Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 200

Mà bên kia.

Tình hình quả thật cũng không nghiêm túc đến vậy.

Chủ nhân đều rời đi, nha hoàn bà bà cũng đi rồi, chỉ còn lại thúc cháu hai người.

Mỗi người một chén cơm, mỗi người một đôi đũa, an tĩnh ăn.

Mùi của món ăn rất thơm, tuy rằng không bằng được thịt thật, nhưng lâu lâu ăn, cũng vô cùng mới lạ, hơn nữa hương vị xác thật không tồi.

Đùi gà rất mềm, bên trong cũng tẩm vị, ăn với cơm, lại ăn một ngụm rau ngâm, một chén cơm, ba lần xới đã bị ăn sạch.

Cuối cùng uống nửa chén canh chua cay, tư vị này, tuyệt!

Thuận Vương ăn uống no đủ, buông đũa, Chu Chiêu Cảnh ăn chưa xong, thấy vậy cũng đẩy nhanh tốc độ, khẩn trương ăn xong miếng cuối cùng, hắn còn uống thêm một ngụm canh, lại nhanh chóng che miệng, miếng cơm kia mới cứng nhắc trôi xuống, quá thoải mái.

“Không cần khẩn trương như vậy đâu, ta cũng đâu ăn thịt ngươi.” Thuận vương buồn cười nói, cho hắn thêm nửa chén canh.

“Đa tạ hoàng thúc.” Chu Chiêu Cảnh nhỏ giọng nói.

“Ừm.” Thuận Vương gật đầu, mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn uống xong, mới chậm rì rì nói: “Thật ra ngươi lớn lên rất giống Tam ca, đặc biệt là mũi, miệng, còn đôi mắt thì không giống.”

Có lẽ hắn vẫn là hài tử, đôi mắt trong sáng, không thấy chút thù hận, nhìn không thấy âm mưu, càng không thấy tính kế thường xuất hiện trong mắt Tam ca.

Chu Chiêu Cảnh nghe hắn nhắc tới cha ruột, tay cũng run lên, chén đặt không vững, lắc lư vài cái.

Thuận Vương thấy vậy, thu lại vui cười trên mặt, nghiêm túc nói: “A Cảnh, hoàng thúc tới đây, là muốn hỏi ngươi có muốn đi Nhạc Bình không? Trầm gia Trầm Thanh Mẫn tiên sinh nói muốn nhận đồ đệ, dựa theo tư chất của ngươi, cho dù không thành thân truyền đệ tử, nhưng thành đệ tử giỏi dưới môn trướng, hoàng thúc lại thêm chút tác động, thì không thành vấn đề.”

Chu Chiêu Cảnh nghe xong khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kháng cự cúi đầu, thân thể hơi phát run, không dám trực tiếp từ chối, nhưng cũng không muốn đi, hắn không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì đây nhà hắn.

Đáy mắt Thuận Vương hiện lên một tia thương tiếc, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng điều nên nói vẫn phải nói: “Ta biết ngươi không muốn đi, nhưng ngươi không thích hợp ở lại chỗ này, Trầm gia trong sạch mấy trăm năm, quyền lợi lại không thấp, rất ít người sẽ đắc tội bọn họ, ngươi chỉ có tới nơi đó, mới không có người nào có thể dùng ngươi làm cái cớ, tỷ như lúc này, nếu vị A Xuân cô nương này, tay nghề không tốt, nuôi ngươi gầy còm, Tiêu gia nhất thời mềm lòng để ngươi ở lại đây, nghênh đón bọn họ chính là mẫu phi ta làm khó dễ, đến lúc đó cô nương này chắc chắn không sống nổi.”

Tiểu hài tử thân thể cứng đờ, kinh hoảng nhìn qua.

“Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, còn không có phát sinh, bởi vì nàng nuôi ngươi rất tốt, người khác không có cơ hội làm khó dễ, nhưng không nhất định lần nào cũng nhiều thế, vạn nhất… Có người hạ độc với ngươi thì sao?”

Chu Chiêu Cảnh hoảng sợ, lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Không thể!” Thuận Vương thấy vậy, không biết nghĩ tới cái gì, lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói: “Loại chuyện này không phải ngươi nói không thể thì sẽ không xảy ra, hơn nữa Tiêu gia tuyệt đối không phải là cơ hội duy nhất, thậm chí chỉ cần ngươi ở lại kinh thành, thân phận của ngươi, chính là một cái tốt nhất, trừ mẫu phi của ta, lục thúc của ngươi cũng nhìn chằm chằm, phụ thân ngươi để lại không ít thế lực, là thứ bọn họ muốn.”

Chu Chiêu Cảnh nghe xong, yên lặng rơi lệ, ủy khuất không chịu được.

Hắn đã không có nương, không có cha, không còn ai có thể nương tựa. Thật vất vả mới có thể ở bên A Xuân tỷ tỷ, không cần phải để ý tới những chuyện khác, vì sao lại không để hắn yên?

Nhưng hoàng thúc nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hắn cho dù không muốn biết, nhưng điều nên hiểu thì vẫn hiểu.

“Cho nên ngươi có định đi không?” Thuận Vương hỏi lần cuối cùng.

Chu Chiêu Cảnh co rúm lại, gian nan điểm ngẩng đầu nhỏ, có chút khóc nức nở nói: “Ta đi!”

Thuận Vương vỗ vỗ đầu hắn, dịu dàng nói: “Hài tử ngoan.”

Chu Chiêu Cảnh lau sạch nước mắt, thuần thục dùng ống tay áo che dấu tất cả, lau sạch xong, mọi dấu vết biến mất hoàn toàn, sau đó hắn hít hít mũi, ổn định cảm xúc, nghe thấy âm thanh khích lệ, trong lòng hắn không có bất cứ vui mừng gì, chỉ có khổ sở.

Hắn chỉ là một tiểu hài tử, gặp được tình huống này, nào dám lắc đầu?

Càng đừng nói hắn chỉ muốn tìm một nơi tránh gió, nhưng nơi tránh gió này lại bị hắn kéo vào nguy hiểm, hắn làm sao còn dám dựa vào nữa.

Chỉ cần nơi tránh gió an toàn vẫn còn, cho dù không đáng tin cậy, nhưng cũng tốt, ít nhất hắn còn biết mình có thể dựa vào nơi này một thời gian.

Một bữa cơm công phu.

Khi Yến Thu Xuân lần nữa trở lại trong viện, liền thấy Chu Chiêu Cảnh đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi.

Nàng trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Thuận Vương lại thập phần tự nhiên đưa lễ vật cho Yến Thu Xuân, cảm tạ nói: “Đa tạ A Xuân cô nương đã nhiều ngày chiếu cố, A Cảnh quấy rầy đã lâu, cũng nên rời đi rồi.”

Yến Thu Xuân nhìn về phía tiểu nam hài đứng bên người hắn, chỉ mới cao đến eo hắn, thân ảnh nho nhỏ, ngũ quan non nớt, tuấn tú,mắt mũi miệng đều đỏ bừng, đặc biệt là đôi mắt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là vừa mới khóc.

Hắn lưu luyến không rời nhìn Yến Thu Xuân, nhưng không lộ ra kháng cự, cất tiếng ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng: “A Xuân tỷ tỷ, cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố.”

Nói xong, hắn cố gắng hết sức nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment