Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 262

Vệ Huân gật đầu, "Con sẽ đi tìm Vệ Minh."

Vệ Hy chỉ vào hắn, "Ta vừa nói gì?"

Vệ Huân lập tức sửa miệng, "Con sẽ đi tìm ông ngoại Tiểu Lam."

"Ba con biết suy nghĩ của con không?"

"Biết."

"Ông ấy nói thế nào?"

"Ông ấy nói, "nếu con có bản lĩnh làm nhà họ Vệ đồng ý thì ba đồng ý"."

"Vậy Tiểu Lam biết không?"

"Em ấy không biết."

"Con có từng nghĩ đến, đột nhiên con nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta thì Tiểu Lam sẽ nghĩ thế nào, người ngoài sẽ nghĩ thế nào không?"

"Người ngoài sẽ không nghĩ gì hết, nếu bọn họ nhất định phải nói ra cái nhìn của mình thì con sẽ làm bọn họ không nghĩ nữa. Còn Tiểu Lam," Vệ Huân nghĩ nghĩ, "Chờ em lớn chút nữa, nhà họ Vệ không còn vấn đề gì nữa, cái thuộc về nó vĩnh vĩnh sẽ là của nó, chỉ cần mọi người đừng nói với em nó, nó vĩnh viễn sẽ không biết con đang làm cái gì."

"Sẽ không phí bao nhiêu thời gian," Vệ Huân nói, "Con biết, sẽ không quá lâu đâu."

"Nếu Tiểu Lam biết, không nhất định thằng bé sẽ cảm kích con."

"Con không cần em cảm kích."

"Có thể thằng bé sẽ cảm thấy con không tôn trọng nó."

"Hắn sẽ không." Vệ Huân rất chắc ăn, "Con hiểu thằng bé, nó không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện, thằng bé sẽ không nghĩ vậy đâu, con tin nó."

Vệ Hy nghe hắn nói "Con tin nó", từ từ đặt USB trong tay xuống bàn, hai từ "tin tưởng" này quá mức xa xỉ với hai nhà bọn họ, cô và Vệ Nghiệp Thành, cho dù có yêu người kia cỡ nào cũng không cách nào nói ra hai từ đó, nhưng Vệ Lam và Vệ Huân lại có niềm tin với nhau từ lâu rồi.

"Vì sao không tìm ba ta trước mà lại đến tìm ta?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.

Vệ Huân nhìn cô, thành thật trả lời: "Bởi vì khó thuyết phục người hơn."

Vệ Hy là mẹ Vệ Lam, cô sẽ cảm tính hơn, hắn muốn thuyết phục Vệ Hy, không chỉ cần thuyết phục cô về mặt đạo lý, mà còn cần cô cho phép về mặt tình cảm. Nhưng Vệ Minh thì không giống, Vệ Minh đứng ở trên cao lâu rồi, ông biết phải tối đa hoá lợi ích, ông lý trí hơn.

Vệ Huân biết mình sẽ thuyết phục được Vệ Minh thôi, hắn cho Vệ Minh nhược điểm đủ để quyết định sống chết của hắn, lại cam tâm tình nguyện làm việc không phản kháng, Vệ Minh sẽ không lãng phí cơ hội tốt có một cây đao sắc bén như hắn. Ông ấy và Vệ Hy không giống nhau, ông ấy vừa tự tin kiêu ngạo nên ông ấy tin tưởng bản thân có thể khống chế cây đao của mình, ông ấy sẽ đồng ý điều kiện của mình, bởi vì ông ấy không cho rằng mình có thể nhảy ra khỏi bàn tay của ông ấy.

Nhưng Vệ Hy thì không, Vệ Hy không có năng lực như Vệ Minh, cô sẽ lo lắng nhiều hơn, cô sẽ không tin tưởng người khác một cách dễ dàng, nên Vệ Huân chọn nói chuyện với Vệ Hy trước, nhận được sự đồng ý của Vệ Hy.

