Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 307

Có lẽ tài vận luôn đi cùng nhau.

Ngày năm tháng sáu, Yến Thu Xuân không chỉ tiếp đãi một nhóm khách mà còn được chia lợi nhuận từ phố mỹ thực!

Lần chia lợi nhuận này cũng không lẹt đẹt như lần trước.

Trước đó chỉ có một cửa hàng món kho, đi theo con đường bán ít lãi, đương nhiên lợi nhuận được chia không nhiều. Nhưng kinh doanh từ đầu năm đến bây giờ, lợi nhuận được chia cho Yến Thu Xuân chỉ hai phần cũng đã là một con số cực lớn!

Các cửa hàng ở phố mỹ thực mở càng nhiều, những phố mỹ thực khác cũng xuất hiện ở những thành khác, lợi nhuận Yến Thu Xuân được chia sẽ càng lúc càng nhiều.

Điều này khiến nàng năng nổ hơn nhiều.

Chỉ tiếc là bây giờ nàng chưa thể sản xuất cốt lẩu với số lượng lớn.

Song, cho dù như thế, cốt lẩu vẫn có mặt ở đa số cửa hàng ở phố mỹ thực. Cửa hàng thích vị cay, kiểu gì cũng mở rộng khẩu vị mới - Vị lẩu.

Ban đầu, tất cả mọi người không biết vị lẩu là vị gì.

Nhưng thử qua một phen sẽ biết, ví dụ như lẩu vị cá nướng.

Cách này không Cảnh Nhiều cốt lẩu, hơi đậm vị có thể khiến người ở kinh đô không ăn quá cay không thích nghi được. Chờ sau này vô thức thay đổi, lẩu chính thức được bán ra, nhất định có thể kiếm món hời lớn.

Yến Thu Xuân cầm tiền, mặc sức tưởng tượng về tương lai, nàng nằm ngửa ra ở trên giường để suy nghĩ về sau này.

Phố mỹ thực được chia lợi nhuận nhiều như thế, nàng còn cần cố gắng à?

Nhưng nghĩ đến trận chiến xảy ra vào năm sau, nàng lại đứng lên, vẫn nên cố gắng thì hơn, ít nhất là phải loại bỏ nguy cơ cuối cùng.

Nàng rửa tay, đi vào bếp cầm nồi, hành động dạt dào khí thế.

Dâu tây đã nhanh chóng bị hái hết sạch, nhưng cũng may còn có dưa hấu, phố mỹ thực thu mua với số lượng lớn, người tới thôn trang trải nghiệm cuộc sống liên tục đến không ngừng.

Yến Thu Xuân nhận lấy tài vận đến một cách tới tấp này.

Mà vào ngày này tháng sáu, Chu Trạch Cẩn thành hôn với Yến Thu Huyền.

Lúc thành hôn có gửi thiệp mời cho nàng, nhưng nàng không đi.

Cuối cùng thì cuộc hôn sự này cũng diễn ra vô cùng long trọng, Yến Thu Huyền dùng thân phận thứ nữ gả đến làm chính thê của thế tử vương gia Chu Trạch Cẩn, khiến không ít người cảm thán, nhất là khi Chu Trạch Cẩn cũng là con cháu hoàng thất vô cùng ưu tú. Bởi vì không cần khoa cử, hắn ta vào triều làm quan, nhưng khi làm quan đến nay chiến tích to lớn, khiến hoàng đế tín nhiệm tiền đồ rộng mở!

Hai người này thành hôn, trong mắt bách tính Đại Chu là chân ái, sau khi cưới sẽ càng thêm ân ái ngọt ngào.

Nhưng thật đáng tiếc, Chu Trạch Cẩn mới thành hôn ngày thứ hai đã bị ép đi đến phủ Tuyên Vương, phải ép buộc một vương gia không an phận co đầu rụt cổ.

Lục hoàng tử Tuyên Vương dung mạo bình thường, học vấn bình thường, mẫu tộc bình thường. Trong một đám hoàng tử hoàng thất không hề thu hút.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại thành tiêu điểm thảo luận trong đám người. Vì hắn ta mưu hại hoàng huynh, cấu kết với Ô Tháp, giúp Tam hoàng tử mưu phản.

Trên thực tế ở toàn bộ Đại Chu, sự tồn tại của Tuyên Vương rất thấp, nên khi hắn thành chim đầu đàn, rất nhiều người cảm thán không thôi, vị trí người thừa kế ngôi vua quá hấp dẫn.

Đáng tiếc, hắn ta không có bản lĩnh, tìm được đồng minh không đáng tin.

Ô Tháp bị quân Tiêu gia đánh tan, dẫn đến mọi thứ bại lộ hoàn toàn.

Tuyên Vương vừa bị đánh ba mươi trượng, một người trưởng thành bị đánh đến mức gần mất nửa cái mạng. Hắn ta ở trong phủ dưỡng thương hồi lâu, nghe nói vô cùng nghiêm trọng, khiến cho việc hoàng đế đuổi hắn đi lưu đày phải bị chậm trễ như chưa từng xảy ra.

Nhưng trên thực tế, sức khỏe của Tuyên Vương gần như đã khỏi hẳn. Hắn ta không đi ra vì sợ người khác nhớ đến liền bị đưa đi lưu đày.

Song, hắn ta chỉ có thể mãi lẩn trốn trong phủ như thế, so với lúc trước thì làm việc gò bó hơn, thật sự không hề thoải mái chút nào.

Làm vương gia, ngoại trừ trước kia yếu ớt bị Lục quý phi làm khó dễ, sau khi lớn lên hắn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Bây giờ ấm ức như thế, đương nhiên hắn ta không chịu được mà muốn vào cung cầu kiến phụ hoàng. Những môn khách(*) khác trong phủ đều không thuyết phục được, chỉ có thể mời Chu Trạch Cẩn đến.

[Chú thích: (*) Môn khách: Người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.]

"Điện hạ, bây giờ tình huống đặc biệt, chẳng lẽ ngài định chắp tay nhận mệnh nhường hoàng vị sao?" Chu Trạch Cẩn nhìn nam tử bị giày vò gần như đã khỏi hẳn, cảm giác hơi ngứa ngáy và có chút bực bội.

Mọi chuyện đã không thuận lợi thì thôi, hắn còn bị Tuyên Vương dày vò, nhìn bằng mắt thường thì có thể thấy hắn gầy gò ốm yếu đến cỡ nào.

Dường như không còn thấy những biểu hiện của cuộc tân hôn vui vẻ hạnh phúc trên mặt hắn nữa.

Tuyên Vương không phải là người biết thông cảm, hắn ta nhíu mày: "Vậy bổn vương phải làm sao? Cũng không thể ra ngoài, vậy tranh giành ngôi vị kiểu gì đây!"

Chu Trạch Cẩn hít sâu một hơi, buộc mình tỉnh táo lại, kiên nhẫn nói: "Ai nói điện hạ không thể làm gì? Điện hạ không muốn báo thù sao?"

Ánh mắt Tuyên Vương sáng lên: "Ngươi nói báo thù Tiêu gia ư?"

"Đương nhiên." Chu Trạch Cẩn gật đầu: "Mọi chuyện đều do Tiêu gia mà ra, nếu không phải Tiêu Hoài Thanh làm bại lộ những bằng chứng đó thì sao có thể như thế?"

Tuyên Vương gật đầu, u ám nói: "Đúng thế! Người Tiêu gia quá ghê tởm!"

Chu Trạch Cẩn thấy hắn ta tức giận như thế, khẽ nói: "Ta có một cách, trái lại có thể bị giáo huấn một phen, không biết điện hạ có muốn thử nghe một chút không?"

Tuyên Vương quả quyết nói: "Ngươi nói đi!"

Chu Trạch Cẩn chậm rãi nói: "Qua mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi của lão thái thái Tiêu gia, Tiêu gia chỉ còn hai nam đinh. Tiêu Hoài Thanh da dày thịt béo, nhưng huynh ruột của hắn ta bị mất hai chân, người yếu ớt lại còn nhiều bệnh. Nếu hắn ta xảy ra chuyện bất trắc, chắc chắn Tiêu gia sẽ vô cùng thương tiếc, không dám đối chọi gay gắt với điện hạ nữa."

"Nhắm vào Tiêu Hoài Khang sao? Chuyện này không ổn cho lắm thì phải?" Tuyên Vương hơi chần chờ.

Chu Trạch Cẩn cười nói: "Chẳng lẽ điện hạ không dám? Hắn ta là phế nhân mất đi hai chân rồi mà.”

Tuyên Vương khó xử: "Sao bổn vương lại không dám?"

Chu Trạch Cẩn cong môi: "Vậy điện hạ định làm sao?"

Tuyên Vương nhíu mày suy nghĩ, làm thế nào để cho Tiêu Hoài Khang bị lật xe, chỉ là suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra đối sách gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngươi giúp ta nghĩ xem?"

Chu Trạch Cẩn âm trầm nói: "Thật ra ta có một chủ ý..."

Bình Luận (0)
Comment