Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 114

Bác Nghiên cũng không biết, thời sự trên TV có đưa tin hồi tết có người ngủ ở ga tàu hỏa, nên nói với Kỳ Kỳ mình chuẩn bị ngủ ở ga tàu hỏa.

Kỳ Kỳ lo lắng nhóc đi một mình gặp phải người xấu, nên mời nhóc về nhà mình trước.

"Vậy ba ba cậu sẽ đồng ý sao?" Bác Nghiên hỏi bé.

Kỳ Kỳ gật đầu, "Chắc chắn sẽ, ba ba tớ rất tốt, hơn nữa ba ba tớ đau tớ nhất, ba ba sẽ đồng ý."

Bác Nghiên nghe bé nói như vậy, lại nghĩ đến ga tàu hỏa ở đâu mình cũng không biết, nên gật đầu đồng ý.

Yến Thanh Trì gửi tin tức mình nghe ngóng được qua cho Giang Mặc Thần, hỏi hắn có biết Bác Nghiên không, còn nói cho hắn biết hôm nay trong nhà sẽ có thêm một đứa nhỏ.

Ngay lúc y đang nhắn tin, tài xế đến đón Bác Nghiên ngồi trong xe cách đó không xa, cũng đang báo tin cho tổng tài nhà mình, tiểu thiếu gia lên xe của Giang gia, nên làm gì bây giờ?

Buổi chiều, Giang Mặc Thần về nhà đã thấy Yến Thanh Trì đang ngồi trong phòng Kỳ Kỳ, đang xếp gỗ với Kỳ Kỳ và Bác Nghiên, y rất kiên nhẫn, lúc chơi với bạn nhỏ thì rất biết cổ vũ, hai đứa nhỏ đều bị y dạy đến ngoan ngoãn, vui vẻ xếp phần của mình.

Yến Thanh Trì thấy hắn về rồi, nên đứng lên, để hai đứa nhỏ tự chơi, sau đó ra khỏi phòng Kỳ Kỳ, đóng cửa.

Bác Nghiên thấy Yến Thanh Trì đi rồi, một bên xếp gỗ, một bên nói với Kỳ Kỳ, "Ba ba cậu còn khá tốt."

Kỳ Kỳ gật đầu, vô cùng đồng ý với nhóc, "Phải nha, ba ba tớ siêu cấp tốt."

Bác Nghiên nhìn Kỳ Kỳ, nhóc thành thục hơn Kỳ Kỳ một ít, tư tưởng cũng cũng linh hoạt hơn một ít. Đương nhiên nhóc biết đàn ông và đàn ông sinh không ra con, hai ba ba của Kỳ Kỳ, nhiều nhất chỉ có một người là ba ba ruột của bé, hoặc là cả hai người đều không phải ba ba ruột của bé.

"Vậy ba ba khác của cậu có tốt với cậu không?" Nhóc hỏi.

"Tốt nha," Kỳ Kỳ buông khối gỗ trên tay xuống, "Ba ba và phụ thân tớ đều rất tốt, ba ba cậu không tốt với cậu sao?"

Bé nói xong, lại nhớ đến chuyện hôm nay, phồng phồng quai hàm, "Đúng là không tốt, ba ba không cần con đều không tốt."

Bác Nghiên muốn biện giải thay ba ba mình hai câu, nhưng nghĩ đến mình đã bỏ nhà ra đi luôn rồi, mà ba ba nhóc cũng chưa tới tìm nhóc, nên không muốn thay ông ấy nói chuyện nữa, tiếp tục xếp gỗ với Kỳ Kỳ.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cùng đi xuống lầu, vào phòng bếp, Giang Mặc Thần rửa tay sạch bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, y chỉ phụ trách dựa vào khung cửa nói chuyện phiếm với Giang Mặc Thần.

"Bác Nghiên là?"

"Con trai của Bác Phong và Phó Mẫn Chi, em biết Bác Phong không? Chắc là em biết Phó Mẫn Chi."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Em biết, Phó đạo sao, nữ đạo diễn nổi danh trong giới, nổi tiếng với thước phim tinh xảo, tình cảm tinh tế, ba năm trước bộ "Hoa Nở Chưa Muộn" cầm giải phim nhựa xuất sắc nhất của Kim Quế, nữ chính bộ phim kia cũng cầm nữ chính xuất sắc nhất. Nhưng mà Bác Phong là?" Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Trùm địa ốc kia?"

"Phải. Bác Phong và Phó Mẫn Chi ly hôn, con trai theo anh ta, nhưng năm trước Bác Phong quen bạn gái mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay kết hôn."

"À, nên có thể vì cái này mà Bác Nghiên mới cãi nhau với anh ta, ầm ĩ bỏ nhà ra đi."

