Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 257

Vệ Hy chọn cho Vệ Huân một cái đồng hồ đơn giản hào phóng, thiết kế không quá cầu kì, nhưng lại rất có khí thế, Vệ Lam nhìn mà thích, cậu cất đồng hồ vào cặp để tối đưa cho Vệ Huân.

Cậu muốn cho Vệ Huân một bất ngờ vui vẻ, vốn định tự đi mua bánh kem, nhưng lại sợ bánh kem mình mua Vệ Huân không thích, nên vẫn kéo Vệ Huân cùng đến cửa hàng bánh kem, hỏi hắn, "Anh thấy cái nào ngon?"

Vệ Huân chỉ nghĩ cậu muốn ăn, nên chọn chocolate theo sở thích của cậu.

Vệ Lam chỉ vào cái bánh kem hỏi hắn, "Anh thích ăn cái này không?"

"Anh không thích ăn bánh kem, cái nào cũng như nhau thôi." Vệ Huân thành thật nói.

Vệ Lam ở cùng hắn lâu ngày cũng biết hắn đúng là như vậy nên không để hắn chọn nữa, mua cái bánh kem chocolate nhìn phát thèm kia.

Cậu ôm bánh kem ngồi trên xe, Vệ Huân muốn cầm giúp cậu, lại bị từ chối, "Em cầm, lát nữa đưa anh."

"Thôi được." Đó giờ mấy chuyện nhỏ Vệ Huân đều nghe theo cậu.

Vệ Lam đã nói trước với Vệ Hy hôm nay cậu không về nhà, cậu còn lén nói với thím Vương hôm nay bà nấu cơm cho hai người xong rồi thì cứ về nhà, hôm sau rồi quét dọn. Cậu cảm thấy mình sắp xếp thật chu đáo chu đáo, trên đường về nhà còn rất vui vẻ.

Lúc Vệ Huân nhìn thấy Vệ Lam đi theo mình vào nhà còn phải kinh ngạc, hỏi cậu, "Hôm nay em không về nhà với mẹ em sao?"

Vệ Lam lắc đầu.

Vệ Huân cũng không hỏi nhiều, khom lưng lấy dép lê ra đặt trước mặt cậu.

Thím Vương làm xong món ăn cuối cùng, vừa bưng đồ ăn lên bàn đã thấy bọn họ về tới rồi, bà nhớ lời dặn của Vệ Lam, vì thế tháo tạp dề, dọn dẹp đơn giản phòng bếp một chút, đi tới trước mặt Vệ Huân, nói, "Cậu chủ, tôi về trước, cơm đã dọn lên bàn rồi, các cậu ăn xong cứ để đó, ngày mai tôi đến dọn."

"Sao hôm nay về sớm vậy?" Vệ Huân hơi nghi ngờ.

Thím Vương nhìn Vệ Lam, "Tiểu Lam nói hôm nay ăn cơm sớm một chút, tôi nấu cơm xong cứ về trước, còn lại ngày mai dọn."

Vệ Huân quay đầu nhìn Vệ Lam, chỉ thấy Vệ Lam gật gật đầu, nói với thím Vương, "Tạm biệt dì."

Thím Vương nghe vậy, lại nhìn Vệ Huân, tuy rằng Vệ Huân không biết Vệ Lam định làm trò gì, nhưng vẫn gật đầu, "Nghe nó đi."

Lúc này thím Vương mới đáp lời, cầm túi về nhà.

Vệ Huân chờ đến khi thím Vương đi mất, mới hỏi Vệ Lam, "Chuyện gì?"

Vệ Lam nhìn hắn cười cười, kéo hắn đến chỗ sô pha ngồi. Sau đó, đưa bánh kem trên tay đến trước mặt hắn, cong mắt cười nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Cậu nhìn Vệ Huân, lại nhìn thoáng qua bánh kem trên bàn, "Đây là bù cho anh, hai chúng ta âm thầm mừng sinh nhật cho anh."

