Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 310

Cả quá trình Yến Thu Xuân nhìn không chớp mắt, nhìn thấy Tấn vương thế tử Chu Trạch Cẩn dẫn theo Yến Thu Huyền xuất hiện, nàng không hề hoang mang. Cũng may bây giờ Yến Thu Huyền mới thành hôn với trượng phu, mọi hành động của tân nương tử bị mọi người chú ý, nàng thông minh nên không ngoi đầu lên.

Sau khi mọi người gần như đã đến đủ, bây giờ có thể dọn thức ăn lên rồi.

Từng món ăn nổi tiếng trong kinh đô được bưng lên bàn, sườn kho, gà quay hạt dẻ, lạt tử kê các loại. Đương nhiên còn có một vài món đặc trưng bản địa có thể thỏa mãn khẩu vị của mọi người. Vì thế, khi thức ăn vừa mang lên, vốn không ai lên tiếng, mọi người đều cầm đũa ăn rất vui vẻ.

"Tiêu gia hay thật, đây là dọn hết tất cả món ăn của phố mỹ thực đấy à?" Có người hâm mộ nói.

Bên cạnh có người cười nói: "Chả thế? Mùi vị đó giống y như đúc với phố mỹ thực!"

Lời này bị bàn sát bên nghe thấy, có người lắc đầu: "Đâu có, ta cảm thấy ăn ngon hơn phố mỹ thực nữa!"

"Đúng đúng, ăn ngon hơn phố mỹ thực nhiều, có lẽ dùng nguyên liệu nấu ăn tươi ngon hơn!"

Cho dù đầu bếp nhà mình cũng có thể làm không ít, nhưng rất nhiều món ăn không phải nếm qua là có thể học được. Hơn nữa, nếu học được thì cũng không thể làm ra được nước sốt nguyên vị như thế, chỉ có thể nhai cho vui thôi.

Món ăn được đưa lên, mọi người ăn vô cùng vui vẻ.

Ăn cơm xong, đám người đi qua sảnh tiệc khác để uống trà, sẵn tiện vây xem mấy người con cháu Tiêu gia tặng lễ vật.

Nha hoàn cầm quạt quạt, uống nước trà mát lạnh, trong mắt mọi người mang theo vẻ mong chờ.

Người đưa món quà đầu tiên đương nhiên là trưởng tử Tiêu Hoài Khang, hắn đưa lên một bức tranh chúc thọ do chính mình vẽ. Thọ tinh công trong bức tranh cười hiền hòa, đầu trọc râu trắng chắp tay hướng ra bên ngoài. Rõ ràng chỉ là nhân vật hư cấu nhưng nét vẽ tinh xảo, thần thái nhân vật nổi bật trên giấy, dường như có thể nghe thấy tiếng chúc mừng quen thuộc của mọi người: "Thọ tựa Nam Sơn!"

"Nhi tử chúc mẫu thân thọ tựa Nam Sơn!" Tiêu Hoài Khang ngồi trên xe lăn, gương mặt tuấn tú như ngọc dường như càng lúc càng trẻ ra.

Phen này mặc dù bận rộn, nhưng hắn vẫn ăn ngon uống tốt, tâm trạng cũng tốt, vẻ tái nhợt biến mất không còn nữa, gương mặt ẩn chứa nụ cười khiến cho người ta phải liếc nhìn, giọng nói không hề suy yếu. Yến Thu Xuân ngồi hàng đầu, rõ ràng nghe thấy có người nói sau lưng: "Bức tranh này đẹp thật, nghe nói đã nhiều năm Tiêu Đại Lang không vẽ tranh, không ngờ hôm nay vẽ một bức lại đẹp như thế!"

"Chả thế? Hồi trước, tranh sơn thủy của trạng nguyên bán mấy trăm lượng, ta thấy còn không bằng bức này!" "Công lực không giảm, may mà đứa nhỏ này thức tỉnh lần nữa."

"Đúng thế, đáng tiếc quá!"

"Lúc trước, Tiêu Đại Lang có tiếng vang dội kinh đô như thế, bao nhiêu người muốn gả, bây giờ lại thế này, haiz..."

"Haiz..."

Trong tiếng cảm thán, Tiêu phu nhân không hề cảm thấy cay đắng, cười tươi tiếp nhận lễ vật của con trai: "Đẹp lắm, con vẽ rất đẹp, nương rất thích."

Ngay sau đó, Tạ Thanh Vân nói: "Nương, ban đầu con nói muốn tặng một món giống với phu quân, nhưng chàng ấy vẽ đẹp quá, mà con lại vẽ kém hơn, cho nên con vẽ mẫu, rồi cho người đánh một bộ trang sức, người nhìn xem có thích không?"

Sao Tiêu phu nhân có thể không thích cho được, bà ấy vui mừng đến mức không ngậm miệng được: "Đẹp lắm..."

Sau đó là Tống Minh Đường thêu một bộ tranh chữ thọ, dùng khung vàng bọc lại nhìn vô cùng quý phái.

Người vây xem không ngừng hâm mộ, vãn bối trong nhà ai cũng có tiền đồ, mọi người ở Tiêu gia, ai nấy dường như cũng đều có tiền đồ, không ai yếu kém hay bị lọt lại phía sau cả. Rõ ràng bọn họ là võ tướng thế gia nhưng không hề yếu kém về chuyện khác.

Từng người đưa lễ vật lên, Yến Thu Xuân quay đầu nhìn lại, Thủy Mai đang đứng cầm vật được che bằng vải lụa cao nửa người, nhìn thấy ánh mắt nàng ra hiệu thì liền hiểu ngay.

Yến Thu Xuân yên tâm, vừa quay đầu lại đã nghe tiếng cười mỉm nói: "Tiêu phu nhân, có phải đến phiên lão Lục và thê tử tương lai của lão Lục rồi không?"

Lời này vừa nói ra, một đám người hâm mộ đang ngồi ở sảnh đều chấn động.

Ai cũng biết về một ngày bất ngờ nào đó, khi mà Tiêu gia tuyên bố đính hôn cho Lục nhi, đối tượng đính hôn là một nữ tử mồ côi. Mặc dù vì lấy chuyện thông báo độc tính của khoai tây khiến thân phận của nàng bị thay đổi. Nhưng với một Hương Quân ở kinh đô thì chuyện đó thật sự không đáng chú ý. Nếu phụ huynh trong nhà có tiền đồ thì cũng được, nhưng nàng lại là một cô nhi.

Vì thế sau khi đính hôn, Tiêu gia không biết bị bao nhiêu người chế giễu sau lưng, nói lão thái thái Tiêu gia lớn tuổi nên đã hành động hồ đồ rồi, bị người ta lừa gả con trai ưu tú của mình đi như thế.

Yến Thu Xuân quá vô danh, thiệp mời lại không mời được cho nên bọn họ chưa từng gặp qua.

Bây giờ xem như đã gặp được rồi.

Bình Luận (0)
Comment