Giang Mặc Thần nhịn không được cười cười, "Bỏ nhà ra đi, trẻ em bây giờ cũng thật thú vị, nếu là anh lúc ấy, dám trực tiếp bỏ đi như vậy, ba mẹ anh sẽ đánh chết anh."

Yến Thanh Trì biết cha mẹ hắn quản lí hắn rất nghiêm, nghe hắn nói như vậy, không khỏi cảm khái, "Còn may Kỳ Kỳ ngoan, sẽ không bỏ nhà ra đi."

"Nhưng anh còn rất kinh ngạc, vậy mà hai đứa nó là bạn cùng bàn. Trước đó không phải Kỳ Kỳ nói bạn ngồi cùng bàn của nó không có đồ chơi, nên muốn chọn một ít đồ chơi của mình cho bạn sao? Anh còn đang suy nghĩ loại tiểu học tư nhân này, có thể vào thì không giàu cũng quý, vậy mà cũng có đứa nhỏ không có đồ chơi sao? Không nghĩ tới lại là con trai Bác Phong."

"Anh nói với ba nó chưa?"

"Không cần anh nói, Bác Phong đã liên hệ anh trước, nói là bây giờ mình hơi bận, buổi tối sẽ tới đón nó, kêu anh đừng để ý."

"Không sao, ngày thường Kỳ Kỳ ở nhà một mình cũng không có bạn, lúc này có Bác Nghiên tới, vừa lúc cùng chơi với nó. Đúng rồi, hôm nay em lại gặp Chu Dĩ Hành."

Tay cầm dao phay của Giang Mặc Thần dừng lại, "Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?"

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Chắc là muốn làm bạn với em?"

Giang Mặc Thần cười cười, "Muốn làm bạn trai em thì có."

Yến Thanh Trì nghe vậy, cười phụt ra, Giang Mặc Thần vẫy vẫy tay kêu y tới, Yến Thanh Trì đi qua, hắn đưa một miếng cà chua vừa cắt cho y.

Yến Thanh Trì nhận lấy cắn một ngụm, "Cũng được, kỹ thuật xắt rau không tồi, mùi vị cũng không tồi. Anh muốn làm gì? Thịt bò hầm cà chua?"

"Cà chua xào trứng." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ nói: "Cho thịt bò xào cà chua chút thời gian đi, cũng cho anh chút thời gian đi."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Dù sao cũng còn rất nhiều thời gian, anh từ từ học."

Giang Mặc Thần cười nhìn y một cái, tiếp tục cúi đầu xắt rau, "Ngày mai anh đi đón Kỳ Kỳ tan học với em."

"Được, nhưng em không biết hắn ta có xuất hiện tiếp không."

"Anh cảm thấy sẽ, em tin không?"

"Tin." Yến Thanh Trì lại lấy thêm miếng cà chua trên thớt, ăn xong rửa tay, "Rèn sắt còn nóng mà, hắn ta đã xuất hiện liên tiếp hai lần, lần thứ ba còn xa sao?"

Giang Mặc Thần nấu cơm vẫn phải tốn chút thời gian, bởi vì nhiều thêm một người, nên hắn cố ý làm thêm hai món. Yến Thanh Trì thấy hắn đang bới cơm thì lên lầu kêu hai đứa nhỏ xuống.

Kỳ Kỳ và Bác Nghiên đã nghỉ xếp gỗ, trước mặt hai đứa nhỏ đang để chính là chuyện xưa mà Yến Thanh Trì vẽ cho Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ cho Bác Nghiên xem vừa xem vừa kể, kể không đã còn phải khoe khoang, "Đây là ba ba tớ vẽ cho tớ, có phải ba ba tớ rất lợi hại không?"

Bác Nghiên hơi hâm mộ, "Ba ba tớ đã không vẽ, còn không kể chuyện xưa cho tớ nghe." Nhóc nghĩ nghĩ, "Nhưng trước kia mẹ tớ sẽ kể chuyện xưa, nhưng bây giờ mẹ tớ đã không ở cạnh."

Kỳ Kỳ an ủi nhóc, "Không sao hết, cậu chờ mẹ cậu công tác xong, sẽ về với cậu. Lúc ba ba và phụ thân tớ công tác cũng rất bận, tớ còn không gặp được bọn họ, chờ bọn họ về là được rồi."

Bác Nghiên và bé đã ngồi chung một học kì, đã sớm biết phụ thân bé ý chỉ ba ba, còn ba ba bé ý chỉ mẹ.

Nhóc cười cười, "Ừm" một tiếng.

Kỳ Kỳ tiếp tục kể chuyện xưa cho nhóc.