Vệ Huân sửng sốt, Vệ Lam tay mắt lanh lẹ mở hộp bánh kem ra, cậu cắm đèn cầy lên, lục lọi trong cặp mình lấy ra một cái bật lửa, thắp nến, tằng hắng vài cái, bắt đầu hát "Chúc bạn sinh nhật vui vẻ" cho Vệ Huân nghe.

Mới đầu Vệ Huân còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên, Vệ Lam tổ chức sinh nhật cho mình, sau đó nghe cậu hát, không khỏi nỏ nụ cười. Hắn cúi cúi đầu, hơi ngài ngại.

Vệ Lam lại không thấy có gì mà ngại, thoải mái hát hết bài, còn hỏi hắn, "Em hát hay không?"

Vệ Huân gật đầu, "Hay."

"Vậy anh ơi, anh cầu nguyện đi."

Vệ Huân rất ít khi ăn sinh nhật như vậy, sinh nhật của hắn, một là tổ chức một buổi tiệc lớn, phô ra thân phận địa vị của hắn ở nhà họ Vệ, hai là Vệ Nghiệp Thành nói với hắn một câu sinh nhật vui vẻ, hai người cùng ăn bữa cơm. Giống như Vệ Lam nghiêm nghiêm túc túc cầm bánh kem, cắm đèn cầy, hát mừng sinh nhật còn phải cầu nguyện, Vệ Huân lần đầu được chứng kiến.

Hắn không làm được, nói với Vệ Lam, "Thôi bỏ đi."

Vệ Lam sao có thể để hắn bỏ ngang vậy được, lắc lắc đầu, kiên quyết nói, "Cầu nguyện cầu nguyện đi, sinh nhật là phải cầu ba nguyện vọng đó."

Cậu ngồi xuống bên cạnh Vệ Huân, lắc lắc cánh tay hắn, khuyên, "Anh ơi anh, anh cầu nguyện thử đi, biết đâu thành hiện thực thì sao."

Vệ Huân không còn cách nào, đành phải nhắm hai mắt lại, nói thầm trong lòng: Hy vọng Vệ Lam bình an khỏe mạnh lớn lên; hy vọng Vệ Lam không sầu không lo, cả đời thuận lợi; hy vọng thế giới của Vệ Lam vĩnh viễn đơn thuần vui vẻ, không có âm mưu dơ bẩn.5

Vệ Huân mở mắt ra, Vệ Lam lập tức sáp lại hỏi hắn, "Anh ước cái gì dạ?"

"Không thể nói với em được."

"Ngay cả em mà cũng không nói." Vệ Lam thật kinh ngạc, cậu nghĩ nghĩ, dụ dỗ: "Anh nói cho em biết đi, em giúp anh thực hiện."

Vệ Huân vẫn lắc đầu.

Vệ Lam hết cách, chỉ có thể nói, "Vậy anh thổi đèn cầy đi."1

Vệ Huân thổi tắt ngọn nến, Vệ Lam rất vui vẻ chúc mừng hắn, "Sinh nhật vui vẻ, hy vọng sau này anh ngày nào anh cũng vui vui vẻ vẻ."

Cậu nói xong thì lấy đồng hồ hộp trong cặp ra, đưa cho Vệ Huân, "Đây là quà sinh nhật bù cho anh, em sợ em chọn trẻ con nên nhờ mẹ mua giúp em."

Vệ Huân nhận lấy, nhìn thoáng qua, hỏi, "Đồng hồ sao?"

Vệ Lam gật đầu, cậu liếc cổ tay Vệ Huân một cái, nhẹ nhàng nói, "Chờ anh tháo băng rồi đeo, sẹo lành thì không cần đeo nữa."

Vệ Huân thầm nghĩ, bộ em không sợ đeo vào nó lâu lành hơn sau. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ "Ừm" một tiếng, nói, "Cảm ơn."

