Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 205

Hai cục cưng mới vào sân, đã nghe tiếng sủa "gâu gâu", Nghiên Nghiên hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một góc sân đang buộc một con chó vàng to đùng.

Nghiên Nghiên học nó, cũng "gâu gâu" hai tiếng, con chó vàng như đã chịu khiêu khích, tăng lớn âm lượng "gâu" một tiếng, Nghiên Nghiên sợ tới mức trốn đến sau lưng Kỳ Kỳ, cáo trạng với Kỳ Kỳ, "Con chó này dữ quá à, không ngoan."

Kỳ Kỳ vỗ vỗ lưng bé con, an ủi, "Đừng sợ nha, chúng ta không tới gần nó, em cũng đừng học nó kêu gâu gâu, được không?"

Nghiên Nghiên gật đầu, xoay một vòng, đổi tới bên kia của Kỳ Kỳ, "Anh hai em đi bên này."

Kỳ Kỳ thấy nó sợ hãi, ôm ôm nó, "Không sao, nó bị cột rồi, không cắn người được."

Hai đứa nhỏ đang nói chuyện, cửa nhà bị kéo ra, màng bị kéo lên, "Ai vậy? Ai tới?"

Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một ông cụ từ trong nhà bước ra. Ông cụ nhìn hai đứa, hơi kinh ngạc, "Các đứa nhỏ các con sao lại tới nhà ông?"

Trước nay Nghiên Nghiên nhìn thấy người xa lạ đều rất cảnh giác, cũng không nói lời nào, tay nhỏ bắt quần áo Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ kéo bé con đi đến trước, đi đến trước mặt ông cụ, rất lễ phép nói, "Chào ông ạ, ba ba con phải nấu cơm cho con, nhưng mà trong nhà không có rau dưa, nên con muốn lấy quả đào đổi chút rau dưa với ông, được không ạ?"

Ông cụ nhìn nhìn hai đứa nhỏ, lại nhìn nhìn camera phía sau hai đứa, hiểu rõ hai đứa bé này là đứa nhỏ nhà minh tinh, trước đó thôn đã thông báo đến đây quay chương trình.

Ông cụ gật gật đầu, "Rồi rồi, các con muốn món nào, ông tìm cho các con."

Kỳ Kỳ lấy tấm card ra, đọc một lèo cho ông cụ, "Khoai tây, cà chua, dưa chuột, trứng gà, rau xanh......"

Ông cụ vào nhà, không đến một lát đã mang ra rất nhiều đồ ăn, "Mấy cái này cho các con, các con lấy về ăn đi."

"Cảm ơn ông ạ." Kỳ Kỳ nhận lấy, bỏ vào trong rổ.

Nghiên Nghiên cũng nói, "Cảm ơn ông ạ."

Ông cụ thấy nó trắng nõn đáng yêu, vươn tay muốn sờ sờ đầu nó, lại bị Nghiên Nghiên tránh thoát, Nghiên Nghiên giấu mình phía sau Kỳ Kỳ, không cho sờ.

Kỳ Kỳ giải thích thay Nghiên Nghiên: "Em trai con sợ người lạ, nên không cho những người khác chạm vào."

Ông cụ gật đầu, "Thằng nhỏ rất cảnh giác đấy."

Nghiên Nghiên dò cái đầu ra, hỏi ông, "Cảnh giác là cái gì nha?"

"Ha ha ha, nói con cảnh giác đó."

Nghiên Nghiên vẫn không hiểu, "Cảnh giác là cái gì?"

"Khen con đấy." Ông cụ thấy nó nhỏ thật, cũng không biết nên giải thích với nó thế nào, đơn giản trực tiếp nói thế.

Nghiên Nghiên nghe được là khen mình, siêu vui vẻ, cong mắt mềm mại nói, "Cảm ơn ông ạ."

Kỳ Kỳ đếm đếm đồ ăn trong rổ, hỏi: "Không có trứng gà sao ạ?"

"Ông không có, ăn hết rồi, con đi cách vách tìm xem."

Kỳ Kỳ gật đầu, bé lấy mấy quả đào từ trong rổ ra, đưa cho ông cụ, "Cảm ơn ông ạ, cho ông quả đào."

"Ông không cần, các con tự ăn đi."

"Cô giáo chúng con nói, không thể lấy không đồ vật của người khác." Kỳ Kỳ rất kiên trì.

Ông cụ thấy bé vẫn đưa mãi, không còn cách nào, đành phải nhận lấy. Ông cụ thấy Kỳ Kỳ đẹp trai sáng sủa, vươn tay muốn sờ đầu Kỳ Kỳ, nhưng mà tay còn chưa chạm đến Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ đã bị Nghiên Nghiên túm lui về sau một bước, Nghiên Nghiên nhỏ giọng nói, "Không thể sờ."

Ông cụ sửng sốt, ngay sau đó cười phá lên.

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên rất nghiêm túc nói: "Không thể sờ."

