Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 102

Bà nói xong, lại tiếp tục nói: "Mặc Thần bận rộn, trong nhà không ai chăm sóc con, hay là là, mẹ dọn tới nhà các con ở vài ngày, cũng dễ giúp chăm sóc con. A, đúng rồi, Kỳ Kỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện, con cẩn thận đừng để nó va vào con."

Yến Thanh Trì nghe bà nói muốn dọn tới nhà y, cảm thấy chắc bây giờ mình là vương tử đậu Hà Lan, cần nâng như pha lê, bằng không ngọn gió nhẹ thổi qua, mưa nhỏ xối một chút, mạng nhỏ của y cũng xong rồi.

"Không cần đâu, tự con có thể chăm sóc mình, mẹ, người không cần lo lắng."

"Sao mẹ không lo được chứ, mang thai là chuyện lớn, con còn là con trai, thật là lo chết mẹ rồi. Con tự chăm sóc mình được chứ?"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Có thể có thể, Mặc Thần đã mang con đi gặp bác sĩ, chắc chắn bác sĩ chuyên nghiệp hơn mẹ, yên tâm đi."

Lúc rời khỏi Yến gia, trời đã sụp tối, mẹ Yến đưa y một bộ câu đối và chữ phúc, "Các con mua chưa? Sợ các con không có thời gian đi mua, cho nên sẵn mua một bộ cho các con luôn, con lấy về dán lên cửa."

"Được."

"Nhớ rõ chăm sóc mình cho tốt."

"Con biết mà."

"Đây là bánh bao gói hôm qua, biết hôm nay các con tới, cho nên gói chút vị con thích ăn, lấy về hấp lên là ăn được, cho con thêm mấy cái, về nhà ăn a."

Yến Thanh Trì hơi cảm động, "Dạ, cảm ơn mẹ."

Mọi người lải nhải một lát, mới vào thang máy, Kỳ Kỳ lắc lắc tay nhỏ với bọn học, "Ông nội, bà nội, cô út, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại, Kỳ Kỳ nhớ phải thường lại đây chơi a."

Kỳ Kỳ cười tủm tỉm gật đầu, "Dạ dạ."

Ba mươi tết, Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần và Kỳ Kỳ đều dậy rất sớm, ăn sáng xong, mọi người cân nhắc dán câu đối xuân và chữ phúc tự.

Kỳ Kỳ cầm chữ phúc, nghiêm túc nhìn, Yến Thanh Trì hỏi bé, "Kỳ Kỳ nhìn hiểu không?"

Kỳ Kỳ triển lãm chữ phúc cho y, "Con biết cái này dán thế nào, cô giáo chúng con từng nói phải dán ngược, vậy mới là phúc tới rồi."

"Oa, Kỳ Kỳ thật thông minh a."

Yến Thanh Trì nói xong sáp lại ôm bé, Giang Mặc Thần sợ tới mức lập tức rớt câu đối trên tay, bế Kỳ Kỳ lên.

"Em muốn làm gì thì nói, em đừng nhúc nhích."

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Em chỉ là muốn ôm Kỳ Kỳ dán chữ phúc lên cửa."

"Để anh."

Giang Mặc Thần nói xong, nói với Kỳ Kỳ, "Tới đây, dán chữ phúc lên cửa, làm theo con vừa nói, dán ngược."

"Dán chỗ nào trên cửa nha?" Kỳ Kỳ cầm chữ phúc so so.

Giang Mặc Thần cười cười, "Dán ngay giữa là được."

"Nơi này?" Kỳ Kỳ di di vào giữa.

"Cao chút nữa." Yến Thanh Trì nói.

Kỳ Kỳ nâng cánh tay lên cao, "Chỗ này sao?"

"Hướng về phía phụ thân con một chút."

"Như vậy?"

"Đúng vậy." Yến Thanh Trì nói, "Con đừng nhúc nhích a, ba ba xé keo chữ phúc giúp con, rồi con dán."

Kỳ Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Yến Thanh Trì đi qua, duỗi tay xé keo giấy sau chữ phúc xuống, "Được rồi, dán được rồi."

