Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 233

Có điều chỉ thấy phần ngọn, còn vị trí phần gốc lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là đã bị giữ lại làm thức ăn rồi hay không.

Người đầu bếp có vẻ hơi sợ hãi: “Cô, cô nương, có phải là có vấn đề gì rồi không?”

Yến Thu Xuân lắc đầu: “Không có gì, có điều những củ khoai tây này không ăn được, chúng có độc.” Nói xong, nàng lấy lại tinh thần và nhìn về phía Nam Kỳ, cung nữ đang hầu hạ bên cạnh A Hoàn: "Nam Kỳ, ngươi mau ra sảnh trước mang tất cả những món ăn có liên quan đến khoai tây về đây, nếu khoai tây nảy mầm hoặc chuyển sang màu xanh thì đều không thể ăn được, sẽ bị ngộ độc, nặng hơn nữa là còn có thể gây chế.t người…”

Người đầu bếp: “???”

Lời nói của Yến Thu Xuân đã thành công khiến người đầu bếp kia tái mặt, đồng thời cũng khiến cho khuôn mặt Nam Kỳ biến sắc, nhanh chóng chạy đi lấy lại hai món ăn đó.

Sau một hồi hỗn loạn, hai món ăn kia đã bị mang trở lại.

Quả nhiên đúng như Yến Thu Xuân đã nghĩ, củ khoai tây nảy mầm kia đã được nấu thành món ăn và trộn lẫn với các củ khoai tây bình thường.

Chỉ có một điều ngoài ý muốn, món ăn mà đầu bếp nấu là các món xào, có nghĩa là chúng vẫn chưa được hầm trong thời gian dài.

Điều này khiến nàng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Sau khi khoai tây nảy mầm, tại nơi nảy mầm sẽ sinh ra một loại độc tố gọi là solanine, nếu người ăn phải nhẹ thì sẽ bị tiêu chảy, nặng thì sẽ bị ngạt thở đến chế.t.

Nếu là một lượng nhỏ solanine, dùng nhiệt độ cao trong thời gian dài để tiêu diệt độc tố thì không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là đối phương cố ý xào qua mới hai lần đã cho ra khỏi nồi.

Vì vậy khoai tây mà A Hoàn đã ăn trước đó cũng rất giòn.

Xét đến thân phận của hoàng thất, Yến Thu Xuân không thể không đưa ra các thuyết âm mưu, hơn nữa nàng còn cảm thấy rất có lý.

Đoán chừng người làm ra chuyện này cũng có thể coi là tốt, khoai tây trước mặt là loại tốt, thông thường mà nói, những người thận trọng hơn thì lần đầu tiên ăn sẽ không ăn quá nhiều thức ăn mà họ chưa từng thấy, sau khi nhận thấy mùi vị không tệ thì lần thứ hai họ mới có thể an tâm mạnh dạn mà ăn, đó cũng chính là lần này.

Vì vậy, trong hai món ăn này, khoai mọc mầm chiếm tỷ lệ rất lớn, ngoại trừ phần đầu mầm đã bị loại bỏ, phần gốc vẫn còn được giữ lại, nếu dùng đũa tuỳ ý bới móc một chút là có thể thấy dấu vết của sự nảy mầm trên một vài miếng khoai tây và màu sắc cũng không đồng nhất với màu của khoai tây bình thường. Hai món ăn này đều làm rất ngon, một món xào với thịt, một món xào điều vị thêm ít hạt tiêu và bột ngô, bên cạnh còn có một khối khoai tây mới nấu chín, cả hai món đều được nấu rất ngon.

Đặc biệt là có rất nhiều loại rau nảy mầm vẫn có thể ăn được, chẳng hạn như giá đỗ tương và giá đỗ xanh, thực sự không thể ăn được, hiện tại công thức nấu ăn của Đại Chu ít lại càng ít, mà khoai tây lại là một nguyên liệu mới quý giá như vậy, cho dù là cả nhà Xương Vương một khi bắt gặp phải món ăn này thì cũng sẽ không nghĩ nhiều mà ăn luôn.

Nhưng trên thực tế, nếu ăn quá nhiều những thứ này, thật sự sẽ có vấn đề xảy ra, cho dù không chế.t thì thân thể cũng sẽ có vấn đề, dựa theo kỹ thuật y học của thời đại này mà nói, nửa phần đời còn lại căn bản sẽ là một con ma bệnh.

Nghe xong lời phán đoán của Yến Thu Xuân, mọi người thất thần nhìn nhau, bốn đứa trẻ đều có chút sợ hãi dựa vào người Yến Thu Xuân, Tạ Thanh Vân và Xương Vương phi.

Sau khi nghe tin, Xương Vương đặc biệt chạy tới, khuôn mặt tuấn tú kia càng tối sầm như nước đọng.

Thật không ngờ khoai tây lại có thể có độc!

Suy cho cùng, trong suy nghĩ của mọi người ở hiện tại, khoai tây chính là một vật rất thần kỳ, sản lượng lớn, củ to, mùi vị khá ngon, chỉ cần trồng ra là người dân sẽ hết đói, ai ngờ được rằng nó lại có thể độc chế.t người đâu chứ!

Yến Thu Xuân cũng có chút chán nản, hôm qua nàng quá kích động nên đã quên mất tình tiết này, chỉ nói đến nhược điểm chứ không nói đến chỗ hung tàn của nó.

Yến Thu Xuân nhẹ nhàng nói: “Nó có thể bảo quản được, nhưng một khi nó đổi màu và nảy mầm, xin đừng cố gắng ăn nó, để dành làm giống hoặc loại bỏ chỗ nảy mầm, đương nhiên cái gì không nên ăn thì đừng ăn, điện hạ có thể đem nó cho chuột ăn thử xem, có thể sẽ chứng minh được độc tính của nó.”

Xương Vương chậm rãi gật đầu, phất tay một cái, lập tức có người đem mầm khoai tây xuống, có lẽ là tìm chuột để làm thí nghiệm.

Đi kèm với động tác này, ngay cả những người làm ở nhà bếp vốn đã quỳ xuống từ lâu cũng hoàn hồn lại, kêu lên: “Vương gia xin tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết gì cả!”

“Xin Vương gia tha cho, tiểu nhân chỉ là cảm thấy thứ này trân quý không dễ lãng phí, chưa từng nghe nói đồ mọc mầm thì không thể ăn, cho nên mới cắt bỏ chúng đi…” Người đầu bếp chuyên làm khoai tây dập đầu quỳ lạy đến nỗi trong chốc lát đầu đã bị sưng đỏ cả lên, giọng nói còn theo đó mà run run.

Xương Vương mắt hơi híp lại, liếc nhìn đám người kia một cái, chỉ vào mấy người phụ trách chính cùng phụ tá trong phòng bếp: “Mang bọn họ đi.”

“Vâng!” Thị vệ lập tức đáp lời. Mấy người đầu bếp đều run rẩy vì sợ hãi, cố gắng muốn thanh minh, nhưng đều đã bị kéo xuống.

Bình Luận (0)
Comment