Kỳ Kỳ nhéo nhéo mặt nó, cưng chiều nói, "Không sờ."

Lúc này Nghiên Nghiên mới vừa lòng gật đầu.

"Thằng bé này nhỏ mà lanh, con không chỉ cảnh giác cho mình, còn quản anh hai con hả." Ông cụ cười nói.

Kỳ Kỳ tưởng là ông cảm thấy Nghiên Nghiên như vậy không tốt, vội vàng giải thích, "Em con chỉ sợ người khác khi dễ con, ông ơi, ông đừng trách em con, em con rất ngoan."

Ông cụ cười, "Được, không trách em con, aiz, cháu nội ông cũng lớn cỡ em trai con, nhìn các con ông lại nghĩ đến cháu ông, đáng tiếc cháu ông không ở đây, nếu không các con có thể chơi với nhau. Con chờ ở đây, ông lấy cho các con món này về ăn."

Kỳ Kỳ nhìn ông lại vào phòng, hơi tò mò là món ăn gì, bé đợi một lát, mới thấy ông cụ đi ra, trong tay cầm một túi đồ ăn vặt nhỏ, "Ở trong đây là bánh đậu, ngọt, mấy đứa cỡ con rất thích, con cầm lấy về ăn với em con."

Kỳ Kỳ gật đầu, "Cảm ơn ông ạ."

Nghiên Nghiên cũng cảm ơn theo.

Ông cụ nhìn nó, chỉ chỉ, "Thằng bé này không cho người ta chạm vào, mà lại cảm ơn rất cần mẫn nha."

Nghiên Nghiên cười hắc hắc hắc, ông cụ nhìn nó, cảm thấy tuổi này đúng là vừa đáng yêu lại thú vị, lại nghĩ tới cháu trai mình, không khỏi hơi thương cảm.

Kỳ Kỳ cầm đồ ăn và quà vặt, phất phất tay với ông cụ, "Tạm biệt ông."

"Ai, tạm biệt."

Nghiên Nghiên cũng nói, "Tạm biệt nha ~" sau đó đi theo Kỳ Kỳ ra ngoài, lúc sắp ra cửa, con chó vàng lại sủa hai tiếng, Nghiên Nghiên quay đầu lại nhìn nó, chỉ vào nó quát, "Không ngoan!"2

Bé con quay đầu lại nhìn Kỳ Kỳ, "Tuyết Cầu ngoan."

"Bởi vì Tuyết Cầu là cún nhà chúng ta mà, nó lại không phải cún nhà chúng ta."

"Tuyết Cầu còn xinh đẹp."

"Đúng vậy."

"Anh hai, em nhớ Tuyết Cầu."

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn nó, ôn nhu nói: "Chờ về nhà là gặp, đừng nóng nảy."

Nghiên Nghiên gật đầu, "Dạ."

Bên kia, cuối cùng Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cũng vào núi, đường núi nơi này không dễ đi, toàn dựa vào dân làng dẫn đường, mấy gia đình đến nơi thì tán ra.

"Các cậu chú ý dưới chân đấy, coi chừng vướng ngã." Dân làng nói.

"Được."

"Con đường này chính là đường tôi thường lên núi, có cỏ dại, còn có quả dại, cậu xem, rau này ăn được, làm rau trộn." Dân làng rút một cọng rau đưa cho Yến Thanh Trì, "Mùi vị không tệ, rất ngon miệng."

Yến Thanh Trì nhận rau, nhìn nhìn, sau đó lấy cọng rau trên tay quơ quơ trước mũi Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần bắt lấy, hỏi y, "Anh là mèo sao?"

Yến Thanh Trì nghe vậy, cười nói, "Vậy anh "meo" một tiếng cho em nghe."

"Em "meo" một tiếng cho anh nghe còn được." Giang Mặc Thần nhìn nhìn cọng rau trên tay, "Muốn hái thêm không?"

"Hái chút đi." Yến Thanh Trì nói, "Về nhà làm rau trộn."

"Được."

Hai người nói hái là hái, dân làng cũng giúp bọn họ hái được rất nhiều, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, người dân chỉ tay vào trái cây trên cây nói: "Trái này ăn được, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon."

Yến Thanh Trì vươn tay hái một quả, móc khăn giấy trong túi ra xoa xoa, sau đó cắn một ngụm, chua ngọt thiên ngọt, đúng là không tệ, y thật tự nhiên đưa trái đó lên miệng Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần cũng cắn một miếng ngay tay y, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Ăn ngon không?"

"Cũng được." Giang Mặc Thần nói.

"Chúng ta hái thêm chút quả này."

"Ừ."

Hai người lại hái được chút quả dại, tay Yến Thanh Trì luôn kéo cành cây nên hơi dơ, y đang chuẩn bị lấy giấy ra lau, đã bị Giang Mặc Thần kéo tay lại.

Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn.

Giang Mặc Thần cúi đầu giúp y lấy khăn ướt xoa tay, hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không sao, nhưng em đã định tự lau."

