Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 124

Dùng bàn tay vàng của nàng, kích phát dược tính kia ra, tự nhiên có thể trị liệu tốt hơn, cho dù là thức ăn bổ, đều có thể giúp cơ thể cùng sức khỏe tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Yến Thu Xuân nhìn về phía đứa nhỏ.

Chu Chiêu Hoàn có chút thấp thỏm nắm lấy vạt áo, âm thanh trầm thấp cũng có tinh thần hơn không ít: "A, A Xuân tỷ tỷ, sao, làm sao vậy?”

Yến Thu Xuân cong mắt cười: "A Hoàn, đệ có muốn gặp cha đệ không?”

Chu Chiêu Hoàn cuối cùng vẫn là tín nhiệm nàng, ở trong nhà này, ngoại trừ Đông Đông, người cậu thân cận nhất chính là tỷ tỷ trước mắt này, không chỉ dịu dàng mà làm đồ ăn cũng ngon, còn cùng bọn họ chơi đùa, bởi vậy khi nghe được câu hỏi, theo bản năng gật đầu: "Có chứ! Nam Kỳ từng nói hai ngày nữa sẽ mưa, thân thể cha đệ không tốt, mùa mưa sẽ đau dữ dội, hiện tại người còn trúng độc khẳng định rất khó chịu..."

Nói xong cậu lại có chút chần chờ, lẩm bẩm nói: "Nhưng cha đệ không cho đệ trở về, người nói trong nhà có rất nhiều chuyện, đệ ở chỗ này mới an toàn, chờ người sắp xếp lại chuyện trong nhà, đệ mới có thể trở về.”

Yến Thu Xuân cười nói: "Đệ có thể trở về xem một chút, xem xong lại quay về đây, cũng chỉ hao phí một ít thời gian đi đường, cái này khẳng định sẽ không có vấn đề gì, đúng không?”

Chu Chiêu Hoàn trong lòng khẽ động, dùng sức gật đầu.

Yến Thu Xuân tiếp tục dụ dỗ: "Đệ có muốn tự tay nấu thuốc cho cha không?”

Chu Chiêu Hoàn lại gật đầu, chờ mong nhìn nàng, chờ đợi nàng đưa ra phương pháp.

"Vậy như này, đệ đi trước..." Yến Thu Xuân tiến đến bên tai cậu để đưa ra chủ ý.

Chu Chiêu Hoàn nghe được thì khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt ướt sũng lại sáng lên rất nhiều, chờ nàng nói xong, cậu trực tiếp nhảy xuống ghế, muốn đi ra ngoài, đồng thời dùng sức gật đầu: "Được, đệ đi đây!”

Yến Thu Xuân vội vàng ngăn cản cậu: "Chờ một chút, người còn chưa trở về, chúng ta chờ buổi tối rồi nói sau, tỷ lại dạy đệ làm bánh kẹo, vì thuốc đắng, ăn ngọt vào sẽ không đắng nữa, nếu đệ làm, cha mẹ đệ nhất định rất vui vẻ.”

Chu Chiêu Hoàn tràn đầy chờ mong đồng ý: "Được!”

*

Tiêu phủ.

Qua hơn nửa giờ Thân, vừa lúc Tiêu gia ăn tối. Hôm nay nhị phòng trở về, buổi tối làm bữa cơm chính, hơn nữa năm mới vẫn chưa qua, bởi vậy tất cả mọi người Tiêu gia đều tụ tập ở chỗ này, cùng nhau ăn cơm.

Tuy rằng Trầm Bình Nghiêm rời đi, nhưng Tiêu Bình Thịnh lại tới, người Tiêu gia đều rất vui vẻ, còn đúng dịp ăn tết, cố ý mở rượu.

Nam tử uống rượu hơi nồng nặc một chút, nữ tử uống một ít rượu trái cây có nồng độ cồn thấp.

Lò than xung quanh được đốt lên, để nhiệt độ không đến mức quá thấp, lại ăn bữa cơm nóng hổi, không khí trọn vẹn.

Tạ Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, chú ý tới hai mẹ con Tống Minh Đường không nói gì, nên chủ động hỏi: "Đệ muội, Bình Thịnh, buổi trưa hôm nay có ăn đồ A Xuân nấu không? Có ngon không?”

Tiểu thiếu niên thật thà thành thật gật đầu: "Có ạ, rất ngon, A Xuân tỷ tỷ nấu ăn rất giỏi, Bình Thịnh ăn no căng, luyện võ tầm một canh giờ mới tiêu hết.”

Tống Minh Đường nghe được động tĩnh ánh mắt đảo qua nữ tử xa lạ ở một bên, lạnh lùng gật đầu: "Cũng được.”

Tiêu Hoài Viên hừ lạnh một tiếng: "Cái này gọi là được à? Có phải tay nghề nhị tẩu tốt hơn hay không, nếu không hôm khác làm cho chúng ta nếm thử.”

Sắc mặt Tống Minh Đường hơi lạnh, tựa hồ đang muốn phản bác.

Tiêu Bình Thịnh bên cạnh nàng ta cao giọng cười nói: "Tứ cô, nương ta nói cũng được nghĩa là rất ngon, người không biết đâu, nương đã ăn rất no, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, vẫn nhìn chằm chằm ta luyện võ."

Tiêu Hoài Viên đang chờ đối phương phản bác để có thể tiếp tục châm chọc: "Xùy."

Sự lạnh lẽo của Tống Minh Đường nhất thời mất đi, lỗ tai đỏ lên, âm thanh nặng nề quát: "Bình Thịnh!”

Nhưng mà khí thế kia, có chút cảm giác ngoài mạnh trong yếu.

Tiêu Bình Thịnh mờ mịt chớp chớp mắt, không rõ mình đã nói cái gì để nương quát mình như vậy, vội vàng vô tội cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Tiêu Hoài Thanh nhìn vậy thì thấy rất buồn cười, nhị tẩu vốn là người như thế, cũng chỉ có nhị ca và Bình Thịnh có thể khắc chế được, chàng lắc đầu, uống một chén rượu xuống bụng, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng một đường thẳng đến bụng vô cùng thoải mái, đột nhiên ánh mắt chạm đến một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mình, động tác rót rượu chững lại.

"A Hoàn? Có chuyện gì vậy?” Tiêu Hoài Thanh hô một tiếng. Chính là lúc này, Yến Thu Xuân nhanh chóng nháy mắt.

Chu Chiêu Hoàn vụng trộm véo đùi mình, hốc mắt đỏ lên, miệng xụi lơ, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được cực kỳ ủy khuất, sau đó nhìn Tiêu Hoài Thanh, đáng thương nói: "Tiêu thúc thúc, ta nhớ cha mẹ, có thể trở về thăm một chút không? Thăm xong lập tức quay lại!”

Bình Luận (0)
Comment