Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 106

Yến Thanh Trì cảm thấy quả thật bây giờ mình được đãi ngộ cấp bậc hoàng đế, chẳng qua là tùy tiện cảm khái một câu, hơi muốn ăn táo, Giang Mặc Thần đã rời khỏi bàn làm việc trong nháy mắt, đi xuống lầu, lúc trở lên, đã bưng một dĩa táo đã gọt sạch vỏ.

Yến Thanh Trì nhịn không được dựng ngón tay cái cho hắn, "Anh quá tri kỷ."

Giang Mặc Thần đặt dĩa xuống cái bàn trước mặt y, "Em ăn trước, ăn không nổi thì đưa anh ăn."

Yến Thanh Trì lấy tăm xỉa răng cắm một miếng, trực tiếp đúc vào miệng hắn.

Giang Mặc Thần cười cười, chuẩn bị về bàn làm việc tiếp tục công tác, đã thấy di động vang lên một tiếng, hắn móc ra, là một tin nhắn từ dãy số lạ.

"Có thể em sắp xảy ra chuyện, anh giúp em một chút, Nguyên."

Giang Mặc Thần sửng sốt, là Nguyên Minh Húc.

Hắn nghĩ tới cuộc điện thoại bị mình ngắt máy lúc nãy, nhất thời hơi nghi hoặc, Nguyên Minh Húc thật sự gặp phải chuyện gì sao?

Yến Thanh Trì thấy hắn nhìn chằm chằm di động phát ngốc, hỏi hắn, "Làm sao vậy?"

Giang Mặc Thần đi lại, đưa điện thoại cho y, "Vừa rồi lúc ở dưới lầu, nhận được một cuộc gọi từ số lạ, là Nguyên Minh Húc máy bàn của người khác gọi, sau đó lại nhận được cái này."

Yến Thanh Trì nhìn nhìn tin nhắn, "Anh muốn giúp anh ta?"

"Đã lâu rồi cậu ta không tới tìm anh, bây giờ đột nhiên nhắn một tin như vậy, anh cảm thấy hơi kỳ quái."

Yến Thanh Trì ăn một miếng táo, "Nếu anh yên tâm, có thể giao chuyện này cho em."

"Sao anh có thể yên tâm," Giang Mặc Thần nhìn y, "Bây giờ em bảo trì tâm tình tốt, loại chuyện này, sao anh có thể giao cho em."

"Chẳng lẽ anh định tự mình anh hùng cứu mỹ nhân?"

"Đương nhiên không phải." Giang Mặc Thần nói: "Việc này chắc chắn anh không thể quản, bằng không, cậu ta lại cảm thấy anh vẫn cũ tình khó quên cậu ta."

"Chính anh mặc kệ, lại không cho em quản, vậy làm sao bây giờ?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Nếu anh ta xảy ra chuyện thật, anh có tin chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một cây kim trong lòng hai chúng ta không."

"Hay là anh để Liêu Tư Bác đi hỏi một chút? Quan hệ của hai người bọn họ còn được." Giang Mặc Thần nói.

"Thứ em nói thẳng a," Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Lỡ như Nguyên Minh Húc gặp được chuyện gì thật, Liêu Tư Bác cứu anh ta ra hố lửa, trong lòng Nguyên Minh Húc kích động, thích Liêu Tư Bác. Như vậy sau này, các anh tụ hội bạn bè, cũng là Tu La tràng cỡ lớn a."

"Vậy chọn ai đây? Loại chuyện này, cũng không đáng để làm phiền chị."

"Em nghĩ tới một người," Yến Thanh Trì nói: "Dù Nguyên Minh Húc ở trong hố lửa thật, bị cậu ấy cứu ra, cũng tuyệt đối sẽ không thích cậu ấy, đương nhiên cậu ấy cũng sẽ không thích Nguyên Minh Húc."

"Ai?"

"Vệ Lam a." Yến Thanh Trì cười nói, "Nếu Nguyên Minh Húc gặp phải chuyện gì thật, Vệ Lam cũng có cũng đủ năng lực, nếu không có, Vệ Lam cũng có thể điều tra ra. Mấu chốt là, tuyệt đối Nguyên Minh Húc sẽ không thích Vệ Lam, cũng không dám thích Vệ Lam."

Giang Mặc Thần cười, "Như thế à."

"Cho nên, anh đi bận chuyện của anh đi, em nói chuyện này với Vệ Lam một chút."

"Được, sau khi em nói với Vệ Lam xong, cũng đừng nhọc lòng nữa, coi như không biết chuyện này."

"Em biết rồi, yên tâm đi."

Yến Thanh Trì nói xong, lấy di động gọi điện thoại cho Vệ Lam.