Vệ Hy tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, "Con đi đi." Cô nói, "Nếu ba ta đồng ý với con thì ta cũng đồng ý."

"Cảm ơn." Vệ Huân khẽ gật đầu với cô, tỏ lòng tôn kính.

Vệ Hy nhìn hắn, xua xua tay để hắn đi. Thật ra cô cũng không rõ mình làm vậy là đúng hay là sai, lý trí nói với cô Vệ Lam họ Vệ, có một số việc thằng bé không tránh được, trải qua rồi thì thằng bé mới hiểu được ý nghĩa của dòng họ này. Nhưng tình thương của người mẹ lại nói với cô thôi bỏ đi, không cần thiết, nhà họ Vệ đang trong quá trình chuyển hình, một ngày nào đó, nó cũng sẽ như những gia đình khác, an toàn vô hại, Vệ Lam không cần phải trải qua những chuyện cô từng trải.

Cô do dự nên nên cô giao quyền quyết định cho ba mình, Vệ Hy tin ba cô nhất định sẽ có quyết định thích hợp nhất.

Vệ Huân nói chuyện với Vệ Hy xong, nhìn đồng hồ thấy còn chưa muộn lắm, nên cứ thế mà đi tìm Vệ Minh. Vệ Minh hơi thưởng thức hắn vì dám đến tìm ông nói chuyện một mình, vuốt lông chó, không nhanh không chậm hỏi hắn, "Cậu muốn nói gì với ta?"

Trước khi ngủ, Vệ Lam chơi game mà thiếu đồng đội, nhắn WeChat hỏi Vệ Huân, "Ngủ chưa? Chơi với em một ván đi."

Nhưng Vệ Huân không trả lời cậu.

Vệ Lam ra khỏi phòng mình đi tìm hắn, đẩy cửa phòng khách Vệ Huân ở tạm ra, mới phát hiện trong phòng không có ai, "Đi đâu vậy ta?" Vệ Lam khó hiểu.

Cậu lấy di động ra gọi điện cho Vệ Huân, mới vừa gọi được đã nghe thấy nhạc chuông điện thoại vang lên cách đó không xa, Vệ Lam tìm theo tiếng chuông đã thấy Vệ Huân bước ra từ một chỗ ngoặt.

"Anh đi đâu vậy? Tối rồi không ngủ mà còn đi dạo."

"Tìm anh làm gì?" Vệ Huân hỏi cậu.

Vệ Lam giơ giơ điện thoại, "Chơi game không?"

Trước giờ Vệ Huân chưa bao giờ từ chối cậu, bởi vậy gật gật đầu, "Được thôi."

Vệ Lam trực tiếp bước vào phòng khách được sắp xếp cho Vệ Huân, mở đèn, nhảy lên giường, mở trò chơi chờ hắn.

Vệ Huân nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu, đi đến trước giường, giơ tay xoa xoa đầu cậu.

Vệ Lam nâng mắt nhìn hắn, "Sao lại xoa đầu em," cậu quay đầu tránh đi, "Không cho xoa."

Vệ Huân cảm thán, "Khi còn nhỏ em có như vậy đâu."

"Khi đó em còn nhỏ, giờ em lớn rồi, không thích hợp nữa."

"Lớn lên là không ngoan."

"Trẻ em mới bị khen ngoan, lớn là phải đẹp trai," Vệ Lam rất tự luyến hỏi hắn, "Em đẹp trai không?"

Vệ Huân cười, phối hợp gật đầu, "Đẹp trai."

Vệ Lam rất vừa lòng, có qua có lại khen tặng, "Anh cũng đẹp trai lắm."

Vệ Huân không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy di động ra chơi game với cậu.

Vệ Huân chơi game rất khá, thứ nhất là trời cho, thứ hai là tính cách của hắn căn bản không cho phép hắn thua. Có hắn giúp đỡ, Vệ Lam đã thắng được vài ván, chơi tới 1 2 giờ rưỡi tối, bị Vệ Huân ép buộc tịch thu điện thoại, cậu còn lưu luyến không rời năn nỉ hắn, "Chơi nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa thôi."

"Không được." Vệ Huân hoàn toàn không dao động, "Về phòng ngủ đi."

Vệ Lam mệt tim, lập tức tê liệt ngã xuống giường.

Vệ Huân nhìn cậu, cười nói, "Mới như vậy, em còn không biết xấu hổ nói em lớn rồi, như con nít."

Hắn vỗ vỗ Vệ Lam, "Đi ngủ đi."

"Em lười không muốn nhúc nhích, tối nay ngủ với anh."

"Vậy đi tắm đi."

"Tắm rồi." Vệ Lam nhìn hắn, "Anh đi tắm đi."

Vệ Huân nghe vậy, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

Vệ Lam vội vàng nói, "Anh để điện thoại lại đi chứ."

Vệ Huân cười, một đi không quay đầu, hoàn toàn không phản ứng cậu.

Vệ Lam tức giận buồn bực nằm ngửa trên giường thở dài, cuối cùng vẫn yên lặng xốc chăn lên, chán ngắt nhắm mắt lại, ngủ.

Lúc Vệ Huân tắm xong bước ra, Vệ Lam đã ngủ rồi. Hắn nhìn Vệ Lam, thật không thể tin được, thế mà Vệ Lam đã 18 tuổi rồi, hắn luôn cảm thấy Vệ Lam còn rất nhỏ, là một đứa bé, nhưng mà, Vệ Lam đã 18 tuổi rồi. Không biết sai Vệ Huân lại thấy thật bất ngờ, thậm chí còn chưa không hiểu sao thằng bé lại lớn nhanh như vậy.

Hắn nhìn Vệ Lam, tâm tình hơi phức tạp, vô thức hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại, chậm chút nữa, để Vệ Lam lớn chậm một chút, để hắn có nhiều thời gian tạo cho Vệ Lam một tương lai an toàn, không chút băn khoăn, muốn làm gì thì làm.

Vệ Lam phát hiện từ sau khi mình thành niên, rõ ràng Vệ Huân đã bận rộn hơn trước kia nhiều lắm. Vì mới năm nhất nên chương trình học của bọn họ cũng không dày đặc lắm, thế nên phần lớn thời gian Vệ Lam đều về nhà, chỉ có lúc lười nhúc nhích thì cậu mới ngủ ở trường. Nhưng gần đây, lâu lâu Vệ Huân lại gọi điện đến nói mình bận việc, mấy hôm nay không về nhà, kêu Vệ Lam ngủ ở trường hoặc là đến chỗ Vệ Hy đi.

Vệ Lam buồn bực, buổi tối về chỗ Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành, lúc ăn cơm, cậu hỏi Vệ Nghiệp Thành và Vệ Hy, "Gần đây anh con rất bận sao?"

Vệ Nghiệp Thành gật đầu.

Vệ Lam nghĩ nghĩ, cũng phải, từ sau khi Vệ Huân đủ 18 tuổi đã bắt đầu tiếp nhận chuyện công ty của Vệ Nghiệp Thành, mấy năm nay tốt nghiệp rồi thì càng thêm bận rộn. Nhưng đây là lần đầu tiên bận đến mức mười ngày chưa gặp mặt nhau. Từ nhỏ cậu đã lớn lên bên cạnh Vệ Huân, đã quen phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Vệ Huân, bây giờ Vệ Huân bận công việc, chỉ còn lại một mình cậu, nhất thời Vệ Lam còn chưa thích ứng được.

Cơm nước xong, Vệ Lam xem phim truyền hình với Vệ Hy một lát, chờ đến khi xem xong hai tập phim, lúc Vệ Lam chuẩn bị ngủ, Vệ Hy gọi cậu lại.

