Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 165

Nhạc Tử Mính thở dài, "Nếu không phải thật sự không còn phòng, tôi tình nguyện dọn ra ngoài, cũng tốt hơn luôn bị người ta âm dương quái khí."

Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi nhìn thoáng qua nhau, không khỏi cảm thấy Nhạc Tử Mính quá thảm, bạn trai là người cuồng tự đại, bây giờ bạn cùng phòng còn là một người biết lăn lộn người ta, thật sự quá thảm.

Giang Mặc Thần thấy Dư Tiêu Vũ đi rồi, bình tĩnh nói, "Tiếp tục nấu cơm đi." Hắn nhìn Lý Mạt, cảm thấy hơi áy náy, "Sớm biết vậy đã không để em rửa rau."

"Em không sao." Lý Mạt nói, "Ai mà không phải tiểu công chúa chứ, cãi nhau thật em cũng không sợ chị ta."

Cô nói xong, quay đầu nhìn lại Lý Bác Chung, "Sau này ba không được quản chị ta nữa."

Lý Bác Chung bất đắc dĩ thở dài. Hắn tuổi này, bị người như vậy nói, ít nhiều vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng Lý Mạt không có cảm giác này, tính cách cô hướng ngoại, tuổi dậy thì không sợ gì cả, Dư Tiêu Vũ nói chỉ có thể làm cô tức giận, nhưng không cách nào làm cô sinh ra cảm xúc ngượng ngùng gì.

Nên cô thấy người cha già của mình không trả lời, lập tức truy vấn, "Sao ba không nói gì, nếu sau này ba quản chị ta nữa, nói một lời nào hay với chị ta, con sẽ không để ý với ba nữa."

Lý Bác Chung nhìn camera, "Nói chuyện chú ý chút."

"Sợ cái gì, công ty quản lý của Dư Tiêu Vũ có thể để đoạn này chiếu ra sao? Đến lúc đó chắc chắn sẽ cắt bỏ. Hơn nữa, dù có chiếu ra cũng có chuyện gì, lại không phải con ăn mệt, con sợ ai."

Lúc lão nghệ thuật gia Lý Bác Chung còn đóng phim, show thực tế còn chưa xuất hiện, nên ông không hiểu biết tổng nghệ lắm, càng không biết chiêu trò cắt nối biên tập nơi này, tầm quan trọng của nhân thiết, thoả thuận của công ty quản lý và tổ tiết mục, ông sợ Lý Mạt nói nhiều sai nhiều, đành phải ứng phó nói, "Biết rồi biết rồi, mau đi rửa rau đi."

"Tạm được." Lý Mạt nói xong, tiếp tục rửa rau.

Giang Mặc Thần thấy Lý Bác Chung đi về hướng hắn, lúc Lý Bác Chung lấy nồi ra, nhỏ giọng nói, "Lý lão sư, ngài đừng để ý lời của cô ta."

Lý Bác Chung cười gật gật đầu, "Tôi biết, yên tâm, tôi không để trong lòng."

Giang Mặc Thần thấy ông nói như vậy, mới cúi đầu chuẩn bị xắt rau.

Lúc ba chàng trai Dương Tân Hách, Vu Hạo Viễn, Ngụy Tri Hàng rửa đồ ăn ở sau nhà trở lại, chỉ thấy trong bếp chỉ còn bốn người bọn họ, phòng khách chỉ có ba người.

Dương Tân Hách hỏi Vu Hạo Viễn, "Phí Tĩnh Vũ và Dư Tiêu Vũ đâu?"

Vu Hạo Viễn lắc đầu.

Yến Thanh Trì trả lời, "Bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, các cậu rửa xong rồi cũng có thể lên lầu nghỉ ngơi một lát."

Dương Tân Hách không biết nấu cơm, biết mình ở lại cũng không có tác dụng gì, trực tiếp hỏi, "Thật không? Tôi lên lầu nghỉ ngơi thật đấy."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Đi đi."

Dương Tân Hách vỗ vỗ Vu Hạo Viễn, Vu Hạo Viễn nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Vậy tôi cũng lên."

"Ừ." Yến Thanh Trì nhìn Ngụy Tri Hàng, "Nếu cậu mệt, cũng có thể nghỉ ngơi một lát trước."