Vệ Lam nghe y nói xong, còn hơi kinh ngạc, "Gần đây không phải anh ta đang quen Chu Dĩ Hành sao? Rất tốt a, không có chuyện gì a."

"Không có chuyện gì sao?"

"Không có a, mấy ngày hôm trước tôi còn nghe người ta nói nhìn thấy anh ta và Chu Dĩ Hành cùng đi xem phim mà, thế nào, chẳng lẽ anh ta và Chu Dĩ Hành cãi nhau? Chia tay? Được, tôi giúp cậu tra, chờ tra được lại gọi cho cậu."

"Ừ."

Nguyên Minh Húc nhắn tin xong, về xe, chờ Giang Mặc Thần trả lời điện thoại. Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, di động mình vẫn không vang, hắn gần như không thể tin được, Giang Mặc Thần thật sự mặc kệ mình sao? Dù biết rõ mình xảy ra chuyện cũng mặc kệ mình sao?

Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin, nhất định là Yến Thanh Trì, nhất định là vì Yến Thanh Trì cản trở! Đều là cậu ta! Nếu không có cậu ta thì tốt rồi, nếu không có cậu ta, Giang Mặc Thần vẫn sẽ ôn nhu với mình, cũng không không quan tâm tới mình, đều là cậu ta! Vì sao cậu ta lại xuất hiện, vì sao lại kết hôn với Giang Mặc Thần, nếu, trên đời này không có cậu ta thì tốt rồi......

Đột nhiên Nguyên Minh Húc nghĩ đến cái gì, ngón tay run rẩy gọi vào một số điện thoại, tim hắn đập nhanh, ngay lúc bên kia điện thoại bắt máy, thiếu chút nữa trực tiếp cúp.

Nhưng hắn nhịn xuống, hắn run rẩy mở miệng, "Anh Cường, em có chuyện này, cần anh giúp em."

Mà bên kia, trong quán bar ồn ào, tiểu đoàn thể lấy Chu Dĩ Hành làm trung tâm thấy gã đã trở lại, đều nhịn không được cười ha ha ha ha.

"Thế nào, anh Chu, đuổi kịp không?"

"Há, nhìn không ra anh Chu của chúng ta còn là người thâm tình như vậy a, khẩn trương quá rồi."

Hắn vừa nói xong, những người khác đều bật cười.

Chu Dĩ Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, ngồi xuống sô pha, "công chúa" trước đó phụ trách hầu hạ gã lại sáp lên, ôn nhu rót rượu cho gã.

"Trong lòng anh Chu của em có lửa đấy, sao có thể uống rượu của em a."

"Nhưng, lỡ như lát nữa bị tiểu tình nhân thấy được, lại tức giận."

Chu Dĩ Hành bất đắc dĩ, "Các cậu nói mãi không xong."

"Không phải đâu anh," Tiền Vũ nhìn gã, "Anh bị tiểu minh tinh đó bắt lấy thật sao? Chiều cậu ta như vậy."

Chu Dĩ Hành cười lạnh, "Chẳng qua là trấn an cậu ta thôi."

"Em nói mà, anh không đến mức coi trọng một thứ rách nát bị người khác vứt bỏ đâu, người cùng công ty với cậu ta nói với em, trước đó cậu ta vội vàng theo đuổi Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần đã kết hôn rồi mà cậu ta còn muốn làm tiểu tam, kết quả Giang Mặc Thần căn bản không để ý tới cậu ta, cũng thật buồn cười. Nói em, em cũng không thích cậu ta, em thích đối tượng của Giang Mặc Thần, thoạt nhìn rất hăng hái, đáng tiếc hoa đã có chủ, em cũng không dám trêu chọc Giang gia."

"Đối tượng của Giang Mặc Thần trông thế nào?"

Tiền Vũ lấy ra di động tìm tìm kiếm kiếm cho gã xem, "À, cái này, gần đây mới vừa hồng, nhìn qua như bình hoa, thật ra rất hăng hái, em xem chương trình của cậu ta, thật sự có chút tài năng."

"Yến Thanh Trì?" Chu Dĩ Hành lẩm bẩm cái tên này, "Hình như anh đã nghe qua cái tên này."

"Bọn họ là minh tinh, anh nghe qua tên của bọn họ cũng bình thường."

"Không phải." Chu Dĩ Hành cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra, "Anh nói sao lại quen như vậy, trước đó lúc anh theo đuổi Nguyên Minh Húc, cậu ta để anh điều tra người này."

"Ây, anh anh không được a, vì sao Nguyên Minh Húc điều tra cậu ta, còn không phải là vì Giang Mặc Thần, anh đã ở bên cạnh người ta, người ta còn nhớ thương tình nhân cũ, anh, xem ra mị lực của anh còn chưa đủ a."

"Ai là tình nhân cũ của cậu ta, ông đây mới là tình nhân cũ của cậu ta! Lúc trước cậu ta theo đuổi anh, Giang Mặc Thần đối với cậu ta ra sao các cậu không phát hiện? Cậu không làm theo, gió mặc gió, mưa mặc mưa tới gặp anh, bây giờ thì tốt rồi, Giang Mặc Thần kết hôn, ngược lại cậu ta coi Giang Mặc Thần là bảo vật, quả nhiên cái ăn không được mới là tốt nhất."

"Đúng vậy, của người khác vĩnh viễn là tốt nhất mà." Tiền Vũ cười cười.

Chu Dĩ Hành không cười, gã nhìn ảnh chụp của Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì trên ảnh chụp ngẩng đầu nhìn một đóa hoa, hoa người đối diện, giống như đang nói hoa và mỹ thiếu niên.

Chu Dĩ Hành móc di động trong túi ra, tìm tìm lịch sử trò chuyện của mình, sau đó nhắn một tin WeChat ra ngoài.

"Gửi tư liệu trước đó cậu điều tra Yến Thanh Trì cho tôi."

Đối phương nhanh chóng gửi một folder đến, lại gửi thêm mấy bản word, ghi là tư liệu trọng điểm.

Chu Dĩ Hành trực tiếp mở tư liệu trọng điểm ra, nhìn, "Còn tưởng cậu ta và Giang Mặc Thần chân ái cỡ nào, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, hai người bọn họ đã kết hôn, thì ra là ép duyên a."

Gã chậm rãi kéo xuống xem tiếp, nhìn nhìn, đột nhiên trong đầu hiện ra một kế hoạch —— gã chịu đủ cảnh Nguyên Minh Húc luôn so sánh gã và Giang Mặc Thần, cho nên, không bằng để Giang Mặc Thần nếm thử loại mùi vị này, nếu đối tượng của hắn mỗi ngày nhắc tới một người khác trước mặt hắn, như vậy, nhất định Giang Mặc Thần cũng sẽ khó chịu như mình thôi.

Chu Dĩ Hành nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy vui vẻ, không phải Nguyên Minh Húc cảm thấy Giang Mặc Thần cái gì cũng tốt sao, không phải muốn gã giống như Giang Mặc Thần sao? Như vậy, gã phải để Nguyên Minh Húc nhìn xem, Giang Mặc Thần mà hắn thích, thua dưới tay mình thế nào. Gã luôn tin tưởng bản thân mình, dù sao, trên phương diện tình cảm, trước nay Giang Mặc Thần đều không phải đối thủ của gã. Nguyên Minh Húc chính là ví dụ tốt nhất.

Mùng bảy, đa số các công ty trên đều chính thức kết thúc kì nghỉ, xét thấy là ngày đầu tiên đi làm trong năm mới, Giang Mặc Thần quyết định đến công ty một chuyến.

Hắn đứng ở huyền quan đổi giày, nghiêm túc dặn dò Yến Thanh Trì, "Nhớ phải ăn trái anh vừa rửa xong trái cây cho em, đừng uống Coca, nếu có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại cho anh."

Yến Thanh Trì đưa túi cho hắn, "Được. Em có thể có chuyện gì a, em chỉ đi siêu thị dưới lầu thôi."

"Mặc dày chút, đừng để bị lạnh."

"Đã biết, Giang ba ba."

Giang Mặc Thần cười cười, ôm y hôn một cái, "Nghĩ xem tối nay muốn ăn cái gì, mua thức ăn để sẵn, anh về làm cho em."

"Ok."

Tiễn Giang Mặc Thần đi, Yến Thanh Trì ngồi Kỳ Kỳ xem một tập phim hoạt hình, mới nói: "Bảo bảo, chúng ta đi siêu thị dưới lầu mua chút đồ được không?"

Kỳ Kỳ gật đầu, hỏi y, "Mua cái gì nha?"

"Mua chút đồ ăn vặt, rau dưa, còn có vật dụng hàng ngày."

Kỳ Kỳ không hiểu vật dụng hàng ngày là có ý gì lắm, những vẫn ngoan ngoãn gật đầu như cũ, "Dạ."

Yến Thanh Trì nhanh chóng mặc xong quần áo cho bé, sau đó mặc áo khoác cho mình, lại mang khăn quàng cổ cho Kỳ Kỳ, mình thì đơn giản đeo cái khẩu trang, lúc này mới cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Bọn họ hạ thang máy, bên đường đi ra ngoài, Kỳ Kỳ lôi kéo hắn tay, đi hai bước, nhảy một bước, chơi vui vẻ vô cùng.

Chờ tới cửa siêu thị, Yến Thanh Trì mới phát hiện siêu thị không không mở cửa.

