Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 336

Yến Thu Xuân gật đầu, nàng cũng cảm thấy càng loạn càng tốt.

Nếu lão hoàng để chế.t đi càng tốt hơn, bây giờ Tiêu gia khống chế hơn phân nửa binh quyền, lão hoàng đế chế.t rồi, Tiêu gia đã ủng lập(*) Xương Vương, những hoàng tử khác cho dù nhảy nhót cũng không làm nên chuyện gì.

[Chú thích: (*) Ủng lập: Ủng: giúp đỡ, Lập: đặt làm vua. Có nghĩa là giúp đỡ để người khác lên làm vua.]

Nhưng mà... Nàng nhìn Ninh Trác: "Ta tưởng rằng ngài đến vì Ngũ tiểu thư." Nhưng khi chuyện xảy ra vào tối qua thì không chắc. Nếu không phải bàn trước từ lâu, sao Ninh Trác có thể phối hợp như vậy, ngăn cản những người kia đến đây như thế? Ninh Trác bị hoài nghi nên liền lúng túng tằng hắng một cái, thấy Tiêu Hoài Nga không ở đây mới khẽ nói: "Tiểu cữu tử tương lai nói thì đương nhiên là ta phải nghe, quan trọng là ta chọn lựa nơi này."

"Ninh Trác! Ngươi nói bậy gì đó!" Tiêu Hoài Nga khẽ kêu lên. Ninh Trác bị dọa giật mình một phen, chỉ là vừa rồi còn không thấy Tiêu Hoài Nga đâu, bây giờ nàng ấy đã xuất hiện ở cửa viện. Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng chạy ra ngoài.

"Quay lại đây mau!" Tiêu Hoài Nga quát lớn, nhưng đối phương đã chạy, nàng ấy đi theo, không biết khi nào trên tay đã xuất hiện một thanh kiếm gỗ đ.â.m về phía hắn.

Hai người đánh nhau ầm ĩ rồi rời đi, Triệu Thục Hoa ở phía sau đi đến vẫn còn thấy sợ hãi, vừa vỗ n.g.ự.c vừa nói: "Vừa rồi xém nữa là bị hù chế.t, Ngũ tiểu thư làm thanh kiếm gỗ này từ khi nào thế? Bị đánh bằng thanh kiếm đó cũng khá là dọa người đấy."

Suýt chút nữa nàng ấy đã bị liên lụy, may mà bản thân chạy đi nhanh. Yến Thu Xuân mím môi cười một tiếng, lắc đầu: "Không biết nữa, muội đói quá, chúng ta mau đi ăn cơm thôi!"

“Đã làm xong từ sớm cho muội rồi." Triệu Thục Hoa dịu dàng nói: "Đang muốn hỏi muội, bưng vào phòng cho muội ăn hay sao. Ta làm nước trà ngâm gừng cho muội, một lát nữa phải nhớ uống nhiều một chút."

Yến Thu Xuân yên lặng, còn tưởng rằng Triệu Thục Hoa biết.

Cũng đúng, chuyện ám sát Tuyên Vương này, nàng thấy càng ít người biết càng tốt. Thủy Mai là nô tỳ Tiêu gia, Triệu Thục Hoa thì khác.

Nàng gật đầu: "Ăn trong phòng cũng được, mấy hôm nay không có khách khác, Triệu tỷ tỷ tự chơi mình ở đây đi. Nếu muốn vào thành thì có xe ngựa, nhưng nhớ là đừng ra ngoài một mình đấy nhé."

"Biết rồi, ta lớn tuổi hơn muội mà, thế nên đừng lo lắng." Triệu Thục Hoa cười ngượng ngùng rồi quay người đi ra.

Thủy Mai bưng bữa sáng vào phòng Yến Thu Xuân. Gian phòng của Yến Thu Xuân hơi lớn, là dựa theo bố cục của viện tử Tiêu gia. Vốn dĩ nên có nhuyễn tháp(*) cho Thủy Mai gác đêm, nhưng vì ở đây có ít nha hoàn nên Yến Thu Xuân để nàng ấy ngủ một phòng khác.

[Chú thích: (*) Nhuyễn tháp: là cái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo, được làm bằng gỗ, dài hình chữ nhật, đủ cho 1 người nằm hoặc ngồi, có thể gọi nó là cái ghế dài hoặc giường nhỏ.]

Lúc này, Tiêu Hoài Thanh ngồi trên nhuyễn tháp.

Giữa phòng còn có một bàn tròn dùng để ăn cơm. Vừa đặt thức ăn xuống, Thủy Mai đóng cửa lại, nhưng trong phòng vẫn đầy đủ ánh sáng, Yến Thu Xuân thấy bữa sáng trên bàn lập tức cảm thấy đói bụng.

"Ngài mau qua ăn đi, hôm nay có bún gạo và bánh cuốn." Yến Thu Xuân vui sướng tới đỡ Tiêu Hoài Thanh.

Người nào đó định nói mình có thể tự ăn, liền thức thời ngậm miệng lại, khẽ dựa vào người nàng để nàng đỡ ngồi lên ghế. Yến Thu Xuân chia một phần nhỏ bún gạo vào chén nhỏ cho mình trước, còn lại đưa đến trước mặt Tiêu Hoài Thanh. Hai món ăn này không khó nhai, có lẽ sợ chàng ăn không vô nên đã cho hai loại tương và một miếng bột ớt.

Nàng vừa đặt chén của mình xuống, Tiêu Hoài Thanh cầm thìa cho thêm vào chén nàng hai muỗng, nhắc nhở: "Nàng chia cho ta nhiều quá!"

Yến Thu Xuân nhìn qua, lần này Thủy Mai dùng bát lớn, đã vậy còn múc đầy bát. Bên cạnh vẫn còn đ ĩa bánh cuốn, nàng sợ lãng phí, chàng sẽ ăn không hết nên chia lại, chia đầy ắp chén của mình.

"Ngài ăn được không?" Trước khi ăn Yến Thu Xuân hỏi: "Không thì ta sẽ đút cho ngài ăn."

"Không cần, ta tự ăn được." Tiêu Hoài Thanh vội lắc đầu, mặc dù tay trái không thuận nhưng vì tay phải thường bị thương nên dùng tay trái thành thạo hơn người thường nhiều. Chàng cầm đũa gắp bún gạo lên.

Bún gạo không bị rơi xuống.

Tiếp theo, chàng cúi đầu xuống hút một miếng lớn, bún gạo nóng hổi bị hút vào miệng. Chắc vì nước dùng từ nước hầm gà, chàng ăn ngon đến nỗi hai mắt bừng sáng vẻ thích thú. Vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy nữ tử trước mặt đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng: "Nàng cũng ăn đi, món này ngon quá."

"Ừm." Yến Thu Xuân thấy Tiêu Hoài Thanh có thể tự ăn nên cũng yên tâm, cầm chén nhỏ múc bún.

Hôm nay có bún tam tiên(*), nước dùng từ canh gà, bên trong có tôm. Nhưng vì không đúng mùa nên đổi thành nấm mà Yến Thu Xuân thích, nước dùng nấu ra tươi đến mức đối phương phải cảm thán không thôi.

[Chú thích: (*) Tam tiên: là một món ăn Trung Quốc, thường được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi, hành lá…]

Bình Luận (0)
Comment