Ban đêm, Vệ Huân nằm mơ. Trong mơ, Vệ Lam vẫn đứng hát trên sân khấu hội trường, mà dưới sân khấu chỉ có một mình hắn. Vệ Lam nhìn hắn, hát "Em muốn anh yêu em không màng tất cả", cậu hát xong lại nhảy xuống sân khấu, chạy tới trước mặt hắn, hỏi, "Anh, anh có yêu em không?"
Hắn không nói gì.
Vệ Lam cười ôm cổ hắn, hôn một cái vào môi hắn, mềm mại nói: "Anh, em yêu anh."
Vệ Huân mở bừng mắt, hắn ngẩn ngơ ngồi thừ ra đó một lúc lâu, mới từ từ bình tĩnh sau giấc mơ, hắn vô thức nhìn qua bên cạnh mình, Vệ Lam còn đang ngủ, gương mặt non nớt vừa sạch sẽ vừa đẹp trai, cảnh đẹp ý vui.
Vệ Huân cứ im lặng nhìn một hồi, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhìn không ra vui buồn. Hắn giơ tay đắp mền lại cho Vệ Lam, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Lúc Vệ Lam thức giấc đã hơn 10 giờ, hắn ngồi ở trên giường một lát, nhìn thoáng qua chỗ Vệ Huân ngủ, phun tào trong lòng nói "lại không đợi mình". Vệ Lam nhớ rõ ràng khi còn nhỏ cậu và Vệ Huân ngủ với nhau, Vệ Huân luôn chờ đến lúc cậu thức mới cùng nhau xuống giường, lúc ấy, cậu còn nói với Vệ Huân không cần chuẩn bị cho cậu một căn phòng riêng, dù sao cậu cũng dùng không đến.
Khi đó Vệ Huân rất nghiêm túc nói với cậu, "Có dùng không là một chuyện, nhưng có hay không lại là một chuyện khác, có phòng thì em mới là chủ của ngôi nhà này."
Vệ Lam không để ý vấn đề đó lắm, đối cậu mà nói, đây là nhà Vệ Huân, không phải nhà cậu, cậu cũng không có mơ ước trở thành một chủ nhân khác của ngôi nhà này. Nhưng Vệ Huân bỏ công bỏ sức trang trí căn phòng cho cậu, làm cậu vừa vui mừng vừa cảm động, nên cậu cũng không phản bác Vệ Huân nữa, nghĩ anh vui là được.
Sau này Vệ Lam lớn lên, Vệ Huân đi làm, có đôi khi thời gian của hai người không khớp nhau, cứ như vậy mà ngủ riêng. Chỉ là có vài lần, Vệ Lam muốn gần gũi với Vệ Huân, nên cố tình ngủ ở phòng hắn, sau đó Vệ Lam phát hiện, buổi sáng Vệ Huân thức dậy cũng không cố ý chờ cậu nữa.
Vệ Lam thấy hơi khó chịu, cậu xuống giường đánh răng rửa mặt, đến thư phòng tìm Vệ Huân.
Vệ Huân thấy cậu mở cửa vào, nói, "Dậy rồi à."
Vệ Lam đi đến bàn làm việc nhìn hắn, oán giận nói, "Lại không đợi em."
Vệ Huân thấy câu này của cậu đầy tính trẻ con, ngẩng đầu nhìn cậu, "Một ngày bắt đầu vào sáng sớm."
Vệ Lam lấy di động của mình ra cho hắn xem đồng hồ, "Giờ cũng là sáng."
"Sao em lại giống trẻ em vậy hả."
"Anh còn nói, khi còn nhỏ anh cũng chờ em như vậy, anh thấy em giống trẻ con lại không dùng tiêu chuẩn trẻ con đối xử với em, anh thấy anh làm vậy mà được sao?"
Vệ Huân thấy lời nguỵ biện của cậu nhiều thật.
Vệ Lam nhìn hắn, tự mình đưa ra kết luận cho cuộc nói chuyện lần này, "Sau này nhớ chờ em đó, nếu không em không bao giờ ngủ với anh nữa đâu."