Kỳ Kỳ "Hắc" một tiếng, dùng sức dán lên.

Vẫn hơi lệch, Yến Thanh Trì nhìn bé dán xong chữ phúc, nhưng cũng không sao, đều là người một nhà, phúc khí lệch trúng người người nào đều cũng như nhau.

Y cổ động vỗ tay cho Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ dán giỏi quá."

Kỳ Kỳ lôi kéo Giang Mặc Thần, "Phụ thân phụ thân để con xuống, Kỳ Kỳ muốn đứng dưới đất xem."

Giang Mặc Thần thuận thế thả bé xuống dưới.

Kỳ Kỳ ngửa đầu nhìn một lát, lại lộc cộc lui về sau hai bước nhìn một lát, sau đó lại chạy tới bên cạnh bọn họ.

"Kỳ Kỳ dán giỏi không?" Yến Thanh Trì hỏi bé.

Kỳ Kỳ vui vẻ lại có hơi thẹn thùng cười "hắc hắc hắc", nghiêng đầu nhìn Yến Thanh Trì, cũng không nói mình dán có được không.

Dán chữ phúc, Kỳ Kỳ thấy Giang Mặc Thần chuẩn bị dán câu đối, giơ tay kêu, "Con tới con tới, Kỳ Kỳ tới dán."

"Không được, cái này quá cao, Kỳ Kỳ với không tới."

Kỳ Kỳ dẩu dẩu môi, "Phụ thân ôm con cũng không tới sao?"

Giang Mặc Thần sờ sờ đầu bé, "Con giúp phụ thân dán phía dưới, được không?"

Kỳ Kỳ vội vàng gật đầu, hỏi hắn, "Dán thế nào a?"

Giang Mặc Thần xé keo dán phía sau câu đối xuống, dán phía trên xong, sau đó đè cho bằng, nói với Kỳ Kỳ, "Con nhờ ba ba xé keo phía sau ra giúp con, sau đó con đè nó cho bằng."

Kỳ Kỳ đã hiểu, đang muốn nhờ Yến Thanh Trì giúp, Yến Thanh Trì đã thò tới, giúp bé xé keo dán ra "Xong, đến Kỳ Kỳ."

Kỳ Kỳ ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc lấy tay chưởng lên câu đối, dùng lực đè ép lên, thậm chí sợ không chắc, tay nhỏ còn vỗ vỗ phía trên, "Như vậy là xong rồi sao?"

"Đúng vậy, xong." Giang Mặc Thần nói, "Tới đây, Kỳ Kỳ giúp phụ thân dán bên này luôn đi."

Kỳ Kỳ vui vẻ theo hắn tới bên kia, dưới sự trợ giúp, Yến Thanh Trì thành công dán xong vế dưới.

Cuối cùng, Giang Mặc Thần cũng dán xong hoành phi (vế nằm ngang phía trên).

Hắn vỗ vỗ tay, "Xong."

Yến Thanh Trì nhìn câu đối trên cửa: Một năm bốn mùa đều vui mừng, vạn vật đổi mới vào mùa xuân.

Giang Mặc Thần ôm lấy vai y hỏi, "Thế nào?"

Kỳ Kỳ đọc từng chữ một, nhưng mới học nên có chữ còn chưa biết, phe phẩy tay y hỏi, "Ba ba, đọc thế nào nha?"

Yến Thanh Trì nhẹ giọng đọc một lần, cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt của bé, nhéo nhéo.

Thật tốt, y nghĩ, năm nay, cũng là một năm rất vui vẻ.

Buổi chiều, Giang Mặc Thần lái xe, ba người cùng đến Giang gia.

Kỳ Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, hỏi hướng Yến Thanh Trì, "Năm nay sao còn chưa rơi tuyết a?"

"Kỳ Kỳ thích tuyết rơi?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Tuyết rơi có thể đắp người tuyết, ném tuyết, Kỳ Kỳ muốn đắp người tuyết."

