Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 100

Thậm chí bởi vì bọn họ là hài tử của Tiêu gia, tương lai nếu nhà thông gia kia trở thành vô dụng, không che chở được nữa, bọn họ sẽ chế.t càng thảm.

Ít nhất nếu bọn họ giành được phần thắng cũng sẽ không nhìn chằm chằm một đứa nhỏ không buông! *

Khi Chu Chiêu Cảnh về đến phủ, ngoại viện tràn ngập sự im lặng.

Nha hoàn sai vặt, ma ma đi đường đều cố hết sức đi nhẹ nói khẽ, làm sao cho không khiến người ta chú ý, trong yên tĩnh lộ ra cảm giác áp bức không nói rõ được.

Mà tình trạng này bắt đầu từ mấy ngày trước khi sự việc nhà họ Kiều xảy ra, cho đến bây giờ vẫn như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Chiêu Cảnh nhíu lại, thêm vài phần thận trọng và thấp thỏm.

Chờ đến chủ viện, quả nhiên nghe thấy phụ thân hắn đang trách cứ: "Câm miệng! Khóc, chỉ biết khóc! Bây giờ ta có thể làm gì nữa?! Làm việc không cẩn thận, để cho người ta bắt được nhược điểm, hại bổn điện hạ thê thảm đến mức này!”

"Điện hạ, phụ thân ta làm như vậy cũng đều là vì ngài mà, mấy năm nay tiền tài kiếm được trong nhà đều đưa đến tay người để người mua chuộc các đại thần, bây giờ bọn họ căn bản không giao ra được số tiền kia, cầu xin người hãy giúp một tay đi mà!" Tiếng khóc lóc của nữ tử không còn ngạo khí như lúc trước, chỉ còn lại sợ hãi ngập tràn.

Chuyện Kiều gia cho vay nặng lãi lộ ra, bệ hạ tức giận, hiện giờ bệ hạ đã hạ chỉ, trong vòng mười ngày phải gom đủ tất cả tiền tài, nếu không tru di tam tộc!

Đến lúc đó không phải là chuyện một hai mạng người có thể giải quyết nữa rồi.

Nếu gom đủ tiền tài thì người chế.t chỉ có hai cha con Kiều gia.

Như vậy hương khói của Kiều gia còn có thể giữ được.

Chỉ là tiền đều đã ở chỗ tam hoàng tử!

"Đưa cho ta? Đừng tưởng rằng ta không biết Kiều gia các ngươi giữ lại không ít." Tam hoàng tử nghe vậy càng tức giận, sắc mặt âm trầm uy hiếp: "Vả lại số lượng lớn như vậy, bổn điện hạ lấy đâu ra?! Ngươi còn dám nói như vậy, đừng trách bổn điện hạ không niệm tình cũ!”

Tiếng khóc của Tam hoàng tử phi dừng lại, sau đó lại khóc càng thảm thiết hơn, nhưng không nói thêm một câu nào nữa. Tam hoàng tử không niệm tình xưa, sợ là ngay cả nàng ta cũng muốn giết, như vậy trên người hắn ta mới không có điểm yếu để người ta công kích, chỉ là nàng ta chế.t, nhi tử nàng ta phải làm sao bây giờ?

Thấy nàng ta thành thật, Tam hoàng tử mới dịu giọng lại: "Cẩm Tâm, nàng biết ta muốn làm cái gì mà, sự hy sinh của nhạc phụ là đáng giá, hiện tại hết thảy vẫn chưa chuẩn bị xong, bổn điện hạ không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi bổn điện hạ đăng cơ, thù của Kiều gia nàng, ta nhất định sẽ báo! ”

Tiếng khóc của Tam hoàng tử phi càng thêm tuyệt vọng.

Tam hoàng tử đợi một lát mới dịu dàng trấn an nói: "Tất cả những chuyện này đều là đáng giá, nàng yên tâm, ta thề, nếu ta đăng cơ thành công, con ta Cảnh Nhi nhất định sẽ là thái tử! Địa vị của nó, ai cũng không d.a.o động được, tất cả những gì nhạc phụ đã làm cho ta, ta đều nhớ kỹ trong lòng! ”

Tiếng khóc của nữ tử liền giảm đi rất nhiều, dường như đã cam chịu số phận.

Bên ngoài Chu Chiêu Cảnh không nghe được nhiều lắm, chỉ loáng thoáng bên tai, cũng nghe không hiểu, nhưng hắn có thể cảm giác được mẫu thân rất đau lòng, phụ thân rất bực bội, nhưng rất nhanh sau đó một tràng tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.

Theo bản năng, hắn nhấc chân chạy thật nhanh, đưa theo cung nhân trốn vào một góc.

Đúng lúc nam nhân kia lúc này tâm tư phiền loạn, cũng không chú ý tới chút động tĩnh kia, trực tiếp đi ra ngoài, chờ hắn ta đi rồi, hai bóng dáng một lớn một nhỏ kia mới xuất hiện lần nữa.

Chu Chiêu Cảnh trầm mặc cầm lấy hộp thức ăn, đi vào trong phòng.

Tam hoàng tử phi luôn luôn đoan trang lúc này tóc đầu lộn xộn, son phấn nhòe nhoẹt, đôi mắt sưng đỏ ngã ngồi trên mặt đất, trong viện không có người khác, đương nhiên cũng không có ai đỡ nàng ta đứng lên.

Nàng ta nghe thấy động tĩnh, vừa ngước mắt lên, thấy nhi tử của mình, lại nhanh chóng chống tay muốn đứng lên.

Nhưng không biết là tại đôi chân quỳ trên mặt đất lạnh lẽo cầu xin hay là tại sao, vừa đứng lên được một lát, lại ngã trở về, nàng ta đành phải chật vật lau mặt, hít mũi, cố gắng ổn định tư thái: "Sao con lại về? Không phải đang đi học sao?”

Chu Chiêu Cảnh cúi mặt, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, đây là tiểu long bao do hài nhi làm, A Xuân tỷ tỷ bảo con mang về cho người nếm thử.”

Hốc mắt Tam hoàng tử phi cay xè, trong đầu căn bản không có tâm tư nghĩ tại sao lại có A Xuân tỷ tỷ ở đây? Nhi tử mình nấu ăn kiểu gì? Không phải đáng lẽ nó đang đi học sao?

Nàng ta chỉ cảm thấy cảm động, trái tim vừa mới bị trượng phu tạt nước lạnh lên lúc này thoáng chốc ấm lại, cho nên chẳng nghĩ được gì nữa.

Tam hoàng tử phi vội vàng gật đầu: "Được, để mẫu phi nếm thử.”

Bình Luận (0)
Comment