Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 184

“Cộc!” Tiêu phu nhân đột nhiên đặt mạnh ly trà trên bàn, bà đây là đang muốn làm khó dễ, thì âm thanh của Thủy Mai vâng lên: “Phu nhân, đại thiếu gia, thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, tam tiểu thư…”

“Yến cô nương nói sáng nay làm tam tiên hoành thánh, cố ý tặng một ít qua đây.”

Nói xong Thủy Mai có chút mơ hồ nhìn những người trên chủ vị này, sao nàng ấy lại cảm thấy bầu không khí có vẻ không thích hợp nhỉ? Nhưng khi nàng ấy đến, nhóm người này rõ ràng không hé răng nói chuyện mà?

Tiêu phu nhân tức giận không lên tiếng, mặt lạnh không nhúc nhích, lúc này Hoàng ma ma lên tiếng giảng hòa: “Đặt ở nơi này đi.”

“Vâng.” Thủy Mai nhanh nhẹn gật đầu, tay chân lanh lẹ lấy hoành thánh ra.

Canh gà hoành thánh, hơn nữa có các loại khẩu vị, dựa theo số người chuẩn bị, mỗi người một chén còn dư hai chén, đặt xuống xong hết, Thủy Mai lập tức tránh ra.

Nhưng mỹ thực vừa xuấtất hiện cũng đã giảm bớt bầu không khí đang trầm trọng này lại một chút, ít nhất mọi người đều ngửi thấy mùi hương, canh gà tiên hương đã đủ mê người, khiến mấy người sáng sớm chưa ăn cơm đều có chút muốn ăn.

Hoàng ma ma cười làm lành nói: “Phu nhân, ngài xem một mảnh tâm ý này của Yến cô nương, cũng không làm cho nó lãng phí, hay là chúng ta ăn đã?”

Tiêu phu nhân rầu rĩ gật đầu, dẫn đầu ngồi ở bàn ăn kia: “Còn thất thần làm gì? Lại đây ăn cơm!”

Mấy người nhanh chóng lại đây, Tiêu Hoài Khang dựa gần Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vân ở bên cạnh hắn, bên cạnh là Tiêu Hoài Ngân, một bên khác của Tiêu phu nhân lại là Tiêu Hoài Ngân, Tiêu Bình Thịnh, đến lúc này, người ngồi đối diện với Tiêu phu nhân vừa vặn là Tống Minh Đường.

Hai người đối mặt nhìn nhau, nhất cử nhất động của Tống Minh Đường đều trở nên cứng đờ, nhưng nàng ta cố gắng không nhìn ai, chờ Tiêu phu nhân động đũa, nàng ta cũng bắt đầu ăn.

Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, rũ mắt chuẩn bị ăn. Chỉ là vừa nhìn, liền phát hiện hoành thánh ăn hơi khác so với ngày xưa, tỷ như cách gói, mặt sau hoành thánh tròn vo kéo ra một cái đuôi thật dài. Mấy sợi hoành thánh nằm trong tô canh gà, theo thìa quấy, hoành thánh đong đưa, giống như đuôi cá vàng trong nước ngọ nguậy.

Chờ khi muỗng múc lên một miếng hoành thánh, chấm vào sa tế, hoành thánh ban đầu trực tiếp dính màu đỏ cam, đối với Tiêu phu nhân khẩu vị nặng mà nói, quả thật là làm bà kích động.

Bà gấp không chờ nổi ăn luôn hoành thánh, vị sa tế cay rát khiến bà giật mình, ngay sau đó đầu lưỡi dùng sức, ăn luôn cái đuôi cá vàng kia của hoành thánh, cuối cùng khi ăn đến miếng hoành thánh, kinh hỉ lại ập vào trước mặt. Trong tam tiên hoành thánh có ba loại nhân, trước tiên là một viên tôm bóc vỏ, tiếp theo là thịt heo băm nhỏ, cùng với trứng gà, ba loại này bị mọi người nhấm nháp nhận ra, tôm bóc vỏ trơn mềm, thịt heo băm nhỏ ở bốn phía, trứng gà mềm mại, sa tế cay rát toả hương, thập phần mỹ vị.

Chờ ăn xong một ngụm hoành thánh xuống bụng, Tiêu phu nhân vừa mới cảm giác vô vị, uống một ngụm canh gà màu vàng nhạt, nhân nhiều bột mì, canh gà cũng không dầu mỡ, trong miệng tràn ngập vị tươi ngon.

Bà thở ra một hơi, bắt đầu ăn viên hoành thánh thứ hai.

Hôm nay bữa sáng quá mức mỹ vị, Tiêu phu nhân trước kia từng ăn không ngon, nhưng sau lần tĩnh dưỡng này, sớm đã có thể ăn uống bình thường, chờ ăn xong bữa sáng, bà vẫn còn chưa đã thèm, lúc này lại dừng ánh mắt trên hai phần hoành thánh còn dư ra kia.

Chắc là chuẩn bị cho Đông Đông và Uyển Nhi, nhưng hai hài tử này hiện tại không có ở đây, vừa vặn đúng ý Tiêu phu nhân.

Tống Minh Đường đã trước một bước nhận thấy được, tự mình bưng một phần đưa đến trước mặt Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân đang có tâm trạng tốt sâu kín nhìn nàng ta một cái, tiếp nhận phần hoành thánh này, tiếp tục ăn.

Tống Minh Đường ngồi ở đối diện bà trộm nhẹ nhàng thở ra.

Lại nghe Tiêu phu nhân nói: “Đừng tưởng rằng một phần hoành thánh có thể làm ta không tức giận, ngươi là người của Tiêu gia, cho dù là mẫu thân ruột thịt, chỉ cần động đến ngươi một chút, cũng là đánh vào mặt mũi Tiêu gia, hơn nữa nàng ta còn không phải mẫu thân ruột của ngươi!”

Đến lúc này, mọi người trên bàn cơm người đều đã ăn no, tỷ như Tiêu Hoài Ngân đã không ăn nổi nữa rồi.

Một câu của Tiêu phu nhân, làm nàng sửng sốt, quay sang nhìn nhị tẩu, lại nhìn mẫu thân, không biết đã xảy ra chuyện gì: “Nương, nhị tẩu bị khi dễ sao?”

Tiêu phu nhân không trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn, cứ ăn như vậy, hoành thánh đã ở độ ấm thích hợp, không cần thổi nữa, có thể trực tiếp ăn.

Bà ăn từng ngụm một, bình tĩnh mà ăn, làm Tống Minh Đường càng thêm đứng ngồi không yên.

Tiêu phu nhân giống như trụ cột của Tiêu gia, cho dù nhiều năm không ra ngoài, nhưng gả đến nơi này làm con dâu mười mấy năm, nàng ta cũng vẫn luôn dựa vào đối phương, thậm chí so với Tống gia, đối với nàng, Tiêu gia nới thật sự là nhà.

Hiện tại thành ra thế này, nàng ta liền hối hận, nhưng không biết phải giải thích như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment