Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 319

Cũng nhờ Tiêu gia hiện giờ đã phất lên, hắn được ăn uống ngon, thế nên nhìn hắn mới càng ngày càng khá lên.

Nhưng bởi vì chân bị tật dẫn tới việc mỗi khi té ngã sẽ không thể nào tự đứng lên được, điều đó là vô cùng nguy hiểm, cái loại cảm giác bất lực này khẳng định là rất khó chịu, cũng không biết lần này là sự cố ngoài ý muốn hay là có ai đó đã cố tình hãm hại nữa?

Yến Thu Xuân nhíu mày, cảm thấy có ai đó đã hãm hại, ai mà lại đi tặng lễ vật là một con bọ cạp có độc chứ? Lại còn không khoá rương lại cho kỹ lưỡng nữa, dẫn tới sự việc đau lòng như vậy xảy ra.

Chỉ là bây giờ cũng không có chứng cứ, nàng không thể nào nói bậy được, liền hỏi: “Ta đây có thể đi xem qua một chút có được không?”

Nha hoàn có hơi chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: “Sắc trời hiện tại đã tối rồi, đại thiếu gia bên kia cũng rất bận rộn, sợ là sẽ không tiện thăm hỏi, thiếu phu nhân phái nô tỳ lại đây truyền lời lại cho cô nương, hy vọng Hương Quân đừng lo lắng, hãy cứ an tâm mà nghỉ ngơi, hết thảy mọi chuyện đều đã có đại phu và thái y lo liệu rồi ạ.”

Yến Thu Xuân thấy vậy thì không kiên trì muốn đi xem nữa, hiện giờ thân phận của nàng là đệ muội tương lai của Tiêu Hoài Khang, cũng chưa có thành hôn, xác thật là không tiện chút nào, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt dò xét ở trong yến hội, lỡ như mà có chuyện gì thì càng không nên. Độc tính của con bọ cạp không nhiều, cho nên không gặp nhiều phiền toái, chỉ không biết là ai đã hành động bừa bãi sau lưng như thế.

Nàng gật đầu đáp: “Được rồi, vậy thì ngươi mau lui xuống đi.”

“Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui.” Nha hoàn gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tiêu Bình Thịnh và ba hài tử ở phía sau cũng đang cảm thấy lo lắng, bọn chúng lựa chọn trở về, bọn chúng tuổi còn nhỏ, đi theo chỉ có thể quấy rối chứ không làm được gì, bằng không thì cứ trở về trước rồi lại tính tiếp.

Thật ra Yến Thu Xuân cũng không trực tiếp đi ngủ ngay.

Mọi người trong Tiêu gia đều đối xử với nàng tốt như vậy, đặc biệt là Tiêu Hoài Khang, tuy rằng hai người không lui tới nhiều lắm, nhưng đối với nàng thì đối phương vẫn rất tốt, nàng không thể nào yên tâm mà đi ngủ liền được, nằm trằn trọc suy tư một lát, nàng lập tức lấy một ít sữa bò rồi chạy tới phòng bếp.

Nàng suy nghĩ hay là làm một ít kẹo sữa bò đi…

May mắn là lúc trước khi nàng làm bánh kem bơ thì có dư lại một chút, lấy nguyên liệu đó làm kẹo sữa bò thì không thành vấn đề.

*

Ngày hôm sau.

Yến Thu Xuân dậy thật sớm, ăn sáng xong thì đi thăm Tiêu Hoài Khang. Hai viện tử cách nhau không xa, đi mấy bước đã đến. Lúc nàng đến, Tạ Thanh Vân đang nấu thuốc, quầng mắt xanh đen, khuôn mặt tiều tụy hơn, có lẽ cả đêm qua ngủ không ngon.

Thấy nàng đến, Tạ Thanh Vân cười nói: "A Xuân tới đấy à, ăn sáng chưa?"

"Muội ăn rồi, đại thiếu gia sao rồi? Muội đến thăm huynh ấy." Yến Thu Xuân gật đầu đi đến cạnh nàng, nhìn ấm thuốc kia, đáng tiếc là đã nấu xong nên không cần nàng giúp.

Cũng như thế, không có chuyện mà thê tử tương lai của đệ muội lại đi nấu thuốc cho Đại bá.

Yến Thu Xuân chỉ có thể khách khí một phen.

Bây giờ đã có thêm một thân phận, ở góc độ này đó cũng vô cùng khó xử.

Lúc Tạ Thanh Vân sắc thuốc xong, lấy đồ nhắc nồi thật dày để cầm nắm tay cầm của ấm thuốc, thuần thục đổ chén thuốc vào bát sứ.

Buổi sáng mùa hè mát lành, nhưng hơi ấm này tỏa ra lại không còn thấy lạnh nữa. Nàng ấy bưng thuốc: "Cùng ta đi vào đi, ngài ấy mới dậy không lâu, đang đọc sách đó."

Yến Thu Xuân gật đầu: "Muội làm kẹo sữa, mới lấy ra khỏi hầm lạnh, vẫn còn hơi lạnh, uống thuốc xong ăn cái này sẽ rất ngon đấy."

"Được!" Tạ Thanh Vân cười, mặc dù đáy mắt vẫn tràn đầy sự đắng chát. Hôm qua là ngày vui nhưng lại xảy ra chuyện này, người bị thương là phu quân của mình, sự đè nén này khiến lòng nàng ấy không vui, nhưng sẽ không nói với người ngoài.

Hai người đi vào, đúng là Tiêu Hoài Khang đang đọc sách, không chú ý đến bọn họ. Gương mặt hắn không biểu lộ điều gì cả, đôi mắt nhìn xa xăm.

Tạ Thanh Vân nhíu mày: "Không đọc thì đừng xem nữa, cầm sách đã nửa canh giờ mà không lật được một tờ."

Tiêu Hoài Khang giật mình hoàn hồn, cười nói: "Không có, chỉ là đang nghĩ tới vài chuyện, nấu thuốc xong rồi à? Để ta uống."

Nói xong hắn đưa tay, vô cùng tự nhiên mà cầm thuốc.

Sắc mặt Tiêu Hoài Khang trở nên trắng bệch, so với lúc trước cố gắng dưỡng thương tốt thì bây giờ có vẻ khó coi hơn, trên mặt không thấy vết thương nhưng chỉ thấy trên tay có vết sưng đỏ.

Yến Thu Xuân cẩn thận nhìn qua, không chỉ một chỗ mà là hai chỗ.

Chỉ một bàn tay mà đã bị đ.â.m hai chỗ, vậy trên người hắn...

Bình Luận (0)
Comment