Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 249

Vệ Hy trừng mắt nhìn Vệ Huân một cái, bắt đầu tìm dụng cụ và thuốc để cầm máu băng bó cho hắn, miệng vết thương của Vệ Huân chỉ nhìn đáng sợ mà thôi, nhưng dù sao hắn cũng từng nhận huấn luyện từ Vệ Nghiệp Thành nên biết chỗ nào có thể bị thương, chỗ nào không thể bị thương, tuy hắn không cố tình tránh đi, nhưng loại giáo dục này đã ăn sâu bén rễ, nên một dao của hắn thực tế cũng không phải rất nghiêm trọng.

Hắn nhìn Vệ Lam đứng cách đó không xa, yên lặng mà chăm chú nhìn qua bên này, nói với cậu, "Lại đây."

Vệ Lam đi qua.

Vệ Huân hỏi cậu, "Em mới khóc hả?"

Lúc Vệ Lam và Vệ Hy nói chuyện, Vệ Huân bị Vệ Hy che mất nên chỉ có thể nghe giọng nói sốt ruột, nhưng không thể nhìn thấy vẻ mặt của của cậu.

Vệ Lam lắc lắc đầu.

Vệ Huân nói, "Vậy là tốt rồi." Hắn nói, "Sau này em đừng khóc, anh rút lại lời nói trước đó, anh không muốn nhìn thấy em khóc nữa, trước kia là anh chọc em thôi."

Vệ Lam cúi đầu, cắn chặt bên trong môi.

Vệ Hy châm chọc, "Nghe hay nhỉ."1

Vệ Huân không có để ý đến cô, chỉ hỏi Vệ Lam, "Bây giờ, em ha thứ cho anh được không?"

Vệ Lam ngẩng đầu, cậu nhìn Vệ Huân, không biết nên nói với Vệ Huân thế nào, cậu có thể tha thứ cho Vệ Huân, đương nhiên cậu làm được, nhưng cái cậu làm được lại không phải cái Vệ Huân muốn.

Cậu nói, "Anh để mẹ tôi băng bó trước đi, lát nữa chúng ta nói tiếp."

Vệ Huân gật đầu, "Được." Chỉ cần Vệ Lam còn muốn nói chuyện với hắn, vậy thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Trước khi Vệ Hy băng bó cho cha mình không ít nên tay nghề băng bó cũng đủ thành thạo, không tốn bao nhiêu sức đã băng xong, cô liếc Vệ Huân một cái, hàm ý cảnh cáo, sau đó lại nhìn Vệ Lam.

Vệ Lam nhìn cô, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn mẹ, mẹ, mẹ ra ngoài trước đi."

Vệ Hy gật đầu, sờ sờ tóc cậu, dịu dàng nói, "Con không muốn tha thứ cho nó thì đừng tha thứ, không sao cả, con cứ làm theo ý mình đi, nếu nó còn dám tự rạch mình nữa thì mẹ gọi cho Vệ Nghiệp Thành đến đây mở to mắt mà xem, con trai mình xuất sắc cỡ nào."1

Vệ Lam yên lặng gật gật đầu, Vệ Hy thấy cậu như vậy, cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy ra ngoài.

Cô không đóng cửa, đã định trở lại nghe góc tường bất kì lúc nào.

Vệ Lam đứng trước mặt Vệ Huân, cậu nhìn Vệ Huân, không biết nên mở miệng thế nào, cúi đầu im lặng, lúc này mới phát hiện mình đang đi chân không. —— lúc nãy cậu nhảy xuống giường quá gấp gáp, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng cầm máu cho Vệ Huân nên quên mang dép.

Vệ Huân nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy hai chân trần dưới quần ngủ. Sàn phòng ngủ của Vệ Lam làm bằng gỗ, chỉ trải một tấm thảm sát giường, cậu đứng hơi xa giường ngủ nên không không có đứng trên tấm thảm. Vệ Huân đứng lên, đi qua bên kia, cầm dép của Vệ Lam, sau đó đi tới trước mặt cậu, khom lưng đặt dép trước chân cậu.

Vệ Lam nhìn hắn, Vệ Huân nói, "Mang vào đi, coi chừng cảm lạnh."

Vệ Lam cúi đầu nhìn đôi dép một lát, sau đó mang vào, cậu nói, "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Vệ Huân nói.

Nhất thời không khí giữa hai người hơi xấu hổ.

Vệ Huân im lặng một lát, đang định mở miệng thì nghe giọng nói nhẹ nhàng của Vệ Lam, "Vệ Huân," cậu nói, giọng điệu rất bình tĩnh, Vệ Huân cúi đầu nhìn cậu, Vệ Lam cũng nhìn thẳng vào hắn, "Ông ngoại tôi từng nói với tôi một câu, ông nói, trên đời này, chỉ có không và vô số, một người bắt nạt con một lần, thì sẽ bắt nạt con lần thứ hai lần thứ ba, nên đừng cho người khác có cơ hội bắt nạt lần thứ hai."

Cậu nhìn Vệ Huân, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, "Tôi tha thứ cho anh, thật đó, nhưng mà tôi không thể đi tìm anh chơi như trước kia, tôi sẽ không cho người khác cơ hội bắt nạt tôi lần thứ hai đâu. Nên, cứ vậy đi, được không?"2

"Sẽ không có lần thứ hai." Vệ Huân trầm giọng nói.

Vệ Lam lắc lắc đầu.

"Em không tin anh à?" Vệ Huân hỏi cậu.

Vệ Lam không nói gì.

Nhưng Vệ Huân đã biết đáp án, "Em không tin anh, em cảm thấy sau này anh vẫn bắt nạt em tiếp nên em từ chối làm hoà với anh."

Vệ Lam nghe hắn nói xong, trong lòng hơi buồn, cậu nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình, muốn làm cho giọng nói mình có vẻ bình tĩnh hơn, "Hôm đó anh đã thấy rồi đó, nếu hai chúng ta tranh chấp, ở trước mặt anh, tôi không có một chút phần thắng nào, anh muốn tôi đi, tôi chỉ có thể đi, tôi muốn ở cũng ở không được."

"Anh nói sẽ không có lần thứ hai, anh sẽ không ra tay với em nữa, cũng sẽ không nói những lời không nên nói trước mặt em."

"Nhưng làm sao tôi tin được anh đây?" Vệ Lam hỏi hắn.

Cậu nhìn Vệ Huân, giọng nói thật nhẹ nhàng, "Anh biết ông ngoại tôi chứ, tôi biết có rất nhiều người rất sợ ông tôi, cảm thấy ông tôi rất đáng sợ, nhưng mà tôi chưa từng sợ, bởi vì từ nhỏ đến lớn ông ngoại tôi chưa từng la tôi một cậu nào, tôi có làm gì thì ông tôi cũng sẽ không la tôi. Vậy nên, cho dù có rất nhiều người nói với tôi anh rất dữ, nhưng tôi cũng không sợ anh, vì tôi cảm thấy chỉ cần anh tốt với một mình tôi là đủ rồi. Nhưng mà dù sao chúng ta cũng không phải anh em ruột, cho dù tôi thấy tôi đã rất nghe lời anh rồi, anh nói cái gì thì tôi làm cái đó, anh kêu tôi sửa cái gì thì tôi sửa cái đó, anh lại đột nhiên bắt nạt tôi mà không có bất kì lý do gì, chẳng nói chẳng rằng mà bắt nạt tôi."

Vệ Lam nhớ tới chuyện hôm đó đột nhiên thấy mình thật oan ức, nên cậu không muốn nhớ lại chuyện hôm đó nữa, cậu không phải một người cứ rối rắm chuyện cũ, sẽ không so đo một chuyện quá lâu, cậu đã không nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi, nhưng Vệ Huân lại xuất hiện, ép buộc cậu nhớ lại chuyện hôm đó một lần nữa.

Cậu cố gắng truyền đạt tâm tình bây giờ của mình cho Vệ Huân hiểu, nghiêm túc mà chân thành trình bày nguyên tắc tư tưởng của mình với hắn, "Tôi chỉ không muốn trải nghiệm chuyện đó thêm lần nào nữa. Anh nói tôi đi thì tôi phải đi, anh nói anh sai rồi thì tôi phải quay lại, đó không phải tôi. Tôi sẽ không làm để mình ngã hai lần ở một chỗ."3

Vệ Huân nhìn cậu, nghe lời nói đầy lý trí của cậu, khoảnh khắc này hắn mới thật sự thanh tỉnh hiểu ra, hắn sắp mất đi Vệ Lam thật rồi. Tự tay hắn đuổi Vệ Lam ra khỏi thế giới của mình, nên sau khi rời khỏi Vệ Lam lựa chọn biến mất. Vệ Lam không tin hắn nữa, không lời nói của hắn nữa, cũng không tin lời hứa của hắn, cậu từ chối làm hoà với người không đáng tin cậy, cậu lựa chọn bảo vệ mình, nên cậu cách thật xa những người đã từng làm tổn thương cậu, bao gồm cả hắn.

Vệ Huân không biết nên nói gì, hình như nói gì cũng không còn tác dụng.

Không khí nhất thời thật yên tĩnh.

Vệ Lam không thích không khí như vậy, nên cậu muốn kết thúc bầu không khí này sớm một chút, cậu nói, "Anh về đi, hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Vệ Huân hỏi cậu, "Anh có thể có quà sinh nhật không?"

Vệ Lam lắc đầu, yên lặng cúi đầu.

Vệ Huân không nói nữa, hắn không còn lời gì để nói. Hắn cho rằng mình có thể đón Vệ Lam về nhà, nhưng bây giờ hoàng tử nhỏ của hắn từ chối hắn.

Cậu không tin hắn, cậu từ bỏ hắn, nên cuối cùng hắn cũng mất đi cậu.6

Vệ Huân thấy lòng mình trống rỗng, hắn cảm thấy mình phải nói gì đó để níu kéo Vệ Lam, nhưng hắn lại không nói nên lời, hắn không biết nên nói cái gì. Hắn nhìn Vệ Lam đang cúi đầu, nói không thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể nói, "Anh về trước."

Vệ Lam gật đầu.

