Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 182

Còn nữa, chỉ cần nhìn hiện trạng, Tống Minh Đường suốt ngày lạnh mặt, trong lời nói tràn đầy ích lợi, giống như là tiểu thuyết trước đó nàng đọc, nữ chính bị hệ thống trói buộc mặt không biểu cảm, chắc chắn là vì một mục đích nàng ta không thích, mới có thể như thế.

Chọc giận Tiêu phu nhân, nàng ta có lẽ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mỗi lần nói chuyện, nàng ta đều lôi điểm yếu của Tiêu phu nhân ra.

Chắc có lẽ là nàng ta và Tống gia tồn tại giao dịch nào đó bất lợi với Tiêu gia, nàng ta không muốn làm, nhưng bị người quản chế, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nếu như vậy, Yến Thu Xuân cảm thấy nàng phải nói một chút quan điểm của nàng.

Nàng cũng không nói ra nàng đã đoán ra chân tướng, nhẹ nhàng nói: “Bình Thịnh, nếu là ta, ta sẽ đi nói với trưởng bối.”

Tiêu Bình Thịnh khó hiểu nói: “Nhưng người đó không cho đệ nói.”

Yến Thu Xuân cười nói: “Nhưng tình huống này nàng ấy cũng không thể tự mình xử lý được, có người thân ở trong đó, sẽ bởi vì nhiều nguyên nhân, mềm lòng cũng được, thân bất do kỷ* cũng thế, không cho đệ nói với trưởng bối, nhưng có đôi khi chính nàng ấy cũng không biết quyết định đó có chính xác hay không, lúc này phải có trưởng bối giỏi hơn mới có cách giải quyết, trưởng bối kiến thức rộng rãi hơn, chắc chắn sẽ biết phải giải quyết như thế nào.”

Thân bất do kỷ: Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.

Tiêu Bình Thịnh theo bản năng nghe theo, có vẻ đã lọt tai, nhưng vẫn chần chờ nói: “Đệ có nên nói không? Nhưng nếu đệ nói người ấy lại không vui thì sao?”

“Ta cảm thấy nàng ấy hẳn là sẽ không giận đệ, nhưng nếu nàng ấy thật sự giận đệ, đệ đi hỏi trưởng bối, đệ có làm sai không? Nếu không sai, nàng ấy tức giận thì đệ liền đi xin lỗi, Bình Thịnh, đệ đã trưởng thành, có một số việc nên học được cách phải tự mình phán đoán.” Yến Thu Xuân nghiêm túc nói. Tống Minh Đường không phải đại nữ chủ trong tiểu thuyết một mình đảm đương một phía, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng ta sẽ không chống đỡ được, nhưng nàng ta lại quật cường, không muốn nói ra với người khác, bởi vậy nàng ta sẽ lựa chọn tự mình gánh vác.

Lúc này, Tiêu phu nhân là người tốt nhất có thể nhúng tay vào.

Tiêu Bình Thịnh nhăn mày rậm, cân nhắc, tự hỏi, rốt cuộc có nên nói hay không.

Yến Thu Xuân cũng không bắt buộc cậu phải nói: “Đệ cứ suy nghĩ thật kỹ đi.”

“Ừm! Đệ sẽ suy nghĩ lại.” Tiêu Bình Thịnh nghiêm túc gật đầu.

Yến Thu Xuân vỗ vỗ bờ vai của cậu, không quấy rầy cậu, nghĩ đi, hy vọng sẽ là kết quả trong suy nghĩ của nàng.

Chỉ là rất kỳ lạ, vì sao Tống Minh Đường lại chịu đựng, rõ ràng Tống gia hoàn toàn dựa vào Tiêu gia mà đi lên. Thật ra Giang gia cũng thế, chỉ là khá hơn Tống gia nhiều.

Trước đó Tiêu phu nhân lại có thể nhẫn nhịn Giang gia dỗ dành để Đông Đông không quay về, còn gọi nãi nãi bên Giang gia là gia gia nãi nãi nhà mình, vậy việc ở rể không phải là trò cười sao?

Lão hổ thành mèo bệnh mất rồi, người khác hếch mũi lên mặt với mình mà cũng không vươn móng vuốt.

Thật sự ủy khuất Tiêu gia, rốt cuộc hiện tại Xương Vương đã một lần nữa phất lên, Tiêu gia tất nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.

Không cần nhường nhịn, cũng không cần cầu xin những người này nữa.

Yến Thu Xuân bỗng nhiên linh quang chợt lóe, là người xuyên sách, nàng luôn có thói quen cho rằng người tương lai đoạt được đế vị chính là Tấn Vương thế tử Chu Trạch Cẩn, cho nên Chu Trạch Cẩn muốn duy trì quân đội, cần thiết phải đối xử tử tế với hậu nhân Tiêu gia.

Nhưng hiện tại Chu Trạch Cẩn chỉ là con cháu thế gia có tiền đồ sáng lạn thôi.

Phụ thân là đệ đệ của lão hoàng đế, nhưng bởi vì chỉ là chất tử, nên việc kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có mấy vị hoàng tử mới có có tư cách.

Nhưng phàm là có hoàng tử có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế sống lại, ví dụ như Lục hoàng tử.

Nhưng hắn không đảm đương nổi ngôi vị hoàng đế.

Ý nghĩ này mới là suy nghĩ của người bình thường, trừ phế Thái Tử, người đăng cơ tất nhiên là một trong tam, tứ, ngũ, lục hoàng tử.

Mà mặc kệ ai trong bọn họ đăng cơ, Tiêu gia đều là cái đinh trong mắt, một khi muốn trừ Tiêu gia, vãn bối Tiêu gia khó có thể sống sót, trừ phi có người ngoài che chở.

Cho nên Tiêu phu nhân mới chịu đựng Giang gia, cho nên Tống Minh Đường mới không muốn trở về.

Tiêu gia tràn ngập nguy cơ, trở về chính là mang theo hài tử chịu chế.t, không bằng ở bên ngoài, tốt nhất là rũ bỏ quan hệ với Tiêu gia, ít nhất còn có hy vọng sống sót.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã không còn như trước nữa, Tiêu gia cũng không hề là mèo bệnh, nhưng có lẽ Tống Minh Đường chưa rõ ràng, cho nên còn phải tiếp tục ý nghĩ trước đó, chịu đựng người Tống gia, làm theo yêu cầu của bọn họ, không tiếc xa cách Tiêu gia.

Nghĩ như vậy, Yến Thu Xuân cảm thấy mọi việc đều thông suốt.

Lúc nàng vừa mới nghĩ xong, Tiêu Bình Thịnh còn đang ở trong phòng bỗng nhiên chạy ra, trực tiếp tới chủ viện.

Bình Luận (0)
Comment