Yến Thanh Trì vào phòng kêu hai đứa nhỏ xuống lầu ăn cơm, Kỳ Kỳ lôi kéo Bác Nghiên ngồi bên cạnh mình, Giang Mặc Thần đặt chén cơm của hai đứa nhỏ lên bàn.

Bác Nghiên rất có lễ phép nói cảm ơn, mới động đũa ăn cơm.

Cơm nước xong, Kỳ Kỳ và Bác Nghiên bắt đầu làm bài tập về nhà, Yến Thanh Trì để trái cây và sữa bò trên bàn cho hai đứa, rời khỏi phòng.

Khoảng 8 giờ rưỡi, điện thoại cạnh cửa vang lên, Giang Mặc Thần nghĩ nếu là Bác Phong tới, nhấc máy chuẩn bị kêu chờ chút, kết quả lại thấy là Phó Mẫn Chi.

Giang Mặc Thần hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện với đối phương, để bảo an giúp cô quẹt thẻ thang máy.

Phó Mẫn Chi mới vừa về thành phố X hôm nay, nghĩ lâu rồi mình không gặp Bác Nghiên, nên muốn đón nhóc về chỗ mình ở vài ngày. Cô gọi điện cho Bác Phong, Bác Phong không nghe máy, lại gọi cho quản gia Bác gia, quản gia nói Bác Nghiên không chưa về. Phó Mẫn Chi đành phải tiếp tục gọi cho tài xế đưa đón Bác Nghiên, thế mới biết con trai mình vậy mà là bạn học của con trai Giang Mặc Thần, đã lên xe của Giang gia.

Mọi người đều lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên Phó Mẫn Chi biết Giang Mặc Thần, thậm chí hai người còn từng gặp vài lần, chỉ là đối với chuyện Giang Mặc Thần có con, Phó Mẫn Chi lại không biết, cô hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Giang Mặc Thần nổi tiếng như thế, vậy mà còn có thể giấu kín mít, cũng không dễ dàng. Nhưng cô cũng chỉ kinh ngạc trong một lúc ngắn ngủi, rồi không để ý nữa, trực tiếp làm để tài xế đưa mình đến chỗ Giang Mặc Thần.

Lúc Phó Mẫn Chi tới dưới lầu nhà Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần đã giúp cô mở cửa, cô đứng ở cửa, cười cười với Giang Mặc Thần, "Đã lâu không gặp, tôi tới để đón Bác Nghiên."

Trong khoảng thời gian cô đi lên, Giang Mặc Thần đã gọi hỏi Bác Phong có phải vẫn đang bận, nên để Phó Mẫn Chi tới đón Bác Nghiên không? Nhưng rõ ràng Bác Phong không biết chuyện này, nghe Giang Mặc Thần nói xong, lập tức sốt ruột, "Cậu chờ, tôi tới ngay, đừng giao Nghiên Nghiên cho cô ấy."

Giang Mặc Thần nhìn Phó Mẫn Chi, chỉ đành nhường đường cho cô, "Hay là, cô vào ngồi trước đi."

Vốn Phó Mẫn Chi định đón Bác Nghiên xong trực tiếp rời khỏi, dù sao con trai mình cũng làm phiền người ta lâu vậy rồi. Bây giờ Giang Mặc Thần mời cô vào nhà, cô cũng không thể tự chối, nên vào nhà đổi qua dép lê dùng một lần, vừa ngẩng đầu, đã thấy Yến Thanh Trì đang ngồi trên sô pha.

Phó Mẫn Chi biết Yến Thanh Trì, nguyên nhân rất đơn giản, có người từng đề cử y cho cô. Cô có một bộ phim bắt đầu trù bị năm nay, nhân thiết của nam chính là một thiếu hiệp thời hiện đại, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng đã sớm rút đi sự phô trương của thiếu niên, thân thủ lợi hại, công bằng chính nghĩa, mang theo chút đạm mạc, ở thế giới hiện đại, truyền thừa tinh thần võ hiệp cuối cùng.

Nhân thiết như vậy, lúc chọn diễn viên đã chú định rất khó khăn. Bạn của Phó Mẫn Chi thấy biểu hiện của Yến Thanh Trì trong "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!", cảm thấy y có hơi phù hợp với giả thiết này, vì thế đề cử cho cô. Phó Mẫn Chi nghiêm túc xem lại chương trình này, cô thừa nhận thân thủ Yến Thanh Trì rất nhanh nhẹn, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, điểm này rất phù hợp với nhân thiết của nam chính phim mới của cô, nhưng dù sao cái này chỉ là tổng nghệ, nhìn không ra kỹ thuật diễn của Yến Thanh Trì, huống hồ, gương mặt y thật quá đẹp rồi.