"Sao vậy mẹ?" Vệ Lam hơi mệt, ngáp một cái hỏi cô, "Còn muốn con xem TV với mẹ nữa hả? Giờ này rồi mà, ngủ đi."

Vệ Hy nhìn Vệ Lam, nghĩ nghĩ, tắt TV, nói với cậu, "Con tới đây với mẹ."

Cô dẫn Vệ Lam đến thư phòng của mình, ngồi xuống sô pha, Vệ Lam nhìn tư thế này của cô, hiếu kỳ nói, "Mẹ muốn nói gì với con vậy? Nghiêm túc vậy hả."

"Ngồi." Vệ Hy nói.

Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt nghi ngờ.

Vệ Hy nhìn cậu, im lặng một lát, mới mở miệng, "Có chuyện, Vệ Huân không muốn con biết, nhưng mẹ thấy nên nói với con một chút, thứ nhất, con cũng không còn bé bỏng gì nữa, loại chuyện này cũng không nên gạt con; thứ hai, xuất phát điểm của nó là vì tốt cho con, dù mẹ không biết liệu chuyện này có tốt cho con thật không, nhưng con vẫn nên biết nó là vì tốt cho con, sau này nếu con nghe được điều gì không nên nghe, con cũng đừng nghĩ nhiều, càng đừng vì chuyện này mà có khoảng cách với nó."

Vệ Lam hơi kinh ngạc, "Chuyện gì vậy? Nghiêm trọng vậy sao."

"Không phải con vừa hỏi ba mẹ, gần đây nó rất bận sao, sao?"

Vệ Lam gật đầu.

Vệ Hy nói, "Anh con rất bận, bởi vì gần đây nó làm việc cho ông ngoại con, trên người nó gánh hai phần trách nhiệm, tất nhiên phải bận hơn trước rất nhiều."

"Anh con làm việc cho nhà chúng ta?" Vệ Lam không hiểu lắm, "Vì sao? Sao mọi người đồng ý hết vậy?"

Vệ Hy dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Lam, con biết nhà chúng ta không giống những nhà khác phải không."

Vệ Lam gật đầu.

"Vậy con cũng nên biết, người nhà chúng ta, cái giá của sự trưởng thành, nhất định tàn khốc hơn những nhà khác rất nhiều."

Vệ Lam không nói gì.

Vệ Hy nhìn cậu, ánh mắt của cô rất dịu dàng, giọng nói không phật phồng, "Cái họ Vệ này không phải là cái họ tốt đẹp gì, nhà chúng ta hay nhà của Vệ Nghiệp Thành cũng như nhau, đều không phải người lương thiện gì. Con từng mơ thấy ác mộng chưa?" Cô hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam lắc lắc đầu, Vệ Hy cười cười, "Đương nhiên con chưa từng gặp ác mộng, bởi vì cho đến bây giờ, cuộc sống của con đều rất sạch sẽ. Sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, giống như một ly nước sôi để nguội vậy." Cô nói, trong mắt có ánh sáng mong manh.

Vệ Lam nhìn cô, nghe lời cô nói, im lặng chờ cô nói tiếp.

"Vệ Huân có nói một câu rất đúng," Vệ Hy nói, "Nó nói, trong ngôi nhà này, trong tất cả người họ Vệ ở đây, con là người duy nhất mà trên tay chưa từng nhuốm máu. Cho nên nó muốn bảo vệ phần thuần khiết này của con, nó không hy vọng con nhìn thấy những chuyện không tốt, nó hy vọng thế giới của con không khác gì những cậu chủ nhỏ nhà khác. Nên nó nhận phần trách nhiệm của con, nó dùng nhược điểm của mình đổi lấy sự tin tưởng của ông ngoại con, nó muốn giúp con dọn sạch hết những thứ dơ bẩn ô uế, cho con một tương lai sạch sẽ không bị xáo trộn."
Bình Luận (0)
Comment