Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 128

“Chúng ta quá hung hăng, nhất định sẽ bị bọn họ công kích!” Xương Vương cười cười, trong lời nói như lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt lại không có một tia rụt rè nào, ngược lại hắn lại rất chờ mong.

Tiêu Hoài Thanh liếc hắn một cái: “Ngài thành thật cũng đã quá lâu rồi, thế mà lại đều bị phớt lờ, ta tin dù bọn họ có cùng nhau xông đến, lòng dạ bọn họ có khi còn chẳng đen tối bằng ngài đâu.”

Xương Vương không cam lòng nhún nhún vai, cụp mắt nói: “Trầm gia...”

Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh cũng trở nên có chút âm trầm: “Vẫn là như vậy, an cư lạc nghiệp, bọn họ cho dù không ra làm quan cũng không ai dám khiêu khích bọn họ, Bình Nghiêm ở nơi đó cũng rất tốt, ngài không cần lo lắng.”

Xương Vương tiếc nuối lắc đầu: “Là ta đã có lỗi với (Trầm) Từ Viêm.”

Ánh mắt Tiêu Hoài Thanh có chút lạnh lùng: “Không liên quan đến ngài.”

Xương Vương cười khổ một tiếng, cho dù hắn có không muốn thừa nhận thế nào, suy cho cùng hắn cùng những người đó vẫn là có quan hệ huyết thống, hắn hít sâu một hơi.

Lúc này mùi thuốc nơi chóp mũi cũng ngày càng nồng nặc.

Hắn ngửi ngửi, chậm rãi thở ra một hơi: “Lâm bệnh mệt thật, cả ngày đều phải ngửi mấy cái mùi này.”

“Ai bảo ngài đang yên đang lành tự hạ độc bản thân nặng như vậy chứ? Cho dù hiện tại đã giải độc, ngài cũng phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt vào.” Tiêu Hoài Thanh nhẹ giọng nói: “Đó là thuốc loại trừ âm hàn do đại phu kê đơn, uống vào rất tốt cho sức khỏe, hai ngày nữa ta phải đi rồi, bản thân ngài cũng hãy bảo trọng.”

“Ta biết rồi.” Xương Vương gật đầu, hơi bĩu môi tỏ ý không thích bát canh thuốc đó.

Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Xương Vương cất giọng, Tiêu Hoài Thanh cũng ngồi thẳng dậy, hai người nhìn ra, phát hiện người tiến vào lại là một đứa trẻ bảy tuổi.

Bọn họ không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười: “A Hoàn, có chuyện gì đấy?”

Thấy phụ thân và thúc thúc của Tiêu gia đều đang nhìn mình, Chu Chiêu Hoàn cười ngại bước đến bên cha mình, phía sau có hai cung nhân mang theo hai món đồ bước vào.

Một phần là bát canh thuốc toát ra vị đắng nồng, phần còn là một món bánh điểm tâm lớn nhỏ nhìn qua chỉ bằng nửa lòng bàn tay.

“Cha, đây là thuốc con đun cho cha, còn có bánh đường con làm. Ngoại trừ mì và bánh nướng là A Xuân tỷ tỷ giúp con làm, những thứ còn lại đều là do con làm cả đấy!” Chu Chiêu Hoàn cẩn thận đưa bát canh tới, nhìn cậu ta như đang dâng bảo bối, giọng điệu dỗ dành: “Cha mau uống đi, uống xong con sẽ đưa cho người bánh đường, rất là ngọt luôn, đến lúc đó người sẽ không còn cảm thấy đắng nữa.”

Giọng điệu đó, như thể cậu ta là người lớn còn Xương Vương mới là đứa trẻ cần được người khác dỗ dành uống thuốc. Có điều sự thật cũng là như vậy, Xương Vương quả thật không thích uống thuốc, mỗi lần uống thuốc đều phải qua mấy lần khuyên răng hắn mới chịu uống được một ít.

Chỉ là giờ phút này, Xương Vương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành của nhi tử, lại nhìn vào bát canh thuốc đắng nghét trộn lẫn với thứ gì màu đen kia, hắn muốn nói lát nữa sẽ uống nhưng lại không nỡ, hắn cũng không muốn đi ngược lại với ý muốn của mình mà uống nó ngay bây giờ, nên rơi vào tình thế rối rắm không thôi.

“Khụ khụ…” Tiêu Hoài Thanh nhịn cười, nhún nhún vai, vội vàng che miệng ho khan rồi quay đầu đi, miệng vẫn không quên khuyên nhủ: “Điện hạ, tiểu điện hạ là thật lòng với ngài, ngài mau uống đi, không thuốc lại nguội bây giờ.”

Chu Chiêu Hoàn nghe vậy cũng vội vàng đưa bát canh tới: “Cha, người mau uống đi, nếu không để nguội sẽ không ngon đâu!” Xương Vương: “...”

Đứa trẻ này thật là, thuốc này nóng như vậy lại càng uống không ngon.

Vừa nóng lại vừa đắng!

Người ta nói thuốc đắng dã tật.

Lúc này Xương Vương thật sự là khổ không nói nên lời, hết lần này tới lần khác, hắn vẫn phải uống thứ thuốc này.

Đối mặt với sự tha thiết của con trai mình, hắn chỉ có thể nhận lấy: "Được rồi, con đặt vào đây đi, thuốc vẫn đang nóng quá."

"Con thổi cho cha nhé?" Chu Chiêu Hoàn hỏi.

Xương Vương nghẹn ngào, đành chấp nhận cầm bát lên, trước tiên nghiêng mặt, hít sâu một hơi cảm nhận mùi có vẻ hơi đắng, sau đó quay đầu lại, chậm rãi thổi bát canh trước mặt, rồi mạnh mẽ rót cả vào miệng.

Cho dù hắn đã cố nén lại nhưng nước thuốc đắng trong nháy mắt vẫn trải rộng khắp mỗi một kẻ hở của môi răng, làm cho hắn cảm giác ngay cả linh mình hồn cũng bị đau khổ.

A...

Hắn đau khổ tới mức hơi buồn nôn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt mơ hồ hiện lên màu xanh.

Cũng may bát này không quá lớn, hắn chịu khổ một lát đã nuốt hết xuống, vừa mới uống xong, lập tức có một cái bánh nho nhỏ được một đôi tay gầy đưa đến bên miệng, hắn theo bản năng há miệng ra.

Vỏ bánh rất giòn, cắn một cái, đã nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan.

Sau đó một thứ chất lỏng ngọt ngào nồng đậm âm ấm tràn ra, trượt xuống giữa môi và răng của hắn, ngọt ngào đến mức khuôn mặt vốn đang tái xanh lập tức chuyển biến tốt đẹp hơn trông thấy.

Vị ngọt này nếu ăn riêng sẽ có chút hơi quá, nhưng trộn lẫn với vỏ bánh bên ngoài, vừa vặn đúng mực, không quá ngấy, vị ngọt vừa đủ giúp cho vị đắng trong kẽ môi và răng của hắn đều bị áp chế, nhạt nhòa hẳn đi.

Bình Luận (0)
Comment