Giống rất nhiều đạo diễn cùng tuyến, trong lòng Phó Mẫn Chi cũng không xem trọng mấy diễn viên được xưng là "Tiểu thịt tươi" hiện nay, cảm thấy bọn họ uổng một khuôn mặt đẹp, lại không có kỹ thuật diễn, nhưng vì nhân khí cao, fan nhiều, nên mới đi vào tầm nhìn đại chúng. Cô là một đạo diễn rất tâm huyết với sự nghiệp điện ảnh của mình, đương nhiên không muốn bộ phim của mình có liên quan đến mấy diễn viên như vậy, nên Phó Mẫn Chi từ chối bạn đề cử, tiếp tục tìm kiếm tân nhân. Không nghĩ tới, bây giờ lại thấy y ở chỗ này.

Yến Thanh Trì thấy cô nhìn mình, vì thế mỉm cười chào hỏi, "Phó đạo."

Phó Mẫn Chi cũng cười cười, xem như đáp lại.

Cô không hỏi Giang Mặc Thần vì sao Yến Thanh Trì lại xuất hiện ở nhà hắn ngay lúc này, dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình, cô không cần xen vào.

"Bác Nghiên đâu?"

"Em đi kêu nó." Yến Thanh Trì nói.

Yến Thanh Trì lên lầu, Giang Mặc Thần mời Phó Mẫn Chi ngồi xuống.

Bác Nghiên nghe được mẹ mình tới, rất kinh ngạc, trực tiếp chạy xuống lầu, đi tới trước mặt Phó Mẫn Chi.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

"Mẹ đến đón con về nhà a." Phó Mẫn Chi cười cười, sờ sờ đầu nhóc.

Bác Nghiên rất vui vẻ, lôi kéo mẹ mình giới thiệu cho Kỳ Kỳ, "Đây là mẹ tớ."

Kỳ Kỳ rất hiểu chuyện, mềm mại nói, "Chào dì ạ."

"Chào con."

"Mẹ, đây là bạn ngồi cùng bàn của con, cậu ấy tên Kỳ Kỳ."

Phó Mẫn Chi nhìn con trai mình, khẽ cười cười, "Ừ, mẹ biết rồi."

"Đây là hai ba ba của Kỳ Kỳ, đây là chú Yến, đây là chú Giang." Bác Nghiên giới thiệu tiếp.

Lần này Phó Mẫn Chi hơi kinh ngạc, tuy rằng cô cảm thấy lúc này Yến Thanh Trì xuất hiện ở nhà Giang Mặc Thần, bộ dáng như rất quen thuộc, có hơi kỳ quái, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ lại là vợ chồng.

"Cậu kết hôn rồi?" Cô hỏi Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần gật đầu, "Còn chưa công bố thôi."

Phó Mẫn Chi nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cười với cô một chút.

Phó Mẫn Chi không rõ sao hai người bọn họ lại thành một đôi, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, nên cô cũng không hỏi nhiều, chỉ là cảm ơn Yến Thanh Trì: "Chuyện hôm nay, cảm ơn các cậu, làm phiền các cậu rồi."

"Không tính chuyện gì, Bác Nghiên rất ngoan, ngài khách khí."

"Tôi mang Nghiên Nghiên đi trước, Nghiên Nghiên, tạm biệt các chú đi."

"Tạm biệt hai chú." Bác Nghiên phất phất tay với Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, sau đó chuyên môn phất phất tay với Kỳ Kỳ, "Tớ về nhà với mẹ trước, ngày mai gặp lại."

Kỳ Kỳ gật đầu, "Tớ giúp cậu lấy đồ xuống." Bé nói xong, rồi chạy lên lầu.

Lúc này Bác Nghiên mới nhớ ra rương hành lý và rùa đen của mình còn ở trên lầu đâu, cũng đi chạy theo.

Phó Mẫn Chi đành phải ở dưới lầu chờ, thuận đường hàn huyên vài câu với Giang Mặc Thần.

Nhưng mà hai đứa nhỏ soạn đồ luôn đặc biệt chậm, sửa sang cái này lại quên cái kia, Phó Mẫn Chi đợi nửa ngày, cũng không chờ được Bác Nghiên xuống. Yến Thanh Trì thấy tuy rằng trên mặt cô không biểu hiện, nhưng nhìn đã nhìn cầu thang rất nhiều lần, vì thế đứng dậy, ôn nhu nói: "Tôi đi xem hai đứa nó soạn đồ thế nào."

Phó Mẫn Chi cảm thấy y còn rất cẩn thận, gật gật đầu, thành tâm thành ý nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Nhưng mà y mới vừa lên lầu, điện thoại ở cửa lại vang lên, Giang Mặc Thần đi tới mở máy, quả nhiên, Bác Phong tới rồi.

————————
Bình Luận (0)
Comment