"Vậy các cậu?"

"Chúng tôi làm cơm chiều." Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Cậu muốn nấu cơm với chúng tôi sao?"

Ngụy Tri Hàng vẫy vẫy tay, "Tôi chỉ biết làm cơm chiên trứng, không biết món nào khác, các cậu cần tôi làm cơm chiên không?"

"Bây giờ không cần, chờ lần sau đi."

"Vậy tôi đi ngủ đây." Ngụy Tri Hàng nói xong, xoay người rời khỏi bếp.

Lý Bác Chung chuẩn bị nấu mì Ý, Yến Thanh Trì cảm thấy chắc phải xào rau và làm nước sốt mì Ý trước, dù sao, bọn họ cũng không có mua gạo, mì Ý chính là món chính duy nhất.

Lý Bác Chung đồng ý, Yến Thanh Trì kêu ông đi nghỉ ngơi một chút, mình xào đồ ăn trước, rồi ông lại nấu mì.

Lý Bác Chung ngại làm phiền y, nói thẳng mình có thể xào, tự ông xào được. Nhưng Yến Thanh Trì rất kiên trì, Giang Mặc Thần cũng khuyên nhủ, "Nghỉ ngơi một lát đi, tối hôm qua hẳn là ngài ngủ rất muộn."

Lý Bác Chung thấy bọn họ khăng khăng, mới miễn cưỡng đồng ý.

Phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.

Giang Mặc Thần đang chuẩn bị nói chuyện với Yến Thanh Trì một lát, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, Mạc Tiêu Tiêu đã chạy vào bếp nói với bọn họ, "Chúng em đã gọt trái cây xong, còn cắt thành miếng nhỏ, chỉ cần trộn salad là ăn được."

Giang Mặc Thần: "...... Được."

Mạc Tiêu Tiêu thấy Yến Thanh Trì đang xắt rau, Giang Mặc Thần đang xào nước sốt mì Ý, không khỏi nói, "Món ăn hôm nay của chúng ta rất phong phú a?"

"Chỉ xào hai món ăn thôi." Yến Thanh Trì trả lời cô, "Còn lại phải để dành cho mấy ngày sau."

"Cần Vi Vi tới giúp không? Vi Vi biết nấu cơm."

"Không cần, các em đi nghỉ ngơi đi, bọn anh xào đồ ăn xong, Lý lão sư sẽ tới nấu mì."

"Vậy được rồi." Mạc Tiêu Tiêu tiếc hận.

Giang Mặc Thần thấy Mạc Tiêu Tiêu đi, thầm nghĩ, cuối cùng phòng bếp chỉ còn hai người bọn họ. Hắn ôn nhu nhìn Yến Thanh Trì một cái, cười cười với y.

Yến Thanh Trì mỉm cười cúi đầu xắt rau.

Giang Mặc Thần hỏi y, "Chờ cơm nước xong, chúng ta lập tức ra ngoài đi chỗ hải đăng đi."

"Trừ chúng ta, còn ai muốn đi?"

"Chắc Lý Mạt, trước đó Dư Tiêu Vũ nói cô ta cũng muốn đi, bây giờ chắc là không muốn đi rồi."

"Dư Tiêu Vũ tính tình này, đúng là......" Yến Thanh Trì lắc đầu, không rõ tính tình cô ta như vậy, sao có thể lăn lộn trong cái vòng này tiếp.

"Trước đó em từng nghe tên không?" Giang Mặc Thần hỏi y.

Yến Thanh Trì lắc đầu.

"Anh cũng không có, nhưng hình như anh từng nghe tên Ngụy Tri Hàng." Giang Mặc Thần hỏi y, "Em hiểu ý anh không?"

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, hiểu rồi.

Rõ ràng Ngụy Tri Hàng hồng hơn Dư Tiêu Vũ, mức độ nổi tiếng cao hơn, lại là cộng sự với Dư Tiêu Vũ gần như không có mức độ nổi tiếng để tham gia chương trình, mà rõ ràng hắn không thích Dư Tiêu Vũ, vậy khả năng lớn nhất chính là, hắn không còn cách nào, hắn cần phải làm cộng sự của Dư Tiêu Vũ.

Vậy xem ra, Dư Tiêu Vũ, hẳn là một người có thân phận, khó trách lại kiêu căng như thế.

