Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 119

Buổi tối, lúc Giang Mặc Thần về nhà nấu cơm, Yến Thanh Trì nói chuyện này với hắn, Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười, "Đúng là trùng hợp."

"Đúng vậy, nếu Quản Mai đã nói với Phó đạo rồi, ngày mai em cứ đi gặp chị ấy vậy."

"Ừ, để Trương Toàn đưa em đi."

"Được."

Phó Mẫn Chi hẹn gặp ở một tiệm cà phê, lúc Yến Thanh Trì đến, nơi này đã không có người, chủ tiệm cà phê là một cô gái, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, thấy y bước vào, chào hỏi rồi mang y lên lầu. Yến Thanh Trì vừa lên đến lầu hai, thì phát hiện Phó Mẫn Chi đã tới rồi, lúc này, đang ngồi trên sô pha sát cửa sổ nhìn bản vẽ.

Cô gái làm một tư thế "mời", sau đó tự động rời khỏi, Yến Thanh Trì móc di động ra xem đồng hồ, đúng là y không đến trễ, thậm chí còn đến sớm

20 phút, chỉ là Phó Mẫn Chi đến sớm hơn thôi.

Y đi qua, ngồi xuống đối diện Phó Mẫn Chi, lúc này mới phát hiện, cái Phó Mẫn Chi xem, lại là chuyện xưa trước đó y đã vẽ Kỳ Kỳ.

"Không nghĩ tới cậu chính là @to Mr.Q," Phó Mẫn Chi thấy y ngồi xuống, cũng không khách sáo, trực tiếp vào chủ đề chính, "Nói thật, biết là cậu, tôi lại nhẹ nhàng một ít."

Yến Thanh Trì cười cười, không nói gì, đương nhiên y biết ẩn ý trong lời nói của Phó Mẫn Chi, y là một diễn viên, một diễn viên còn chưa được xem rất lợi hại, nhưng Phó Mẫn Chi là một đạo diễn, một đạo diễn rất lợi hại.

"Cho nên, tôi muốn mời cậu vẽ một lần nữa, chắc là người đại diện của cậu đã nói với cậu, tôi có một bộ phim mới sắp khởi động máy, cậu có thể tới thử vai nam chính của tôi, nếu không thích hợp, tôi cũng có thể cho cậu một vai phụ."

Đây đúng là một điều kiện rất mê người, không phải tất cả đạo diễn lớn đều công khai thử vai, nhiều lúc trong lòng bọn họ sớm đã có lựa chọn thích hợp, tất cả chỉ phát lời mời thử vai với người mà bọn họ cho là thích hợp. Bây giờ, Phó Mẫn Chi cho y một lời mời, Yến Thanh Trì cảm thấy đúng là rất mê người, đặc biệt là đối phương còn bảo đảm, cho dù không thích hợp, cũng có thể cho y một vai phụ.

Nhưng, Yến Thanh Trì hơi bất đắc dĩ, "Thật xin lỗi, thứ nhất, nếu ngài đã biết tôi là @to Mr.Q, chắc hẳn ngài cũng biết Mr.Q này đại biểu cho ai, mấy bức tranh của tôi đều là vẽ cho Kỳ Kỳ, vẽ cho con của tôi, nên tôi không thể vẽ cho những đứa bé khác, cái này đã vi phạm ước nguyện ban đầu của tôi. Thứ hai," Yến Thanh Trì hơi tiếc hận mà cười một cái, "Điều kiện ngài đưa ra đúng là rất mê người, tôi cũng rất động tâm, nhưng trong năm nay tôi sẽ không nhận bất kì bộ phim nào, nên cho dù tôi rất muốn tham gia bộ phim của ngài, nhưng trong thời gian này, thật sự quá không thích hợp."

Phó Mẫn Chi hơi khó hiểu, "Năm nay cậu muốn làm gì? Vì sao không thể đóng phim?"

"Thân thể tôi không thoải mái, nên cần tĩnh dưỡng một năm."

Phó Mẫn Chi trên dưới đánh giá y một chút, "Thứ tôi nói thẳng, tôi cảm thấy hình như cậu khỏe mạnh hơn tôi nhiều."

Yến Thanh Trì mỉm cười, "Ngài cảm thấy tôi cần lừa ngài trong chuyện này sao? Ngài có thân phận gì, nếu không phải có lý do vô cùng bất đắc dĩ, tôi cần phải từ chối đề nghị của ngài sao?"