Giang Mặc Thần cười, "Cái này là tiên hạ thủ vi cường, nhanh chân đến trước."

Yến Thanh Trì bị hắn chọc cười, "Làm vậy thôi mà tiên hạ thủ vi cường cái gì, lại không phải chuyện tốt gì."

"Không phải sao?" Giang Mặc Thần nheo mắt nhìn y một cái, sau đó một ngón lại một ngón, giúp y lau khô từng ngón tay.

"Bây giờ anh lau sạch vậy thì một hồi cũng dơ nữa thôi."

"Đúng lúc, anh có thể lau thêm một lần." Giang Mặc Thần nói, nhét khăn ướt lại vào bọc, cất vào túi, định lát nữa ra khỏi núi rồi tìm một cái thùng rác ném.

Yến Thanh Trì nhìn hắn thu tay, không tự giác liếc tay mình một cái, quơ quơ ngón tay mình một chút, "Đi thôi."

Giang Mặc Thần chờ y bước lên trước, đi tới bên cạnh mình, ôm lấy vai y.

Yến Thanh Trì lé mắt xem hắn, Giang Mặc Thần vẻ mặt điềm nhiên, "Đi thôi."

"Đi như vầy?" Yến Thanh Trì nhìn tay hắn đang đặt trên vai mình.

Giang Mặc Thần hỏi lại y, "Không được sao?"

"Chúng ta đang đi đường núi đó, Giang tiên sinh."

"Nên anh mới đỡ em nè, mắc công em té ngã."

Yến Thanh Trì "chậc chậc" hai tiếng, "Có tâm tư của vài người......"

"Đặc biệt làm người ta cảm động." Giang Mặc Thần tiếp lời.

Yến Thanh Trì bật cười.

Giang Mặc Thần hỏi y, "Không cảm động sao?"

"Cảm động, cảm động, đặc biệt cảm động." Yến Thanh Trì rất phối hợp, y đang chuẩn bị trả lời Giang Mặc Thần một câu, đột nhiên lại nhìn thấy có thỏ hoang chợt lóe qua.

"Con thỏ." Dân làng hô.

Yến Thanh Trì cất bước lập tức đuổi theo, Giang Mặc Thần vội vàng chạy theo. Nhưng con thỏ kia chạy cực nhanh, Yến Thanh Trì mới hoảng thần, đã không thấy tăm hơi. Y nhìn mọi nơi, trước sau cũng không thấy tung tích con thỏ.

"Bỏ đi." Giang Mặc Thần nói, "Tìm không thấy cũng không còn cách nào."

Yến Thanh Trì vẫn còn không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào, "Ai, thịt thỏ có sẵn lại mất tiêu."

"Không có cũng tốt, nếu không em bắt con thỏ này về, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên thấy, chắc chắn không nỡ ăn, đến lúc đó vẫn phải phóng sinh thôi."

Yến Thanh Trì cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, đột nhiên y nghĩ đến gì đó, hỏi dân làng, "Chỗ các anh có nơi nào mang trẻ con đi chơi được không?"

"Mang trẻ con đi chơi?" Dân làng nghĩ nghĩ, "Hay là cậu dẫn mấy đứa nhỏ tới bờ sông đi, buổi tối, bờ sông trong rừng đôi khi sẽ có đom đóm."

Yến Thanh Trì rất kinh hỉ, "Đom đóm?"

"Đúng vậy, còn có rất nhiều nữa." Dân làng nói.

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, "Em muốn đi."

"Buổi tối chúng ta đi xem."

"Được."

Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên còn không biết hoạt động buổi tối của hai đứa đã được quyết định, lúc này, hai đứa nhỏ đã tìm xong nguyên liệu nấu ăn rồi, đang tay nắm tay quay về. Nghiên Nghiên cầm túi nilon chứa khoai tây, lắc qua lắc lại. Bé con vừa ngẩng đầu, nhìn thấy có con bướm bay qua, chỉ cho Kỳ Kỳ nói, "Anh hai, con bướm."

Túi nilon trên tay cứ như vậy rớt xuống, khoai tây lăn ra khỏi túi, lăn xuống dốc, Nghiên Nghiên vội vàng đuổi theo nhặt, hô: "Đừng chạy nha."1

Kỳ Kỳ sợ nó xảy ra chuyện, cũng hô, "Nghiên Nghiên, dừng lại."

Nghiên Nghiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Kỳ Kỳ, chỉ vào khoai tây còn đang quay cuồng xuống dốc, "Lăn xuống."

Kỳ Kỳ nhặt túi khoai tây trước mặt mình lên, chạy tới bên cạnh Nghiên Nghiên, "Chúng ta đi từ từ, nơi này là sườn núi, em đừng chạy, lát nữa chúng ta xuống tới dưới rồi nhặt."

Trước giờ Nghiên Nghiên rất nghe lời bé, vì thế "ồ" một tiếng, xem như đồng ý rồi, kéo tay bé đi từ từ xuống sườn núi.
Bình Luận (0)
Comment