"Vậy xem ra, Ngụy Tri Hàng đúng là rất đáng thương."

Giang Mặc Thần nhìn y, cười khẽ, hắn đi qua, hạ giọng nói bên tai Yến Thanh Trì, "Cũng không hẳn vậy. Em nghĩ xem, loại tính cách như Dư Tiêu Vũ, tổ tiết mục chỉ có thể chỉ có thể cho cô ta nhân thiết tính trẻ con, cho dù cắt bỏ rất nhiều màn ảnh trái chiều của cô ta, nhưng màn ảnh giữ lại, chắc chắn vẫn còn một mặt kiêu căng, người xem nhìn thấy cô ta như vậy, em cảm thấy bọn họ sẽ sinh ra cảm giác thế nào với cộng sự của Dư Tiêu Vũ?"

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, cũng học theo hắn, bám vào bên tai hắn nói, "Giống như em cảm thấy cậu ta đáng thương, có lẽ còn sẽ đau lòng cậu ta?"

Giang Mặc Thần mỉm cười, "Sau đó?"

"Người qua đường thành fan."

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

"Nên cậu ta và Dư Tiêu Vũ cũng coi như là theo nhu cầu," Yến Thanh Trì thấp giọng nói, "Vậy Dư Tiêu Vũ mệt rồi, tính cách của cô ta, sau khi chiếu không bị mắng đã coi là tốt, dù có hồng, cũng chỉ có thể là hắc hồng."

"Em đã quên một chuyện."

"Cái gì?"

"Đây mới là tập một."

"Cho nên?"

"Em có từng nghe qua một từ —— tẩy trắng?" Giang Mặc Thần hỏi y, "Khi một người làm một trăm chuyện tốt, đột nhiên cậu ta làm một chuyện xấu, mọi người sẽ bắt lấy chuyện xấu này không bỏ, không ngừng công khai lên án cậu ta; nhưng mà khi một người làm một trăm chuyện xấu, đột nhiên cậu ta làm một chuyện tốt, mọi người sẽ nói cậu ta trở nên tốt hơn, bắt đầu có ấn tượng khác với cậu ta. Như Dư Tiêu Vũ, tẩy trắng quả thật rất tiện, khởi điểm của cô ta thấp, ngay từ đầu đã làm mọi người bớt chờ mong với cô ta, nên cô ta đi lộ tuyến trưởng thành là thích hợp nhất, chỉ cần sau này ghi hình tiếp, cô ta thu liễm tính tình của mình, mọi người sẽ cảm thấy cô ta trưởng thành, sẽ giúp cô ta nói chuyện, nên giai đoạn trước này, đều sẽ biến thành đá kê chân trên con đường thành công của cô ta thôi."

Yến Thanh Trì không nghĩ tới còn có thể chơi như vậy, không khỏi giơ ngón cái lên cho Giang Mặc Thần. Y cảm thấy khó trách Nam Tranh có thể có được địa vị hiện tại, Giang Mặc Thần đúng là am hiểu sâu sắc quy tắc trong giới giải trí. Chỉ cần hắn bắt được bài, mặc kệ là bài nào, đều có thể trở thành người thắng cuối cùng.

Yến Thanh Trì đang định khen hắn, đã nghe thấy âm thanh mỏng manh thỏi, "Anh Giang, anh Yến, hai anh đang làm gì? Nói nhỏ?"

Yến Thanh Trì vội vàng lui về sau một bước, thầm nói, sơ sót!

Trương Ninh Vi nhìn hai người vừa kề tai nói nhỏ trong bếp, cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ quá tốt rồi, rất ít khi thấy con trai thích nói nhỏ như vậy, còn dựa vào nhau gần như vậy.

Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao, cô còn thích Giang Mặc Thần, nên trong tiềm thức cam chịu Giang Mặc Thần thích con gái.

Yến Thanh Trì hơi xấu hổ hỏi, "Sao em lại tới đây?"

"Tiêu Tiêu nói các anh đang nấu cơm, em tới hỏi có cần em giúp gì không?"

"Không cần." Yến Thanh Trì xua tay, "Anh chỉ xào hai món ăn đơn giản thôi, em đi theo các em ấy nghỉ ngơi đi."