Vệ Huân đi từ từ đến cửa phòng ngủ, lúc sắp đến cửa, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn Vệ Lam một cái, "Tiểu Lam," hắn dịu dàng gọi Vệ Lam một tiếng, nói, "Em đến nhà anh một chuyến đi, anh có cái này cho em."

"Tôi không cần."

"Đi đi, coi như là quà sinh nhật tặng anh, được không?"

Vệ Lam không nói gì.

Vệ Huân khuyên nhủ, "Nhanh lắm, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em đâu, em sẽ về nhanh, về nhanh thôi, anh đưa đồ cho em là em đi được rồi, anh không làm khó em đâu."

"Hôm đó anh đã nói, tôi......"

"Vệ Lam," Vệ Huân ngắt lời cậu, hắn không gọi tên cún cơm của cậu nữa, hơi bất lực gọi tên đầy đủ của cậu, hắn nhìn Vệ Lam, giống như một con thú đang bị vây lại, không thể làm gì nhưng lại không cam lòng, "Em nhất định phải để anh xin em sao?" Hắn hỏi, "Có phải anh nói, anh xin em, em mới bằng lòng không?"

Vệ Lam không nghĩ hắn sẽ nói ra chữ "xin" này, bàn tay thoáng cái siết thật chặt, cậu đã chơi cùng Vệ Huân rất lâu rồi, quá hiểu tính cách kiêu ngạo và hiếu thắng của Vệ Huân, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, Vệ Huân lại nói ra chữ này, càng không nghĩ tới, lại là nói với cậu.

Vệ Lam không đành lòng, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, cho dù lý trí đã nói rất rõ ràng với cậu làm sao để bảo vệ mình một cách tốt nhất, nhưng cậu vẫn không thể nhẫn tâm. Vệ Huân cắt mình một dao làm cậu cảm thấy khó chịu, Vệ Huân nói chuyện như vậy với cậu cũng làm cậu khó chịu, cậu không muốn nhìn thấy Vệ Huân hạ mình như thế, cậu không thể nhìn nỗi Vệ Huân như vậy, cậu vẫn...... không nỡ.

Vệ Lam không nói gì, cậu đi tới mép giường, thay quần áo, sau đó quay đầu lại nhìn Vệ Huân, kiềm chế cảm xúc, để mình không có quá nhiều tình cảm mới mở miệng, "Đi thôi." Cậu nói.

Vệ Lam nói với Vệ Hy một tiếng, nói cậu ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về.

Vệ Hy vẫn không yên tâm, hỏi cậu, "Hay là mẹ đi với con nha."

"Không cần." Vệ Lam nói, cậu quá hiểu Vệ Hy, nên nhấn mạnh, "Mẹ, không cho mẹ lén đi theo bọn con, nếu không con sẽ tức giận."

Vệ Hy không còn cách nào, nhưng cô xem náo nhiệt cả đêm, gần như đã nhìn ra, Vệ Lam và Vệ Huân cãi nhau, Vệ Huân muốn níu kéo Vệ Lam, nhưng Vệ Lam từ chối nên Vệ Huân mới năn nỉ ỉ ôi, vừa đấm vừa xoa. Vệ Hy hơi kinh ngạc khi thấy Vệ Huân lại còn một mặt như vậy, cô cứ nghĩ Vệ Huân tính tình lạnh nhạt trời sinh, người còn không thân với người nhà mình thì sẽ không có dao động tình cảm, không nghĩ tới thì ra là trút vào người con trai mình hết rồi. Một bên Vệ Hy cảm thán, Tiểu Lam của cô quả nhiên xuất sắc; một bên lại cảm thấy tâm tình hơi vi diệu.

Nhưng cô xem một hồi cũng đã nhìn ra, chắc là Vệ Huân sẽ không tổn thương Vệ Lam, nên cũng nghe theo lời Vệ Lam, cho cậu ra ngoài mình thì không đi theo, tâm tình phức tạp ở nhà chờ Vệ Lam về.

Vệ Lam và Vệ Huân cùng đi trên đường, giữa hai người cách khoảng nửa gang tay, trời rất tối, chỉ có ánh đèn đường cô đơn kéo dài bóng dáng của hai người bọn họ, Vệ Huân hỏi Vệ Lam, "Muốn cõng không?"

Vệ Lam lập tức nhớ lại lần đó cậu bị bệnh, Vệ Huân lo lắng nhất định muốn cậu tới nhà hắn, cậu nói mình không muốn nhúc nhích nên Vệ Huân cõng cậu, hắn cõng cậu cả một đường đi, thậm chí ngay cả lên lầu cũng là nằm trên lưng Vệ Huân. Thật ra Vệ Huân rất chiều cậu, Vệ Lam nghĩ, lúc anh ấy tốt với mình thì tốt thật sự, nhưng lúc anh ấy không muốn tốt với mình thì có thể tàn nhẫn một cách kiên quyết.

Vệ Lam lắc lắc đầu, giọng khàn khàn, "Không cần."

Đây là kết quả nằm trong dự đoán, nhưng Vệ Huân vẫn hơi mất mát.
Bình Luận (0)
Comment