Phó Mẫn Chi không nói nữa, Yến Thanh Trì nói vô cùng đúng, cô quá rõ ràng địa vị của mình, nên sau khi cô biết người kia vậy mà là Yến Thanh Trì, mới cảm thấy chuyện này ngược lại rất dễ giải quyết. Dù sao, một đạo diễn muốn đả động một họa sĩ tự do có lẽ không dễ, nhưng một đạo diễn nổi danh muốn đả động một diễn viên mới xuất đạo không lâu, thì dễ dàng hơn nhiều. Cho nên, nếu không phải thân thể Yến Thanh Trì thật sự không khoẻ, như vậy, đúng là không có lý do gì để từ chối mình. —— từ chối cô, tiếp theo, không biết khi nào mới có đạo diễn lớn tình nguyện cho y loại bảo đảm như vậy.

Phó Mẫn Chi cảm thấy hơi phiền, đúng lúc này, cô chủ tiệm cà phê bưng cà phê lên.

Lúc cô chủ chuẩn bị bỏ xuống, Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không uống cà phê."

Cô chủ sửng sốt một chút, hình như không nghĩ tới y sẽ trực tiếp từ chối, "Đây là chiêu bài của tiệm chúng tôi."

"Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không uống cà phê, cho tôi ly nước sôi để nguội là được."

Lúc này cô gái mới thu cà phê về, gật đầu nói: "Được, xin chờ một lát."

Phó Mẫn Chi thấy người đi rồi, mới tiếp tục mở miệng, "Được thôi, vậy không nói chuyện chuyện điện ảnh, bây giờ tôi chỉ là mẹ của Nghiên Nghiên, mời cậu sáng tác chuyện xưa cho con tôi, cậu thật sự không thể đồng ý sao? Sinh nhật Nghiên Nghiên sắp tới rồi, nó rất thích mấy chuyện xưa cậu vẽ, tôi cũng cảm thấy tranh của cậu rất có ý nghĩa giáo dục, hơn nữa tràn ngập thú vui cho trẻ con, nên muốn tặng nó làm quà sinh nhật, cậu thật sự không thể đồng ý sao?"

"Thật ra, nếu ngài muốn tặng quà sinh nhật cho Nghiên Nghiên, vì sao không tự vẽ chứ?" Yến Thanh Trì không rõ, "Dù ngài vẽ không đủ xinh đẹp, nhưng đối với Nghiên Nghiên mà nói, ngài vẽ cho nó nhất định đẹp hơn tôi vẽ cho nó."

"Tôi không có thời gian." Phó Mẫn Chi nói, "Cậu cũng biết, giới của chúng ta luôn rất bận rộn, đặc biệt là tôi còn phải phụ trách cả một phòng làm việc, thời gian của tôi bị xếp đây hết rồi, hôm nay có thể ngồi ở đây nói chuyện với cậu, cũng do tôi đã huỷ một ít lịch trình, cho nên tôi không còn cách nào."

"Vậy ngài có thể ghi âm chuyện xưa ngài muốn kể cho nó lại, làm chuyện kể trước khi ngủ, không phải cũng rất tốt sao?"

Phó Mẫn Chi cười một cái, lắc lắc đầu, "Lâu lắm rồi tôi không tiếp xúc với sách báo thiếu nhi, cho nên trong đầu tôi không có khái niệm này, tôi không thể nghĩ ra nên kể cái gì cho nó mới được."

"Nếu ngài cảm thấy nó thích tranh tôi vẽ, ngài có thể ghi âm lại chuyện của tôi cho nó a."

Phó Mẫn Chi sửng sốt, hình như trước đó chưa nghĩ đến có thể làm như vậy.

"Ngài ly hôn với Bác Phong, ngày thường lại rất bận rộn, Nghiên Nghiên không gặp được ngài, nhất định rất nhớ ngài, nên ghi âm một ít chuyện kể trước khi ngủ cho nó làm quà sinh nhật, đã có thể làm nó vui vẻ, lại có thể làm nó cảm nhận được ngài yêu thương quan tâm nó, đồng thời, sau này lúc ngài không ở cạnh nó, để âm thanh của ngài làm bạn với nó, không phải cũng rất tốt sao?"

Đúng là rất tốt, hơn nữa cũng không tốn quá nhiều thời gian, Phó Mẫn Chi cảm thấy đây là một ý kiến hay, quan trọng nhất chính là, một thời gian dài cô không ở cạnh Bác Nghiên, Bác Nghiên có thể nghe âm thanh của cô, cũng coi như là mình làm bạn với nó ở một hình thức khác.

"Cậu nói rất đúng, cảm ơn cậu." Phó Mẫn Chi nhìn người trước mặt, Yến Thanh Trì vẫn là bộ dáng ban đầu khi cô gặp y, mang theo chút ý cười ôn nhu, bình tĩnh như nước, sẽ không vui sướng vì mình đưa ra điều kiện hậu đãi, cũng không tiếc hận vì sai thời điểm mà mất đi cơ hội lần này, loại bình tĩnh ôn nhu này đúng là rất phù hợp với nam chính bộ điện ảnh tiếp theo của mình, cố tình lại không đúng dịp.