"Để báo đáp thì anh nói điều ước của anh cho em nghe đi." Vệ Lam rất biết tận dụng cơ hội.

Đáng tiếc Vệ Huân không dao động, "Không được đâu."

Vệ Lam phồng má nhìn hắn, "Bỏ đi, em tự đoán cũng trúng thôi."

"Vậy em nói thử xem anh cầu cái gì?" Vệ Huân hơi tò mò.

Vệ Lam rất tự tin, "Chắc chắn là có liên quan đến em, đại loại như hy vọng em sẽ mãi ở bên cạnh anh."

Vệ Huân cười, không nói gì.

Vệ Lam hỏi hắn, "Em nói đúng không."

Vệ Huân nhìn vẻ mặt tự tin của cậu, không nỡ đả kích, gật gật đầu.

Vệ Lam cười ha ha nói, "Em đoán là đúng ngay, em hiểu anh quá mà."

Vệ Huân nhéo nhéo mặt cậu, "Vui không?"

"Vui."

"Vậy ăn bánh kem đi." Vệ Huân cầm dao cắt một miếng bánh kem, bỏ vào dĩa, sau đó đưa cho Vệ Lam.

Vệ Lam nhận lấy, lấy nĩa chọt một miếng chuẩn bị bỏ vào miệng, lại nghĩ đến Vệ Huân còn chưa ăn, cậu cảm thấy đây là sinh nhật Vệ Huân mà, tất nhiên Vệ Huân phải ăn miếng bánh kem đầu tiên, nên đưa nĩa qua, "Anh, anh ăn miếng đầu tiên đi."

Vệ Huân cúi đầu, ăn miếng bánh kem đó, Vệ Lam hiếu kỳ hỏi, "Ngon không?"

Vệ Huân gật đầu, rồi Vệ Lam mới xắn thêm một miếng nhỏ bỏ vào miệng mình.

Vệ Huân nhìn hắn cúi đầu ăn bánh kem, lần đầu tiên thấy hình như mình đã cảm nhận được lạc thú ăn sinh nhật. Hắn tự cắt cho mình một miếng bánh kem, nghiêm túc nhấm nháp.

Vệ Lam ăn bánh kem xong, to gan lớn mật lấy ngón tay quẹt kem muốn chà lên mặt Vệ Huân, kết quả lại bị Vệ Huân chà lại, cậu cũng không giận, náo loạn với cả Vệ Huân nửa ngày, sau đó cười chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Buổi tối, Vệ Lam lại gọi điện nói với Vệ Hy mình không về, "Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, tối nay con ở nhà anh, sáng mai con đi học luôn."

Vệ Hy nhìn nhìn lịch, "Sao câu này nghe quen quá vậy, hình như lần trước con cũng nói với mẹ câu này mà nhỉ? Sinh nhật của nó không phải xong rồi sao, sinh tuần? Sinh tháng?"

"Không phải con bù cho anh ấy sao?"

"Nhưng mà cục cưng, hôm trước sinh nhật nó con cũng ở nhà nó rồi mà, không cần bù đâu."

Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Vậy coi như bù hai tặng một đi? Cho anh ấy thêm một lần."

"Vậy cũng được?" Vệ Hy thấy con trai mình thật biết lấy cớ.

"Lần sau sinh nhật mẹ con cũng làm vậy luôn." Vệ Lam lấy lòng.

"Bây giờ ở trong lòng con mẹ và Vệ Huân có địa vị như nhau hả?" Vệ Hy không thể tin được.

Vệ Lam lập tức tỏ lòng trung thành, "Đương nhiên không phải, mẹ yêu, mẹ là quan trọng nhất."

"Tạm." Lúc này Vệ Hy mới thông qua thỉnh cầu của cậu, "Lần cuối nha, không có lần sau."