"Vậy chờ một chút, chờ thêm mấy ngày sẽ có tuyết, đến lúc đó ba ba và con cùng đắp người tuyết."

"Dạ." Kỳ Kỳ gật gật đầu với y, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đến Giang gia đã hơn bốn giờ chiều, dì bảo mẫu đang chuẩn bị đồ ăn, cha mẹ Giang gia đang ngồi nói chuyện ăn tết, Giang Tinh Thần thì đang xem di động.

Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì mang Kỳ Kỳ vào nhà, cởi áo lông vũ và khăn quàng cổ giúp Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ xoay người lại, đã thấy mẹ Giang đang nhìn bé.

Bé phất phất tay, hô, "Chào bà nội."

"Chào Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Kỳ Kỳ giòn tan trả lời.

"Ăn cái gì nha?"

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, nói cho bà một chuỗi tên món ăn.

Yến Thanh Trì lôi kéo Kỳ Kỳ đi qua, mẹ Giang thấy Kỳ Kỳ tới, duỗi tay muốn ôm bé, Kỳ Kỳ rất phối hợp để bà ôm.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần ngồi xuống sô pha bên cạnh.

"Các em dán câu đối xuân chưa?" Giang Tinh Thần hỏi Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần gật đầu, còn chưa trả lời, đã nghe được Kỳ Kỳ giơ tay nói, "Dán rồi, Kỳ Kỳ và ba ba còn có phụ thân cùng dán, Kỳ Kỳ còn dán chữ phúc."

"Vậy Kỳ Kỳ rất lợi hại a." Giang Tinh Thần khen ngợi bé.

Kỳ Kỳ được cô khen ngợi, ngược lại thẹn thùng, lại dựa sát vào lòng ngực mẹ Giang.

Mẹ Giang cầm kẹo trên bàn, lột giấy gói kẹo đút bé.

Vì công việc, một năm bốn mùa số lần Giang Mặc Thần về nhà cũng không nhiều lắm, còn Yến Thanh Trì trừ lúc mới kết hôn từng về Giang gia với Giang Mặc Thần, thời gian còn lại đều ở đoàn phim. Lần này hai người cùng về nhà ăn tết, cha Giang mẹ Giang nhịn không được muốn khuyên bọn họ quay ít phim lại, về nhà nhiều hơn, trong nhà lại không để bụng chút tiền ấy.

Hai người liên tục gật gù, nhưng không đồng ý cũng không phản bác, mẹ Giang thấy vậy, không khuyên nữa, theo hai người bọn họ đi.

Bà đã ở tuổi này, đúng là tuổi thích trẻ con nhất, hơn nữa ngày thường Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì không ở nhà, dì Trương nghe theo Giang Mặc Thần, thường mang Kỳ Kỳ đến Yến gia và Giang gia, cho nên cha mẹ Giang gia cũng giống cha mẹ Yến gia, đều vô cùng yêu thích đứa nhỏ duy nhất trong nhà này, vừa ôm bé nói chuyện, vừa chọc bé.

Vì có Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần ở cạnh, Kỳ Kỳ cũng hoạt bát hơn ngày thường một ít, nói nói cười cười với mẹ Giang, trong nhà trở nên sinh động ấm áp không ít.

Ăn cơm xong, Giang Mặc Thần kêu cha mẹ Giang gia và Giang Tinh Thần lên lầu, Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ ở lầu một xem TV.

Kỳ Kỳ hỏi y, "Phụ thân bọn họ đâu?"

Yến Thanh Trì ôn nhu nói, "Bọn họ có việc, nên lên lầu làm việc, chờ đến khi bận xong, sẽ xuống lầu xem hoạt hình với Kỳ Kỳ."

Kỳ Kỳ cũng không hỏi nhiều nữa, chờ bọn họ bận xong xuống lầu.

Cha mẹ Giang gia hơi hoang mang với việc đột nhiên Giang Mặc Thần nói có chuyện muốn nói với bọn họ, đặc biệt là khi thấy những người tứ phương hội đàm đều là họ Giang bọn họ, Yến Thanh Trì không có lên, nên càng hoang mang. Thậm chí mẹ Giang còn trộm nháy mắt với cha Giang, thầm nghĩ, chẳng lẽ tình cảm của hai đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì?