Nhất thời Phó Mẫn Chi cũng hơi tiếc hận, ban đầu lúc cô không hiểu biết Yến Thanh Trì, không có ấn tượng gì khắc sâu với y, chỉ cảm thấy y lớn lên rất đẹp lại rất có nhân khí, xuất phát từ tâm lý không xem trọng tiểu thịt tươi, cũng không đồng ý bộ phim điện ảnh của mình móc nối với y, vì vậy từ chối đề cử của bạn mình.

Nhưng sau hai lần gặp gỡ, dù là ở nhà y hay là bây giờ, y đều là tiến thối vừa phải, nói năng thích hợp, làm chuyện thích hợp nhất. Sẽ không vì danh khí của mình mà vi phạm nguyên tắc của y, cũng sẽ không vì thời điểm không thích hợp mà mãi thuyết phục mình. Thậm chí, y còn đưa ra kiến nghị không tồi.

Giờ phút này, Phó Mẫn Chi đã gỡ được thành kiến đã từng với y xuống, dù không biết kỹ thuật diễn của Yến Thanh Trì thế nào, nhưng Phó Mẫn Chi cảm thấy thái độ nói chuyện và làm việc của y rất tốt, dù là một diễn viên hay là một người cha, thái độ của y đều rất tốt.

Hai người cũng không nói chuyện với nhau quá lâu, rồi rất vui sướng nói tạm biệt.

--------TruyenGG là cđ nl mong manh---------

Yến Thanh Trì đi dạo trên phố một lát, mới đón Kỳ Kỳ về nhà.

Buổi tối trước khi đi, Giang Mặc Thần hỏi kết quả hôm nay y nói chuyện với Phó Mẫn Chi. Yến Thanh Trì nói đại khái một chút, lúc nói đến thời điểm không thích hợp, Giang Mặc Thần vòng tay ôm lấy y.

Yến Thanh Trì sợ hắn tiếc hận thay mình, an ủi hắn, "Dù sao Phó đạo cũng không phải chỉ quay một bộ phim, nếu chị ấy đã có ý thì sau này lúc quay bộ khác, nói không chừng vẫn sẽ suy xét em."

Giang Mặc Thần "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu hôn hôn y, không nói gì.

Giữa trưa hôm sau, Phó Mẫn Chi đang ghi âm chuyện xưa cho Bác Nghiên, di động lại vang lên.

Cô bấm tạm dừng bút ghi âm, nhận điện thoại, "Alo."

Bên kia điện thoại, Giang Mặc Thần cầm di động, "Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài Phó đạo, hôm qua lúc về nhà tôi mới biết ngài và Thanh Trì gặp mặt, cũng mới biết phim mới của ngài vốn chuẩn bị cho em ấy một cơ hội. Ngài cũng biết, đạo diễn lớn như ngài, bỏ lỡ một người, không biết khi nào mới gặp được người thứ hai, cho nên, phim mới của ngài có thể trì hoãn thời gian khởi động máy không?"

Phó Mẫn Chi dựa lưng vào ghế ngồi, hỏi hắn, "Yến Thanh Trì để cậu đến hỏi tôi?"

"Đương nhiên không phải, là chính tôi muốn hỏi ngài. Vì nguyên nhân thân thể mà Thanh Trì cần tĩnh dưỡng một năm, nhưng xảy ra chuyện như bây giờ, tôi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Nên tôi có hơi áy náy, tự chủ trương muốn hỏi ngài một chút, ngài đừng hiểu lầm."

Phó Mẫn Chi nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật: "Bộ phim này dự tính khởi động máy vào tháng mười, bây giờ đang kéo đầu tư, tự tôi hoãn lại mấy tháng thật ra cũng không có gì vấn đề, dù tôi có thể chờ, nhưng nhà đầu tư cũng không chờ được, cho nên, đây không phải chuyện tôi có thể định đoạt."

Giang Mặc Thần nghe vậy, lại nhẹ nhàng thở ra, "Vậy ngài không cần lo lắng, nếu cần đầu tư, Nam Tranh có thể, nếu chưa đủ, Giang thị cũng có thể, tôi tin tưởng, điện ảnh của ngài, nhất định không lo đầu tư, tài trợ."

Phó Mẫn Chi cười cười, "Giang Mặc Thần, cậu cũng biết nói chuyện quá, nhưng mà, tôi làm sao biết, Yến Thanh Trì có đáng giá để tôi chờ hay không?"

