Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 142

Ma ma hầu hạ bốn đứa trẻ xem đến khiếp đảm, sợ mấy đứa làm mình bị thương, tuy nhiên thấy mấy tiểu tổ tông này chơi vui quá nên không dám nói gì, chỉ canh chừng bên cạnh bọn họ, quan sát ráo riết.

May mà món ăn đã được hoàn thành thuận lợi.

Chân gà được lọc bỏ xương nên mềm đi hẳn. Mấy thứ này được chần qua một lần nước ấm để tiêu độc rồi bỏ vào một cái bát lớn, thêm tỏi xắt nhuyễn, hành cắt nhỏ, gừng băm, sa tế, hoa tiêu, giấm, nước tương, đường trắng và các loại gia vị khác, sau đó thêm nước đun sôi vào khuấy đều đến khi phần sốt thấm vào từng chiếc chân gà.

Cuối cùng đậy nắp lên, để cả tối.

Khi mở nắp ra, các bạn nhỏ giúp đỡ một lúc lâu mệt đến sụp cả vai, nét mỏi mệt in đầy gương mặt nhỏ: “Xem như làm xong rồi.”

“Nấu cơm cũng khó thật đấy!”

“Đúng vậy A Xuân tỷ tỷ, vất vả cho tỷ rồi.” Uyển Nhi gật đầu, lòng còn sợ hãi, sáp tới ôm Yến Thu Xuân một cái.

Những đứa trẻ khác thấy thế cũng học theo.

Vốn Yến Thu Xuân đang hơi mệt mỏi, được ôm như vậy lập tức cười rộ lên, tất cả mệt mỏi dường như đã biến tan.

Nàng vỗ vỗ đầu từng đứa trẻ. Cuối cùng đến Tiêu Bình Thịnh, hai người chưa quen thân đến vậy nhưng thấy đứa trẻ này chớp mắt nhìn mình, lòng nàng mềm nhũn, cũng với tay qua vỗ vỗ vai cậu ta, khẽ hắng giọng nói: “Trở về ngủ đi, mai ăn cơm sáng xong sẽ được ăn.”

“Vâng ạ!”

Theo từng tiếng đáp lời trong trẻo, bọn trẻ lần lượt rời khỏi, tuy mệt nhưng lòng lại ấp ôm đầy mong chờ.

Lần này bọn họ tự tay làm đồ ăn đó nha!

Chắc chắn sẽ rất ngon cho xem!

*

Ngày hôm sau.

Yến Thu Xuân vừa ăn xong, còn chưa kịp lau miệng, bốn đứa trẻ đã lục tục tới đây.

Nói là tới thỉnh an nàng.

Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Bình Thịnh, phần lễ nghĩa không đáng ngại. Chẳng qua khi hành lễ xong, cả đám lập tức bối rối nhìn sang, không mở lời.

Yến Thu Xuân mím môi cười: “Ăn được rồi, chúng ta mang sang cho nãi nãi mấy đứa ăn trước.”

“Vâng!” Bốn đứa trẻ đồng thanh đáp.

Tiêu Bình Thịnh đáp theo xong bỗng hơi ngại ngùng, mấy ngày nay mình theo các đệ đệ muội muội chơi hơi bị ấu trĩ, tuy nhiên chẳng mấy chốc, Yến Thu Xuân lấy món ngon ra, cậu lập tức khịt khịt mũi.

Mùi chua cay ập tới khiến cậu chỉ ngửi thôi đã cảm thấy nước miếng dâng lên, lập tức hợp lý hóa sự chờ mong của mình. Chân gà trắng mơn mởn hôm qua giờ đã được nhuộm thành màu nâu nhạt. Cả đám ghé sát vào bát, nước canh khiến chân gà nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện. Gắp một miếng chân gà ra còn có thể thấy miếng chân gà đã rút xương kia mềm mềm rung rinh.

Cảm giác đem đến khác hoàn toàn chân gà kho trước kia, món trước cắn đến độ lung lay răng, món sau lại như một ngụm có thể lên mây.

“Ừng ực!” Tiêu Bình Thịnh nhìn món ăn, do đứng gần nên bị mùi chua cay kia kích thích đến nuốt nước bọt.

