặc trang phục gần như cùng màu sắc, cùng kiểu dáng, trong mắt người Pháp ăn mặc thời thượng thì trông rất kỳ quái, khiến nhiều người phải ngoái nhìn.

Nếu không phải khí thế khác biệt, họ còn tưởng băng nhóm mafia Ý đến Paris gây rối.

Bước vào một môi trường mới, điều kiện sống ở đây rõ ràng tốt hơn trong nước rất nhiều. Trên đường phố xe cộ nườm nượp, sân bay cũng có thể dễ dàng bắt gặp nhiều cửa hàng, quần áo người dân mặc cũng rất sặc sỡ, kiểu dáng lại càng chưa từng thấy bao giờ.

Dù đã được đào tạo trước khi ra nước ngoài, nhưng không ít học sinh vẫn tỏ ra rụt rè.

Nhìn những người đồng hương đang ngồi trên xe buýt với vẻ mặt bàng hoàng, Tô Mạt thầm thở dài.

Đoàn người bọn họ đều là những người ưu tú trong nước, được cử đi lần đầu tiên, quốc gia cũng rất thận trọng, phần lớn gia thế đều không tệ, ở trong nước cũng là những người quen nhìn thấy đồ tốt.

Họ còn như vậy, những người khác có thể tưởng tượng được.

Lòng tự tin dân tộc quả thực là một thứ rất quan trọng. Sau này, đất nước cũng phải mất mấy chục năm, người dân mới có thể ngẩng cao đầu khi đối mặt với các nước phát triển phương Tây.

Đoàn người đã nghỉ ngơi một ngày tại Paris, sau đó mới lần lượt khởi hành từ Paris đến các quốc gia đích của mình.

Hai mươi tám người đến Đức đã bay từ Paris đến Bonn, thủ đô của Tây Đức vào chiều hôm sau. Họ sẽ được chia nhóm và đào tạo lần thứ hai tại đó.

Mười sinh viên trao đổi chuyên ngành tiếng Đức đã đến trường học của mình vào ngày hôm sau khi đến Bonn. Mười tám du học sinh còn lại sẽ phải học ba tháng trường ngôn ngữ ở Bonn để đảm bảo rằng khi đến trường, họ có thể hiểu được nội dung bài giảng của giáo viên.

Tô Mạt, Bùi Minh Huy và một nữ đồng chí tên Kiều Hoa Thanh được phân vào Đại học Munich.

Bình Luận (0)
Comment