Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 222

Vệ Lam nhanh chóng phản ứng lại, dì trước mặt chắc cũng giống dì nhà mình, là tới giúp nấy cơm và sửa sang nhà cửa, nên cậu rất lễ phép nói, "Chào dì ạ." Sau đó giải thích, "Con quên mang chìa khóa nhà, trong nhà lại không có ai hết, nên muốn đến nhà dì ngồi một lát, được không ạ?"

Thím Vương nhìn đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt, nghĩ thầm nhà bé không có ai, lại còn không mang chìa khóa, ở bên ngoài chờ một mình, lại làm người ta đau lòng, bà muốn đồng ý với Vệ Lam, nhưng dù sao mình cũng không phải chủ nhân ngôi nhà này, chỉ có thể dịu dàng nói, "Để dì giúp con hỏi cậu chủ nhà dì chút nha."

Vệ Lam gật đầu, "Cảm ơn dì."

Thím Vương cười cười, xoay người lại đã thấy Vệ Huân không biết đứng cách đó không xa từ khi nào. Thím Vương vội vàng đi qua, nói với Vệ Huân hoàn cảnh của Vệ Lam.

Vệ Huân nâng mắt nhìn Vệ Lam đang đứng ở cửa, đột nhiên Vệ Lam nâng cánh tay lên vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn đi qua. Từng tuổi này, đây là lần đầu tiên Vệ Huân thấy có người dám làm động tác này với mình, hắn không thích động tác này, cảm thấy động tác này có một ít tính chất mệnh lệnh. Vì thế Vệ Huân không thèm nhìn cậu nữa, xoay người chuẩn bị lên lầu.

Vệ Lam thấy hắn làm lơ mình, hơi khó hiểu, không phải đã thấy mình vẫy tay rồi sao? Vì sao lại không qua? Từ nhỏ cậu đã đi theo Vệ Minh, lớn lên dưới sự dạy dỗ chuẩn mực của Vệ Minh, tố chất tâm lý phải hiếu thắng hơn các bạn nhỏ bình thường, nên lúc cậu nhìn thấy Vệ Huân xoay người đi, cũng không mất mát gì, ngược lại trực tiếp mở miệng hỏi hắn, "Sao anh lại không qua dạ?"

Vệ Huân không nghĩ tới cậu bé lại hỏi ngược lại mình, cảm thấy cậu thật chấp nhất. Hắn không để ý, tiếp tục đi lên lầu, lại nghe sau lưng truyền đến âm thanh non nớt của đứa nhỏ, "Anh lại đây đi, lại đây nè."1

Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu.

Vệ Lam cười cười với hắn, cậu bé rất đẹp, da lại trắng, mặc áo ngắn tay màu trắng, đứng dưới ánh mặt trời ngoài cửa, hình ảnh đó làm Vệ Huân cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, hình như là từng gặp ở đâu rồi nhưng lại nghĩ không ra.

Hắn nhìn tươi cười trên mặt Vệ Lam, cảm thấy không khí chung quanh hắn nhẹ nhàng hơn không ít, Vệ Huân không thể hiểu nổi rõ ràng chưa xảy ra chuyện gì đáng để vui, nhưng vì sao cậu nhỏ lại cười rộ lên với mình.

Vệ Lam còn đang vẫy tay với hắn, "Anh lại đây chút đi mà."

Vệ Huân đi qua, hắn nhìn đứa bé đứng trước cửa nhà mình, trước khi Vệ Lam mở miệng hắn đã chặn họng trước, "Đừng làm động tác này với tao, tao không thích."2

Vệ Lam nghe vậy, chỉ "Ồ" lên một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết, nhưng không bị hắn dọa sợ, cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Cậu nhìn Vệ Huân, lục lọi trong túi quần jean của mình, sau đó móc ra một cái yoyo.

"Cho anh nè." Vệ Lam đưa yoyo ra ngoài, "Cái yoyo này rất lợi hại lắm nha, có thể làm được rất nhiều động tác hay, nhờ nó mà em thắng không ít bạn học đâu. Em cho anh cái yoyo này anh cho em vào nhà ngồi một lát được không?"1

Vệ Huân cúi đầu nhìn yoyo trên tay cậu, thuần màu đen hai bên còn có hình vẽ màu trắng, hình như là cái cánh.

Hắn cúi đầu nhìn Vệ Lam, Vệ Lam mỉm cười nhìn hắn.

Vệ Huân cảm thấy buồn cười, "Mày biết anh sao, sao cứ muốn vào nhà anh ngồi, người nhà mày không dạy mày đừng tuỳ tiện đi cùng người lạ sao?"1

Vệ Lam vẫn cười trong sáng, cậu nói, "Em biết anh mà." Vệ Lam đã nghĩ tới, trước đó cậu từng thấy ảnh chụp của Vệ Huân, trước một ngày khi bọn họ dọn đến đây, mẹ cậu đã mở ảnh Vệ Huân trên di động ra cho cậu xem, nói với cậu, "Anh này nè, rất dữ, con thấy anh này thì đừng nói chuyện với anh nha."1

Nhưng cậu thấy hình như mẹ cậu nói không đúng lắm, tuy rằng nhìn qua anh trai này rất ngầu, nhưng cũng không có dữ như mẹ cậu nói.

Vệ Lam nhìn Vệ Huân, rất bình tĩnh nói: "Mẹ em nói, nếu em xảy ra chuyện trong khu biệt thự này, thì anh có hiềm nghi lớn nhất."5

"Mày còn biết từ hiềm nghi này à."

"Bởi vì em rất thông minh chứ sao." Vệ Lam cười nói.1

Vệ Huân cảm thấy cậu bé thú vị hơn mình tưởng tượng, hắn hỏi Vệ Lam, "Nếu anh hiềm nghi lớn nhất, vậy mà mày còn dám đi theo anh, muốn vào nhà anh ngồi nữa à."

"Em muốn vào đây ngồi chút thôi mà." Vệ Lam rất thành thật nói: "Hơn nữa trời đã tối rồi, em cũng đói bụng."

Cậu nói xong, lại nâng cái tay còn đang rảnh lục lọi trong túi, móc ra một một món đồ chơi hình con nhện nhỏ, đưa tới trước mặt Vệ Huân, "Cho anh con nhện này luôn nè, anh nhéo bụng nó, nó sẽ phun tơ ra, vậy nè......" Vệ Lam nói rồi nhéo nhéo bụng con nhện, quả nhiên trong miệng con nhện hộc ra rất nhiều tơ nhện, Vệ Lam thả tay ra, tơ nhện lập tức về trong bụng con nhện.

"Em cho anh cái này, anh cho em ăn cơm ở nhà anh được không?"2

Đây đúng là lần đầu tiên Vệ Huân nhìn thấy đứa bé nhỏ như vậy, hắn cảm thấy lá gan Vệ Lam cực kì lớn, lại cảm thấy tư duy logic của hắn hình như không giống đứa nhỏ này lắm.

"Mẹ của mày có biết mày đến nhà anh không?"

Vệ Lam gật đầu, "Em đã nhắn tin nói với mẹ rồi."

"Cô ấy đồng ý?"

"Mẹ em không có trả lời, nhưng mẹ em nhận được rồi, chờ mẹ em bận xong đọc tin nhắn thì sẽ biết em ở đây thôi."

"Đúng là mày thông minh hơn anh nghĩ." Vệ Huân hiếm khi khen người khác, hắn cho rằng mấy đứa nhỏ tuổi cỡ Vệ Lam thì làm việc sẽ không có logic cũng như không suy xét đến hậu quả, nhưng không nghĩ tới, Vệ Lam lại chuẩn bị đầy đủ hơn hắn nghĩ.

Vệ Huân nghiêng người, "Vào đi." Hắn nói.

Thật lâu sau này, Vệ Huân nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hắn và Vệ Lam, chỉ cảm thấy lúc ấy mình còn quá non nên mới nói nhiều chuyện với Vệ Lam lúc ấy vẫn còn là một thằng khỉ nhỏ, hơn nữa còn cho cậu vào nhà mình.1

Trong cuộc đời dài ngoằn của Vệ Huân, sự xuất hiện Vệ Lam cũng không coi là sớm, nhưng lại lấy hết lợi lộc, không phải sáu bảy tuổi không thể nói chuyện quá nhiều với Vệ Huân, cũng không phải mười sáu bảy tuổi gần bằng Vệ Huân, để hắn nhìn tuổi mà xử sự theo phép công, không mang theo chút mềm lòng.

Vệ Lam mười hai tuổi, đã có năng lực biểu đạt ngôn ngữ và tư duy logic bình đẳng với Vệ Huân, nhưng bề ngoại cũng được coi là nhỏ nên Vệ Huân không có thái độ đối đãi với bạn cùng tuổi để đối xử với cậu.

Lúc ấy, Vệ Huân cũng không để Vệ Lam vào mắt, đối với hắn, Vệ Lam còn quá nhỏ, nhỏ đến mức hắn không thèm để ý, nên hắn cho cậu một cơ hội về nhà, tạm thời cho cậu vào nhà mình nghỉ ngơi, ăn cơm, đây không phải chuyện lớn gì, giống như một con mèo con lưu lạc không ai để ý.

Vệ Lam nói cảm ơn, đi vào nhà, trong tay cậu còn cầm yoyo và con nhện nhỏ của mình, cậu lại đưa đồ chơi ra, Vệ Huân nói, "Không cần."

Hắn nói xong thì chuẩn bị đi, nhưng lại bị Vệ Lam kéo lại, Vệ Lam nói, "Trao đổi."

Vệ Huân đẩy tay cậu ra, "Tao nói là không cần."

Vệ Lam còn muốn nói gì đó, nhưng Vệ Huân đã đi rồi.

Thím Vương thấy cậu chủ nhà mình đồng ý cho Vệ Lam vào nhà, vòng vào huyền quan giúp Vệ Lam lấy dép đi trong nhà trong tủ giày ra, đặt trước mặt cậu.

Vệ Lam nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách khí, đổi dép rồi vào đi con."

Vệ Lam thay dép xong, đi theo thím Vương vào nhà, thím Vương mở TV, đưa điều khiển từ xa cho cậu, "Con xem TV một mình nha."

Vệ Lam không thấy Vệ Huân đã lên lầu đâu nữa, hỏi cô, "Anh trai kia không xem sao?"

"Cậu chủ ít xem TV lắm, con xem một mình được rồi."

Vệ Lam gật đầu, "Dạ."

Cậu ngồi trên sô pha, thím Vương bưng trái cây và đồ uống cho cậu, sau đó quay vào nhà bếp nấu cơm.

Vệ Lam cứ vô thức nhìn về hướng thang lầu bên kia, hơi tò mò Vệ Huân đi chỗ nào rồi.

Lòng hiếu kỳ của cậu cũng không kéo dài được lâu, bởi vì thím Vương đã nấu cơm xong rồi lên lầu kêu Vệ Huân xuống ăn cơm.

Vệ Huân nhìn Vệ Lam ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, nói một tiếng "Lại đây", rồi mang cậu vào phòng ăn.

Vệ Lam đã rất đói bụng, nên cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vệ Huân, Vệ Huân cảm thấy cậu ngồi gần mình quá, kêu cậu ngồi qua bên kia một chút.

Vệ Lam rất nghe lời nhích qua một chút, ngồi cách hắn một cái ghế.

Thím Vương bới cơm cho bọn họ xong, rồi ra ngoài quét dọn nhà cửa. Vệ Lam thấy Vệ Huân động đũa, cũng cầm đũa lên theo.

Cậu hơi kén ăn, đồ ăn không thích một miếng cũng không ăn, chỉ ăn đồ ăn mình thích, cố tình thím Vương lại để thức ăn cậu thích trước mặt Vệ Huân, nên Vệ Lam luôn phải vươn tay thật dài để gắp đồ ăn.

Vệ Huân nhanh chóng chú ý tới động tác của cậu, hắn nhìn Vệ Lam muốn gắp đồ ăn trước mặt mình mà sắp đứng lên luôn rồi, đôi đũa kia cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, Vệ Huân cảm thấy thật phiền, đơn giản đổi đồ ăn cậu thích đến trước mặt cậu. Vệ Lam không nghĩ tới mình còn có đãi ngộ này, vui vẻ nói: "Cảm ơn anh trai."

Vệ Huân không nói gì, an tĩnh ăn cơm.

Vệ Lam cũng không giơ đũa gắp đồ ăn trước mặt hắn nữa, tập trung ăn đồ ăn Vệ Huân đã đổi cho cậu. Vì để cảm ơn Vệ Huân, cậu còn gắp một đũa nhỏ thức ăn vào chén Vệ Huân.

Chỉ là đũa mới di chuyển một chút, đã bị Vệ Huân dùng đũa ngăn lại, "Tự mày ăn đi." Vệ Huân nói.

"Miếng này cho anh." Vệ Lam nói, "Em đặt biệt chọn miếng ngon nhất cho anh đó."

"Tao không cần."

"Anh không thích ăn sao?" Vệ Lam cảm thấy kỳ quái, "Anh không thích vì sao dì còn làm món này? Cũng không còn ai khác ăn cơm mà."

Vệ Huân cảm thấy cậu nói hơi nhiều, lạnh nhạt nói: "Lúc ăn cơm không được nói chuyện."

Vệ Lam thấy hắn nhất định không ăn, cũng chỉ có thể rút đũa lại, tự mình ăn hết, cậu ăn xong, còn bình luận một câu, "Ăn ngon quá."

Vệ Huân không phản ứng cậu, hắn an tĩnh ăn cơm, ăn xong thì đặt chén trên bàn, đứng dậy đi mất.

Vệ Lam vội vàng đuổi theo, muốn bắt lấy hắn, kết quả mới vừa thò tay thì Vệ Huân đã né tránh, xoay người nhìn cậu.

Vệ Lam lấy yoyo và con nhện nhỏ mình vừa bỏ vào túi ra, đưa cho hắn, "Cho anh."

Vệ Huân cảm thấy cậu quá kiên trì, hắn xoay người lên lầu, Vệ Lam nhìn bóng dáng của hắn, nghĩ nghĩ, nhưng không đuổi theo.

Lúc Vệ Hy điện thoại đến thì đã hơn 8 giờ, cô họp xong thì thấy tin nhắn, quá hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại cho Vệ Lam.

"Bảo bảo con đến nhà Vệ Huân?"

"Dạ."

"Không phải mẹ đã nói con đừng nói chuyện với cậu ta, đừng để ý đến cậu ta sao? Sao con còn đến nhà cậu ta hả?"

"Không sao." Vệ Lam ăn nho xem TV, giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Con đã cơm nước xong ở nhà anh rồi, bây giờ xem TV tiếp."1

Vệ Hy:......7

Vệ Lam hỏi cô, "Mẹ, khi nào mẹ mới về?"
Bình Luận (0)
Comment