Bà nghĩ như vậy, chỉ nghĩ tới trước đó nghe người ta nói Nguyên Minh Húc về nước, nháy mắt cho ra đời một phỏng đoán đáng sợ, không phải là muốn ly hôn chứ?

Mẹ Giang cảm thấy trái tim mình không khoẻ lắm, thật vất vả con trai mới bỏ qua tiểu bạch liên kia, sao lúc này lại muốn ngóc đầu lại? Mẹ Giang cảm thấy mình sầu muốn chết.

Giang Mặc Thần còn chưa kịp nói, đã thấy mẹ mình lộ vẻ mặt buồn rầu, nhất thời hơi khó hiểu, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy không khí hôm nay khá tốt, người một nhà tụ tập bên nhau, con và chị con cũng coi như có sự nghiệp thành công, con còn có gia đình rồi, Tiểu Trì cũng coi như là hiểu chuyện, Kỳ Kỳ lại ngoan ngoãn, cảm thấy thật không dễ dàng, khá tốt."

"Vậy mẹ phải vui vẻ mới đúng vậy."

"Đúng vậy, con nói đúng, mẹ phải vui vẻ một chút." Mẹ Giang cười cười, "Con muốn nói với mọi người cái gì nha."

Giang Mặc Thần bị bà hỏi như vậy, ngược lại không biết nên nói thế nào.

Trước hỏi hắn đã hỏi thăm Yến Thanh Trì ngả bài với cha mẹ mình thế nào, Yến Thanh Trì nói rất đơn giản, "Kịch bản chỉ có hai câu, nói với bọn họ hai chúng ta muốn có thêm một đứa con, cảm khái nếu hai chúng ta có thể sinh được thì quá tốt rồi, sau đó trực tiếp nói với bọn họ em mang thai."

Giang Mặc Thần nhìn người nhà mình trước mặt, chẳng lẽ hắn cũng phải nói như vậy?

Hắn nghĩ nghĩ, khụ một tiếng, mở miệng nói, "Con và Thanh Trì muốn có thêm một đứa con."

Giang Tinh Thần sửng sốt, cha mẹ Giang gia cũng sửng sốt.

"Bây giờ sao?" Giang Tinh Thần nhìn hắn, "Các em định nhận nuôi thêm một đứa sao?"

"Cũng không phải nhận nuôi." Giang Mặc Thần châm chước mở miệng.

Mẹ Giang nhìn hắn, "Đẻ mướn?"

"Cũng không phải đẻ mướn."

"Vậy là sao?" Cha Giang hỏi hắn, "Hai đứa con lại không thể tự sinh, không nhận nuôi, không đẻ mướn, vậy các con định làm sao? Tìm con thừa tự sao? Nhà chúng ta hay là Yến gia?"

Giang Mặc Thần nhìn ba cặp mắt tò mò trước mặt, "...... Nên nói thế nào đây."

"Em nghĩ thế nào thì nói thế đó, mặc kệ em muốn làm gì, chỉ cần không vi phạm đạo đức, pháp luật, ba mẹ và chị đều ủng hộ. Nhưng mà Tiểu Mặc, em và Thanh Trì đều là diễn viên, rất bận rộn, lúc này lại muốn thêm một đứa con, có chăm sóc được không? Hay là, chờ sau này các em rảnh rỗi hả muốn?" Giang Tinh Thần kiến nghị.

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, nếu hắn biết Yến Thanh Trì có thể mang thai, cho hắn một cơ hội lựa chọn, vậy hắn cũng sẽ không chọn thời gian này, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện đã như thế, cũng chỉ có thể làm cho tới. "Cái này, đã không còn kịp nữa rồi."

"Cái gì không còn kịp?"

Giang Mặc Thần thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, "Con nói một chuyện, mọi người đựng để bị dọa, cũng đừng cảm thấy con đang lừa mọi người."