Trương Ninh Vi đã đoán được là như thế, tuy rằng Tiêu Tiêu kêu cô đến hỏi một chút, thử một lần, nhưng Trương Ninh Vi cảm thấy đáp án hẳn là vẫn như trước. Vì cô thích Giang Mặc Thần, nên càng chú ý Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì hơn một ít, cũng bởi vậy, Mạc Tiêu Tiêu mới phát hiện, tuy nhìn qua hai người bọn họ đều rất dễ nói chuyện, cũng rất hòa hợp với tập thể, nhưng đa số thời gian, bọn họ đều có khuynh hướng chỉ giao lưu với người kia, cũng không thích người ngoài nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Trương Ninh Vi phát hiện, trên cơ bản hai người bọn họ sẽ không chủ động tìm người khác giúp đỡ, tất cả mọi chuyện đều là tự hai người thương lượng giải quyết. Không giống Dương Tân Hách, Vu Hạo Viễn ngẫu nhiên còn sẽ cãi nhau, hình như giữa hai bọn họ chưa từng có khắc khẩu. Không phải anh phối hợp bước chân của em, cũng là em nhường anh nện bước, giữa hai người, một bên quyết định, một bên khác cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng ủng hộ.

Trương Ninh Vi cảm thấy quan hệ giữa Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, tốt như mình và Mạc Tiêu Tiêu, rồi lại không phải giống như thế, tựa hồ, còn thân mật và tín nhiệm đối phương hơn một chút.

Trong lòng cô thở dài, nói, "Vậy được rồi, em ra ngoài chờ ăn cơm."

"Ừ."

Trương Ninh Vi đi rồi, Yến Thanh Trì mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn Giang Mặc Thần, "Cách xa em một chút."

Giang Mặc Thần mỉm cười, "Được, chúng ta tiếp tục nấu cơm đi."

- -----TruyenGG LÀ CĐ NL MONG MANH------

Mọi người ăn xong tiệc tối phong phú này trước 7 giờ rưỡi, rượu đủ cơm no, thời gian hoạt động tự do, Lý Bác Chung hỏi, "Có ai muốn đi xem hải đăng không?"

"Con con con." Lý Mạt nhấc tay.

"Tôi và Thanh Trì cũng đi." Giang Mặc Thần nói.

Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi không muốn đi lắm, các cô đi cả một ngày, đã rất mệt.

Nhạc Tử Mính muốn đi, kéo ống tay áo Phí Tĩnh Vũ, nhỏ giọng nói, "Chúng ta cũng đi đi."

Đáng tiếc Phí Tĩnh Vũ không có hứng thú gì với hải đăng, cảm thấy tối rồi còn phải chạy ra ngoài xem đèn, ngốc chết, "Thôi bỏ đi, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Nhạc Tử Mính đành thôi.

Vì chuyện xảy ra trong bếp, nên Dư Tiêu Vũ không muốn đi cùng bọn họ, cũng không có hé răng.

Ba nam sinh còn lại đều không có hứng thú gì với hải đăng, nên ước hẹn buổi tối chơi bài rồi, không đi.

Vì thế, chỉ có Lý Bác Chung, Lý Mạt, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì chuẩn bị xuất phát đi ngắm hải đăng.

Giang Mặc Thần rất vừa lòng với đội hình này, tách khỏi cha con Lý Bác Chung, Lý Mạt, bỏ bốn bỏ năm tương đương với hắn và Yến Thanh Trì đơn độc ở chung, thế giới hai người.

Còn việc làm sao để tách khỏi Lý Bác Chung, Lý Mạt? Việc này rất đơn giản, dù sao, Lý Mạt chính là fan của hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật lâu về sau, Trương Ninh Vi: Tôi đã lúc ấy tôi đã cảm thấy bọn họ kỳ quái mà!! Tôi thật khờ! Tôi đã cân não đến đó rồi vậy mà không nghĩ tiếp!

Chương sau phát đường ~

Giang Mặc Thần, "Tiểu Mạt, em muốn ngắm hải đăng với anh và Thanh Trì ca ca của em sao?"

Lý Mạt: "Đương nhiên muốn!"

Giang Mặc Thần, "Không, em không muốn."

Lý Mạt......
Bình Luận (0)
Comment