Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 146

Lúc này xe ngựa dừng lại, thị vệ từng người một đứng quay mặt ra ngoài, chỉ lộ ra một khoảng lớn bằng cánh cửa, tiếp đó lấy ra một chiếc bàn lớn, trên đó bày mấy thứ đựng trong túi giấy dầu cùng một cái bình gốm.

Cuối cùng, họ lấy một biểu ngữ ra treo trên xe ngựa, tất cả mọi người đều nhìn thấy biển hiệu【 Bán bắp rang, đáp đúng đố đèn tặng luôn! 】

Cách kinh doanh này giống với không ít chủ sạp xung quanh, mọi người không mấy ngạc nhiên, chỉ thấy lạ là cái xe ngựa này xa hoa đến vậy mà cũng tới buôn bán sao?

Còn nữa, bắp rang là thứ gì?

Khi mọi người đang thắc mắc, một người hầu mở một chiếc túi giấy dầu trong đó ra, miệng túi hé mở cho mọi người xem thứ bên trong. Triệu Kỳ nghển cổ nhìn, phát hiện thứ này tròn vo, vỏ ngoài lại gồ ghề, còn vàng vàng cam cam, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt.

Lúc này, người hầu nói: “Đây là bắp rang cho chư vị ăn thử miễn phí, mỗi người một thìa, đáp đúng một câu đố đèn thì tặng một phần, đáp sai phải tự mua, mười văn tiền một phần!”

Nói rồi hắn cầm thìa múc lên, chiếc thìa chỉ bình thường, không lớn lắm, bên trên cũng chỉ có ba, bốn miếng bắp rang, sau đó giơ cao lên, hỏi: “Ai muốn ăn thử không?”

“Ta!”

“Ta ta ta!”

Bá tánh sớm đã tụ tập xung quanh sôi nổi nhấc tay.

Người hầu phân phát lần lượt, mỗi người một thìa. Triệu Kỳ xem đến đỏ mắt, cũng qua vươn tay.

Vừa hay hắn nhận được thìa cuối cùng.

Những người ăn trước đã bắt đầu hỏi gặng mua: “Ăn ngon thật đấy! Thực sự chỉ cần mười văn sao? Ta muốn mua!”

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

Hiện giờ xem như vẫn đang ăn Tết, còn là Tết Nguyên Tiêu. Ngày Tết cuối cùng phải vui chơi sảng khoái, mọi người đã chuẩn bị khá nhiều tiền, hầu hết đều chịu chi vào các hoạt động vui chơi ăn uống mới lạ, hơn nữa ước lượng túi giấy dầu trên bàn có thể chắc rằng không hề ít.

Tuy nhiên rất đáng tiếc khi người trong xe ngựa đều không định kiếm tiền, bởi vậy lập tức có người tới giữ ổn định trật tự, nói quy tắc cho bọn họ.

Mà bên này, Triệu Kỳ hào hứng chia sẻ với Tiết Gia Hà: “Ở kinh đô toàn mấy món đệ chưa ăn bao giờ nhưng mà đáng giá lắm!”

“Ta cũng chưa ăn bao giờ…” Tiết Gia Hà cười, hai ngón tay kẹp một viên nhấm nháp.

Ăn xong một viên, hắn lập tức lĩnh ngộ được. Khó trách lại gọi là bắp rang, vào miệng ngọt lành giòn rụm, nhai rắc rắc nhưng phần ruột trống trơn, đem đến cảm giác tưởng chừng đã ăn được rồi nhưng lại chưa ăn được gì cả.

Vị ngọt ngon kia vẫn còn đọng lại trong miệng, dụ cho hắn muốn ăn tiếp. Lúc này Triệu Kỳ cũng đã ăn xong, tuy nhiên hắn không hụt hẫng lắm, trái lại đôi mắt sáng lên lấp lánh: “Đây chẳng phải hạt bắp phơi khô rang nổ ở quê đệ sao? Cơ mà rất ngọt luôn, đúng là người kinh đô biết hưởng thụ, chịu bỏ đường trắng vào, bọn đệ thì tiếc lắm. Không biết ai nghĩ ra điều này, thú vị thật đấy.”

“Là một cô nương.” Tiết Gia Hà lại cười nói.

“Dạ?” Nét mặt Triệu Kỳ là lạ: “Huynh quen sao?”

Tiết Gia Hà gượng gạo gật đầu: “Là một cô nương ở Tiêu gia, tiếc rằng ta không biết nàng ấy tên gì, chỉ biết trong tên có một chữ Xuân, cực kỳ khéo tay, mấy món kho, gà rán gì đó nàng ấy đều làm được, còn cả rất nhiều món ăn khác nữa…”

Triệu Kỳ hâm mộ: “Ai mà cưới được cô nương này thì về sau có biến thành một tên mập cũng đáng giá!”

Bỗng nhiên hắn cảm thấy không khí bên cạnh hơi lạnh, vừa ngoảnh đầu sang đã thấy Tiết Gia Hà im lặng.

Hắn nhanh chóng phản ứng: “Nói sai nói sai rồi, Kim Triệu huynh, xem bên kia đáp đề náo nhiệt quá, chúng ta cũng qua góp vui nhé? Không biết Tiêu cô nương có tới hay không…”

*

Bên kia, trên xe ngựa.

Đề mục đối đáp do chủ sạp rút, rút trúng thì đọc ra cho người đáp đề trả lời, làm thể để gia tăng sự tương tác của mấy đứa nhỏ với người ta.

Lúc này vừa hay là đề A Hoàn rút. Cậu ta vươn tay nhỏ về phía chiếc bình, lấy một tờ giấy be bé mở ra xem, cậu nỗ lực ngân cao giọng nói non nớt: “Đề mục: Bốn phương thông suốt.”

Khách hàng cân nhắc một lát, đáp luôn: “Đạo lý rõ ràng!”

A Hoàn nở nụ cười, gật đầu: “Đáp đúng, cho ngươi.” Cậu ta lấy một chiếc giấy dầu từ trong xe ngựa đưa qua, người hầu chuyển túi tới tay vị khách.

Hiển nhiên vị khách rất vui vẻ, đồ cho không luôn khiến người ta mừng rỡ, hắn nói: “Đa tạ tiểu công tử, mong rằng sau này có thể gặp lại.”

Chưa bao giờ giao lưu với người lạ, giờ đây lại được đối xử thân thiện như thế, khuôn mặt A Hoàn bị những lời này làm cho đỏ bừng, cười đến đặc biệt ngại ngùng. Đến khi tránh ra cho Uyển Nhi rút vẫn hơi lưu luyến.

Chơi thích quá!

Yến Thu Xuân ở bên cạnh quan sát, cảm thấy cách này của mình thực sự quá tuyệt vời. Nàng không thích buôn bán nhưng vẫn rất thích kiểu chơi lỗ vốn tăng tính thú vị này, có điều trước kia hơi nghèo nên hiếm khi chơi.

Hiện giờ có thể vung tay chút rồi.

Phần lớn các câu đố đều không phức tạp, cũng chỉ có mấy cái thực sự phức tạp, đúng lúc này Uyển Nhi lại không may lắm, rút trúng một câu: “Di thế mộ Trang Chu, thụy khứ năng vi hồ điệp mộng.” Đọc xong, tiểu cô nương nói: “Mời đối vế dưới!”

Người đáp đề nhìn chăm chú hồi lâu, không nghĩ ra được, bất đắc dĩ móc ra mười văn tiền: “Ta trả tiền.”

Bình Luận (0)
Comment