"Rốt cuộc con muốn nói cái gì?" Mẹ Giang nhìn hắn.

Giang Mặc Thần hít sâu vào, nói một hơi: "Thanh Trì mang thai, bọn con có con, con không có lừa mọi người, ý trên mặt chữ, hai chúng con có con ruột của mình."

Hắn nói xong, nhìn về phía cha mẹ và chị gái mình, chỉ thấy ba người bọn họ kinh ngạc nhìn mình, cái biểu tình kia, quả thật giống như copy paste.

Giang Tinh Thần phục hồi tinh thần trước hết, cô không thể tin được, "Em nói cái gì? Thanh Trì mang thai?"

"Từ từ." Mẹ Giang mẫu hơi loạn, "Thanh Trì là con trai đúng không? Tuy rằng lúc ấy nhà chúng ta và Yến gia vì lão gia tử mà lập hôn ước, định là Thanh Khê. Nhưng sau đó vì con thích con trai, cho nên sau khi thương lượng với Yến gia, đổi Thanh Khê thành Thanh Trì? Thanh Trì là con trai đúng không? Hay là, thật ra Thanh Trì cũng là con gái, chỉ là mẹ không biết?"

Giang Mặc Thần câm nín, "Đương nhiên Thanh Trì là con trai, hai chúng con ở bên nhau lâu như vậy, con có thể không biết em ấy là nam hay nữ sao?"

"Nhưng con trai thì sao mang thai được? Từ xưa đều là con gái mang thai, nào có con trai mang thai?"

"Tuy rằng con cũng không rõ đây là chuyện gì lắm, nhưng sự thật đúng là như thế."

"Các em đi bệnh viện khám? Không có chẩn bệnh sai?"

"Chị, em là người hồ đồ như vậy sao?" Giang Mặc Thần hỏi lại.

Giang Tinh Thần nghe vậy, cũng cảm thấy dựa theo tính cách của Giang Mặc Thần, sẽ không nói bậy mấy chuyện này, cho nên, mang thai thật? Yến Thanh Trì thân là con trai, mang thai?

"Cha mẹ Yến gia biết không?"

"Biết. Hôm qua chúng con đi Yến gia, nói cho cha mẹ em ấy."

"Cha mẹ nó phản ứng thế nào?" Cha Giang hỏi.

"Cha mẹ em ấy tiếp thu vô cùng tốt đẹp, thậm chí dặn dò chúng con một ít việc cần chú ý trong thời gian mang thai."

"Giang gia chúng ta cũng không thể thua bọn họ." Cha Giang nghe vậy, lập tức nói: "Còn không phải là đàn ông mang thai sao? Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, cha mẹ nó đã có thể tiếp thu, không có đạo lý chúng ta không tiếp thu được, chúng ta cũng có thể tiếp thu."

Cha Giang nói xong, còn vỗ vỗ mẹ Giang, "Bà cũng có kinh nghiệm, chút nữa bà cũng dặn dò những việc cần chú ý một chút, chúng ta không thể thua a."

Mẹ Giang nghe vậy, tính tranh cường háo thắng không chịu thua lúc còn trẻ cũng nổi lên, "Được, lát nữa tôi làm một danh sách cho Tiểu Mặc mang về."

"Tiểu Mặc a." Mẹ Giang nhìn hắn, "Con phải làm theo những gì mẹ viết trên danh sách a, không thể chỉ xem mà không để trong lòng, mẹ là người từng trải, mẹ có kinh nghiệm."

"Đúng vậy." Cha Giang nói, "Nghe mẹ con."

Làm sao thì Giang Mặc Thần cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, tâm hiếu thắng của ba mẹ hắn đã biến mất mười mấy năm nay, vậy mà lại bạo phát lần nữa vì chuyện này. Nhưng cũng tốt, như vậy, cũng coi như là tiếp nhận rồi.

"Được." Hắn nói.

Giang mẫu thấy hắn đồng ý, vẫn hơi hoài nghi, "Mang thai thật sao?"

———————
Bình Luận (0)
Comment