Vệ Lam "Dạ dạ" gật đầu, miệng đồng ý không ngớt, chột dạ cúp máy, aizz, Vệ Lam thở dài, làm sao mới có thể cải thiện quan hệ giữa Vệ Huân và mẹ với ông ngoại của mình đây? Vệ Lam phát sầu, nếu Vệ Huân cũng là con của mẹ mình thì tốt rồi.4

Vệ Lam và Vệ Huân cứ vậy mà làm hoà, hai người lại khôi phục quan hệ như trước kia, đám Lâm Tây Trạch và Vu Linh đều không phát hiện ra có gì khác lạ, Tưởng Thịnh nghĩ sao nói vậy, lúc gặp lại Vệ Lam, còn hỏi lại, "Sao khoảng thời gian trước không thấy em vậy?"

Vệ Lam trả lời, "Em đến nhà ông ngoại em."

Câu này của cậu cũng không phải nói dối, trong khoảng thời gian cậu và Vệ Huân xa nhau đúng là gần như đều ở chỗ Vệ Minh. Nhưng cậu này vào tai đám Tưởng Thịnh thì biến thành bởi vì cậu đến chỗ Vệ Minh nên phải bớt tiếp xúc với Vệ Huân. Nhắc tới Vệ Minh, mọi người cũng không hỏi sâu nữa, nhanh chóng đổi đề tài tiếp theo.

Vệ Lam thực hiện lời hứa trước đó với Vu Linh, kêu Vệ Huân mời Vu Linh và Viên Tiểu Bàn ăn cơm, Vu Linh vẫn hơi sợ hắn, ban đầu Viên Tiểu Bàn cũng hơi sợ, lúc ăn cơm lại nói chuyện hăng say với Vệ Lam, thì quên hết sợ hãi, liên tục nói chuyện với Vệ Lam. Vốn Vệ Huân đã ít lời, lại không có hứng thú với nói dung cuộc trò chuyện của hai người, bởi vậy vẫn im lặng gắp đồ ăn cho Vệ Lam, Vu Linh cẩn thận nhìn động tác của hắn, nhìn nhìn Vệ Huân, Vệ Huân nhìn cô bé một cái, Vu Linh không nói gì, cúi đầu ăn cơm.

Động tác ăn cơm của cô bé rất văn nhã, gắp đồ ăn cũng chỉ gắp món gần mình, cô bé nhớ tới hành động vừa rồi của Vệ Huân, len lén nhìn qua chỗ hắn, chỉ thấy Vệ Huân gắp mấy cọng rau xanh đặt vào chén Vệ Lam, sau đó Vệ Lam ăn được vài miếng lại gắp cho cậu mấy miếng xương sườn.

Vu Linh vô thức cắn cắn đũa, Vệ Lam đã không còn là trẻ em, lúc ăn cơm với bọn họ đều là tự gắp, nhưng nãy giờ Vệ Lam chưa gắp miếng nào, đều là Vệ Huân gắp cho cậu. Chắc là cậu ấy rất thích anh này nên mới để anh ấy gắp đồ ăn cho mình. Mà Vệ Huân, Vu Linh lén nhìn động tác của hắn, cô bé cảm thấy bộ dáng bây giờ của Vệ Huân không làm cho cô sợ như vậy nữa.

Một bữa cơm cũng coi như vui vẻ hoà thuận, Vệ Huân cho tài xế đưa Vu Linh và Viên Tiểu Bàn về trước, sau đó mới về nhà với Vệ Lam. Vệ Lam ngồi trong xe, nói với hắn lịch trình ngày 11 tháng 10 của mình, Vệ Minh muốn cả nhà đoàn tụ nên cậu và Vệ Hy phải về nhà cũ ở vài ngày, nên không đi tìm Vệ Huân chơi được.

Vệ Huân gật đầu, nói với cậu, "Không sao."

"Để hết ngày 11 em về tìm anh."

"Được."

"Đúng rồi," Đột nhiên Vệ Lam nói, "Anh ơi, trường em sắp có đại hội thể thao đó, hôm đó anh tới xem em thi đấu nha."
Bình Luận (0)
Comment