Yến Thanh Trì hơi kinh ngạc, nhưng cũng không còn cách nào, chủ quán tùy hứng muốn nghỉ ngơi đến mười lăm âm lịch mới đi làm lại. Y cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ngửa đầu hỏi y, "Làm sao bây giờ nha? Cửa đóng rồi."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi siêu thị trước đó chúng ta từng đi đi, chúng ta lái xe đi."

"Vì sao phải lái xe a?"

"Bởi vì như vậy ba ba và Kỳ Kỳ sẽ không cần cầm đồ, có thể trực tiếp đặt trên xe mang về."

"Chúng ta đi về?"

"Đúng vậy."

"Đi thôi." Kỳ Kỳ rất dễ nói chuyện, nói xong, đi hai bước nhảy một bước sung sướng nhảy về.

Yến Thanh Trì đặt Kỳ Kỳ ngồi trên ghế nhi đồng, mình ngồi trên chỗ điều khiển, đánh tay lái, ra khỏi bãi đỗ xe.

Bọn họ không mất bao lâu thời gian đã đến siêu thị, Yến Thanh Trì nhìn thấy siêu thị có mở cửa, nhẹ nhàng thở ra. Y đẩy xe mua sắm, thấy trong xe có thiết kế vị trí chuyên để trẻ con ngồi, nên ôm Kỳ Kỳ lên.

Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ngồi yên, cũng không lộn xộn, chỉ là một bên sờ sờ xe, một bên ngẩng nhìn khắp nơi, cảm thấy rất mới lạ.

Từ trước đến nay Yến Thanh Trì mua đồ rất nhanh nhẹn, mua chút đồ ăn vặt cho một nhà ba người bọn họ, lại mua chút rau dưa, còn mua cho Kỳ Kỳ hai món đồ chơi, lại mua một bình nước giặt quần áo và mấy hộp khăn giấy, gần như đã mua đủ hết.

Đi ngang qua khu sữa chua, Kỳ Kỳ ôm cánh tay nói với y, "Ba ba, chỗ này thật lạnh a."

Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, lấy cho bé mấy hộp sữa chua, nghĩ nghĩ, lại lấy cho mình mấy hộp.

Y thanh toán tiền, cầm túi dắt Kỳ Kỳ vào thang máy xuống gara ngầm.

Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba ba mệt không? Kỳ Kỳ còn có thể cầm thêm chút đồ cho ba ba."

Yến Thanh Trì chọn một bịch khoai lát nhét vào cái túi nhỏ của bé, "Vất vả Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ thật lợi hại."

Kỳ Kỳ rất vui vẻ, lắc đầu tỏ vẻ, "Không có việc gì, chờ Kỳ Kỳ lớn lên, là có thể cầm càng nhiều đồ."

"Vậy ba ba chờ Kỳ Kỳ lớn lên a."

Kỳ Kỳ "Dạ" một tiếng, ngửa đầu cười với y.

Yến Thanh Trì bất giác cũng cười, nhưng nụ cười của y cũng không duy trì được bao lâu, đã không thấy tăm hơi.

Yến Thanh Trì nghe phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, đuôi mắt nhìn thấy phía sau mình và Kỳ Kỳ không biết từ khi nào nhiều thêm một đám người. Y cẩn thận nghe tiếng bước chân của bọn họ, nghiêm túc đếm, chắc là có bảy tám người. Đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, cũng không nói lời nào, chỉ đi theo mình, xem ra đã sớm có mai phục, tới đây vì mình, Yến Thanh Trì thầm nói sơ sót, vậy mà tới giờ y mới phát hiện.

Y nhìn nhìn bãi đỗ xe không một bóng người, chậm rãi buông tay đang nắm tay Kỳ Kỳ, để bé đi trước mình.

Kỳ Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn y.

Yến Thanh Trì mỉm cười sờ sờ đầu bé, "Đi đường cho tốt, nhìn đường."

Kỳ Kỳ rất nghe lời, lại quay lại đầu đi về trước, biểu tình của Yến Thanh Trì ngay lúc Kỳ Kỳ quay đầu lại đã lạnh xuống, tay y đặt trên vai Kỳ Kỳ, trong mắt tràn đầy tức giận.

Y không để bụng có người muốn nhằm vào mình, nhưng những người này ngàn vạn lần không nên liên luỵ đến Kỳ Kỳ. Nếu Kỳ Kỳ vì bọn họ mà chịu tổn thương gì, mặc kệ là sinh lý hay là tâm lý, Yến Thanh Trì nghĩ, chắc y sẽ phế đi hung thủ sau màn mất.

————————

Trên wattpad có chỗ nào cho toi đăng thông đăng truyện riêng không he???
Bình Luận (0)
Comment