Lúc này ba đứa trẻ đều trông ngóng mỏi mòn, không an nói gì nên âm thanh này hơi nổi bật. Yến Thu Xuân nghe được, ngoảnh đầu lại, thấy khuôn mặt hồn hậu của thiếu niên nhỏ kia ửng đỏ.

Nàng cứng họng, gắp cho mỗi người một chiếc chân gà: “Cho mấy đứa nếm thử trước.”

“Cảm ơn Yến tỷ ạ.” Tiêu Bình Thịnh cười ngây ngô, mau chóng ăn.

Quả nhiên chân gà vừa vào miệng đã cảm nhận được sự cay rát. Đầu lưỡi vừa rồi còn cảm thấy hơi châm chích, sau đó lại nhanh chóng nhấm nháp được vị chua nồng đượm, cuối cùng là vị mặn ngọt hòa quyện chung với những mùi vị hỗn hợp khác, khiến Tiêu Bình Thịnh vừa ăn xong bữa sáng thanh đạm bị kích thích môi lưỡi đến tinh thần rung lên.

Đặc biệt là khi nhấm nuốt, chân gà này còn giòn giòn, vốn phần thịt đã có hương vị tuyệt hảo, gân gà lại vô cùng mềm giòn, không có xương, ăn vào…

Chưa đã thèm!

Bất giác nuốt một miếng chân gà xuống, Tiêu Bình Thịnh phát hiện hương vị thoảng qua này chẳng những không thể xoa dịu cảm giác thèm ăn của cậu mà trái lại càng khiến cậu thèm ăn hơn!!!

Uyển Nhi ăn hơi vất vả, cay đến đỏ ửng miệng, song cô bé không từ bỏ được, ăn xong phải uống một hớp trà sữa lớn ma ma bưng cho.

Sau đó, cô bé hít hà xuýt xoa, để không khí lạnh làm dịu đi khuôn miệng đang nóng hầm hập của mình.

A Hoàn cũng chẳng khác mấy. Cậu ta hiếm khi ăn mấy món kích thích vị giác mạnh như vậy, bị cay đến rưng rưng nước mắt, khuôn mặt hồng hồng, vậy mà vẫn nuốt nước bọt liên tục, ánh mắt nhìn tới chỗ chân gà hãy còn ngập đầy khát vọng.

Ngon thật đấy! Muốn ăn hết sạch luôn!

Đông Đông thì quen rồi, độ cay của món này kém xa que cay, ngoại trừ việc hơi gây tê lưỡi. Cậu bé l.i.ế.m qua ngón tay rồi mới chịu cho ma ma lau giúp mình, không quên cất giọng làm nũng: “A Xuân tỷ tỷ ơi, đệ muốn ăn nữa!”

“Đợi chút, sắp đến rồi!” Yến Thu Xuân an ủi.

Đông Đông nghe được lời này là biết rằng tạm thời không thể ăn, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.

Đoàn người đi vào viện chính.

Sức khỏe của Tiêu phu nhân có vẻ đã khá hơn nhiều. Vốn cơ thể bà cũng chỉ hơi yếu, dẫn tới một số chứng bệnh nên trông khá gầy gò, về sau bắt đầu ăn uống thì tinh thần cũng đã tốt lên nhiều, bây giờ còn chủ động muốn ăn, khẩu phần cơm hàng ngày giống với người bình thường, thỉnh thoảng ăn được món ngon còn ăn thêm chút, trạng thái càng ổn hơn.

Sắc vàng như nến trên gương mặt bà đã phai nhạt, con ngươi vẩn đục trong trẻo hơn chút, đồng thời bà cũng không cầm quải trượng nữa, giờ đang tản bộ trong viện. Trời đang nắng ấm, hai người con dâu và một cô con gái cũng ngồi ở đây trò chuyện.

Khi không có người bên cạnh, Tiêu phu nhân quen thể hiện gương mặt vô cảm, cánh môi mím chặt, do đó nét buồn khổ trên mặt bà cũng không vơi bớt bao nhiêu.

Bình Luận (0)
Comment