Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 17

Hình như Tiêu phu nhân có vẻ như bị biếng ăn.

Nhưng nghe Thủy Mai miêu tả còn có thể ăn vài miếng, vậy vẫn chưa đến mức nghiêm trọng nhất. Người già bị bệnh biếng ăn không đủ dinh dưỡng, chắc chắn sẽ yếu ớt nhiều bệnh.

Thảo nào Tiêu Hoài Thanh cần nàng đến nấu cơm.

Nếu ở kiếp trước, có thể Yến Thu Xuân không chắc, tài nấu nướng có tốt cũng không chắc được, ít nhiều gì người đến giai đoạn cuối bệnh kén ăn đều muốn ăn cũng không ăn được.

Nhưng lúc này nàng có bàn tay vàng!

Đúng lúc vị trí thắp sáng đối ứng với triệu chứng, nếu chuyện này nàng còn làm không tốt thì đúng là vô dụng!

*

Chủ viện Tiêu gia.

Trên bàn tròn đã bày đầy trái cây tươi, người hầu đi qua đi lại bận rộn. Trong đó có một gã sai vặt hơi sơ ý, làm rơi nắp của chén trà, lập tức vang ra tiếng động lớn.

Quản sự giật nảy mình, khẽ mắng: "Tối qua người làm trộm à? Cẩn thận một chút!"

Gã sai vặt làm sai chuyện vội phục tình rủ mắt xin lỗi, lấy lòng quản sự mới khiến cho chuyện này từ nhỏ hóa không.

"Chú ý một chút!" Quản sự khoát khoát tay, cho người tiếp tục làm việc, nhưng thấy hắn đi thật, vừa bực vừa buồn cười nói: "Đúng là, huấn luyện bao lâu rồi? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, nếu để Thu cô nương cảm thấy người trong phủ chúng ta không có quy củ sẽ không tốt!"

"Được rồi, hắn cũng không phải cố ý." Ma ma phụ trách quản lý nha hoàn có ý tốt nói, trêu đùa: "Ông đừng nhăn mặt nữa, rõ ràng trong lòng vui vẻ, chắc đứa bé kia bị ông hù rồi."

"Có sao?" Quản sự sờ mặt, hỏi.

Ma ma lườm hắn một cái: "Không phải sao?"

Quản sự trầm mặc một lát, vẫn nở nụ cười: "Đúng là rất vui, không chừng trong phủ chúng ta sẽ có việc vui, việc vui thì tốt! Việc vui tốt..."

Ngoại trừ hai đứa bé được sinh ra, mấy năm nay trong phủ không có việc vui, tràn đầy tang tóc. Đến mức tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ vì tang của cha phải giữ đạo hiếu không làm lớn, chỉ là người trong nhà cùng ăn rau dưa.

Bầu không khí trong nhà buồn bã khiến ông không có tinh thần.

Bây giờ tốt rồi, Lục thiếu gia dẫn một cô nương về!

Phu nhân đã lâu không tiếp khách lại chịu gặp cô nương này, như vậy có nghĩa gì, còn không biết sao? * Lúc Yến Thu Xuân đến, nghênh đón nàng là thiếp thân ma ma của Tiêu phu nhân, Hoàng ma ma.

Mới vừa ngồi xuống không lâu, Tạ Thanh Vân cũng tới, làm trưởng tẩu, nữ chủ nhân hiện nay của Tiêu gia, nàng ấy có vẻ rất ôn hòa, sợ Yến Thu Xuân không vui, liên tục lôi kéo Yến Thu Xuân trò chuyện.

Ngay sau đó là hai đứa bé, một đứa bé bảy tuổi là Tam tiểu thư Tiêu gia, con gái Tiêu Hoài Ngân.

Đứa trẻ kia là bé trai năm tuổi, đây là con của Tứ tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Hoài Vinh. Trong lúc nàng ấy mang thai, phu quân chế.t nơi sa trường, một mình nàng ấy sinh con, dưỡng thân thể tốt thì tiến vào quân doanh, thề muốn g.i.ế.c kẻ địch khiến đứa nhỏ không có cha.

Nhưng nàng ấy không thành công, vì mấy năm sau Hoàng đế không muốn đánh nhau tốn tiền hao của nên không cho phát binh tấn công. Lần này Tiêu Hoài Thanh ra ngoài đánh trận, đối thủ không phải kẻ trước kia nên nàng ấy không đi.

Vì đi sớm về trễ, lúc này giữa trưa, Tiêu Hoài Vinh vẫn chưa về nên ma ma đưa nhi tử của nàng ấy là Đông Đông đến, cười nói: "Nghe nói phu nhân mời khách ở đây, lão nô tự tác dẫn tiểu thiếu gia tới."

Tứ tiểu thư ít nói, đứa nhỏ cũng không nói nhiều, chỉ gọi một tiếng Tiêu phu nhân, sau đó ngồi qua một bên giống như chỉ là vật trang trí.

"Đông Đông đến, để Đại bá nương ôm một cái." Tạ Thanh Vân rất thích thằng bé, vừa gặp đã giang tay.

"Đại bá nương, con rất nhớ người!" Đông Đông là đứa nhỏ nhiệt tình, lập tức nhào qua ôm thật chặt giống như đã lâu không gặp.

Yến Thu Xuân hơi khó hiểu nhưng vẫn yên tĩnh nhìn xem.

Ngay sau đó Tiêu Hoài Thanh đến.

Hôm nay tướng quân trẻ không mặc khôi giáp, đổi lại trường sam màu ngà, sát khí biến mất không còn gì nữa. Trái lại, nhìn có vẻ nhã nhặn, gương mặt tuấn tú cũng trở nên ôn hòa khi ở cùng người nhà.

Điều này làm cho Yến Thu Xuân nghĩ đến nguyên chủ, hai năm trước khi Tiêu Hoài Thanh rầm rộ thu hoạch được văn võ Trạng Nguyên, nguyên chủ vì tò mò, khi quan trạng nguyên đánh ngựa dạo phố thì dụ dỗ đích thân đi ra ngoài xem.

Lúc đó người nhà họ Yến tức giận, nói thẳng để một kẻ vũ phu cầm chức Trạng Nguyên, chúng ta không còn người nữa sao!

Sau đó, các huynh trưởng của nguyên chủ bị giày vò thê thảm mấy tháng.

Cuối cùng Tiêu phu nhân mới ra ngoài.

Yến Thu Xuân không ngờ, nàng chỉ đến thăm hỏi Tiêu phu nhân mà tất cả mọi người lại đến, nàng rất kinh ngạc. Chẳng qua, khi nàng thấy Tiêu phu nhân thì trong lòng chìm xuống.

Bà gầy yếu hơn nàng nghĩ nhiều.

Tiêu phu nhân hơn năm mươi tuổi, tuổi này ở hiện đại được gọi là trung niên, nếu được bảo dưỡng tốt thì chẳng khác ba mươi tuổi bao nhiêu. Nhưng có lẽ Tiêu phu nhân từng đi chiến trường, dáng vẻ già dặn, bị biếng ăn lâu năm dẫn tới hậu quả vô cùng gầy yếu. Dáng người bà cao nên như thế lại có vẻ gầy hơn, sắc mặt vàng như nến, mắt không có thần thái.

Bình Luận (0)
Comment