Phó Mẫn Chi nhìn lịch trên bàn mình, "Chỉ là, cho cậu ấy một cơ hội thử kính và chuyên môn kéo dài thời hạn chỉ vì chờ cậu ấy, đây không phải một khái niệm. Ở lúc thích hợp cho cậu ấy một cơ hội thử kính, nếu cậu ấy không phù hợp, tôi còn có thể dùng người khác, với tôi mà nói, không có lỗ lã gì. Nhưng chuyên môn kéo dài thời hạn vì cậu ấy, nếu cậu ấy không phù hợp, đến lúc đó, tôi lại dùng người khác, lỗ lã trong lúc này, ai phụ trách đây?"

"Khi nào Phó đạo chuẩn bị tổ chức thử kính vậy?"

"Bây giờ là cuối ba tháng, chắc là đầu tháng tư đấy."

"Vậy được, có thể cho Thanh Trì đi thử kính trước, nếu phù hợp, ngài suy xét lại xem muốn chờ em ấy hay không, nếu không phù hợp, tất nhiên ngài cũng không cần chờ em ấy."

Phó Mẫn Chi không nói gì.

"Như vậy đi," Giang Mặc Thần nói, "Đầu tháng tư Thanh Trì đi thử vai trước, ngài xem em ấy phù hợp hay không trước, tháng bảy năm nay, "Lạc Đường" sẽ chiếu, Thanh Trì có phần diễn trong đó, đến lúc đó ngài có thể xem biểu hiện của em ấy, rồi quyết định lại."

"Cậu ấy còn diễn trong "Lạc Đường"?" Đương nhiên Phó Mẫn Chi biết bộ phim này, tác phẩm của đạo diễn Vương Nhất Dương, cũng là để lấy thưởng.

Phó Mẫn Chi và Vương Nhất Dương đều là đạo diễn chủ công phim văn nghệ, chỉ là giải thưởng trên tay Phó Mẫn Chi nhiều hơn, nên địa vị cao hơn một ít. Nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, cô cũng có chút hiểu biết với phim của Vương Nhất Dương, cũng biết ông ấy không phải là loại đạo diễn tùy tiện chọn diễn viên, vì vậy cô xem trọng Yến Thanh Trì thêm vài phần.

"Được rồi, để cậu ấy tới thử vai trước đi, còn lại sau này nói tiếp."

"Vậy cảm ơn Phó đạo." Giang Mặc Thần nói.

Phó Mẫn Chi khẽ cười, "Giang Mặc Thần, cậu phí tâm phí lực thay cậu ấy suy nghĩ như vậy, không sợ cậu ấy càng bay càng cao, cách cậu càng lúc càng xa, cuối cùng, cậu không giữ được cậu ấy sao?"

Giang Mặc Thần không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, nhưng từ trước đến nay hắn cũng không phải người dễ xấu hổ gì, vì vậy khi nghe cô hỏi như vậy, cũng chỉ cười cười, "Tuy rằng có đôi khi, đúng là tôi rất muốn giấu em ấy đi, nhốt em ấy ở nhà, không cho người khác thấy. Nhưng tôi rõ ràng hơn ai hết, em ấy không phải chim hoàng yến tôi nuôi, lồng sắt của tôi không nhốt được em ấy, cho nên tôi để em ấy bay vậy. Vốn dĩ em ấy là một người rất ưu tú, tất nhiên phải để càng nhiều người nhìn thấy và thưởng thức, tôi chưa từng có em ấy trong tầm tay, chỉ là em ấy luôn nhớ kĩ đường về nhà, cho nên, mặc kệ em ấy ở nơi nào, gặp phải chuyện gì, cũng sẽ trở về bên cạnh tôi thôi. Trên đời này, có thể bảo vệ đối phương, trở thành thế giới của người đó, tất nhiên là tốt, nhưng sóng vai cùng đi, cũng chưa chắc không phải là một loại hạnh phúc."

Phó Mẫn Chi nghe, tiếng lòng nhẹ nhàng bị kích thích một chút, hồi lâu, mới nhỏ giọng cười cười.

Cô cúp điện thoại của Giang Mặc Thần, dựa lưng vào ghế, nghĩ đến những chuyện đã qua của mình và Bác Phong, lại nghĩ đến Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, không khỏi hơi hâm mộ.

Cô và Bác Phong lớn hơn Trường Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì vài tuổi, lại không thấu hiểu bằng bọn họ. Bác Phong muốn nhìn cô ở một chỗ, cô muốn bay đến nơi cao, cô không cho Bác Phong cảm giác an toàn, Bác Phong không cho cô sự tín nhiệm, cuối cùng, hai người đường ai nấy đi, ai đi đường nấy, chỉ làm khổ Bác Nghiên.

Phó Mẫn Chi thở dài, di động lại vang lên lần nữa, cô nhìn thoáng qua, là Bác Phong gọi tới, Phó Mẫn Chi định trực tiếp cúp luôn, tay đã chạm tới nhưng cuối cùng lại do dự, sau đó, cô lướt tay qua, bắt máy, "Alo."

——————
Bình Luận (0)
Comment