"Là anh kêu em ngủ với anh sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
"Cũng không ở với anh nữa!"
"Là anh kêu em ở với anh sao?" Vệ Huân tiếp tục hỏi cậu.
Vệ Lam hừ lạnh, "Vệ Huân anh đừng có cậy sủng mà kiêu nha, anh cứ như vậy rất dễ mất đi em."
"Hai chúng ta ai mới cậy sủng mà kiêu?"
"Đương nhiên là anh!" Vệ Lam đúng lý hợp tình, "Anh quá bành trướng!"
Vệ Huân quá bành trướng:......
Vệ Lam thấy hắn bị mình nói đến nói không ra lời, đắc ý dào dạt nhìn hắn, cuối cùng, còn nói thêm, "Em đói bụng."
"Giờ này, cứ làm cơm trưa đi." Vệ Huân nhìn đồng hồ.
Vệ Lam gật đầu, "Được."
Vệ Huân đứng lên, Vệ Lam đi theo hắn xuống lầu, nhìn hắn lấy đồ ăn ra khỏi tủ lạnh, vừa nhìn Vệ Huân rửa rau vừa nói với hắn: "Cơm nước xong chúng ta xem phim đi."
"Cậu chủ, hôm nay anh còn làm việc nữa." Vệ Huân nhắc nhở cậu.
"Vậy anh làm việc tới khi nào?" Vệ Lam tò mò.
Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, "Cả ngày."
Vệ Lam kinh hãi rồi, "Vậy em phải làm sao đây? Ở nhà xem phim thôi sao?"
"Em có thể học bài để thi cuối kì."
"Sách em cũng không mang."
Vệ Lam đi qua i khuyên hắn, "Anh bận lâu rồi, tự cho mình ngày nghỉ đi, thả lỏng chút đi mà. Hơn nữa, đã bao lâu anh không xem phim với em rồi hả."
Vệ Huân không nói gì, im lặng suy nghĩ.
"Anh." Vệ Lam làm nũng.
"Muốn xem phim với anh vậy à?"
"Anh không muốn xem phim với em sao?" Vệ Lam hỏi lại.
Vệ Huân không có hứng thú gì với việc xem phim, hắn cũng không có hứng thú với những việc khác, nhưng trước mỗi việc đều có Vệ Lam thì hắn tình nguyện làm.
"Buổi chiều đi." Hắn nói, "Chờ anh xử lý xong việc đang dang dở mới chơi với em."
"Gần đây anh bận quá," Vệ Lam nhìn hắn, nghĩ đến có một phần việc vốn đè trên người mình, thì đau lòng hắn, "Hay là, em giúp anh làm chút nha?"
"Em?" Vệ Huân ngẩng đầu nhìn cậu.
Vệ Lam gật đầu, "Đừng xem thường em, có gì mà em không làm được đâu."
Vệ Huân cười cười, "Em ngoan ngoãn học hành đi, chờ em tốt nghiệp xong thì có rất nhiều việc chờ em."
"Bây giờ em cũng có thể giúp anh mà, lúc anh vừa vào đại học, không phải cũng làm việc giúp ba anh sao."
"Không cần thiết." Vệ Huân bỏ đồ ăn đã rửa xong vào thau, nhìn Vệ Lam, ôn hoà nói, "Không gấp, em cứ hưởng thụ thời gian học đại học thật vui vẻ đi."
Vệ Lam nhìn hắn đặt đồ ăn trên thớt, bắt đầu xắt rau, trong lòng bất đắc dĩ lại không có cách nào. Cậu đau lòng Vệ Huân, lo lắng hắn thật sự bận đến không có thời gian, nhưng lại không bao giờ từ chối mình, săn sóc nói, "Nếu anh không có thời gian thật thì thôi đi, chúng ta không xem phim nữa, em ở nhà làm việc với anh."
"Mới lúc nãy là trẻ con, bây giờ lại hiểu chuyện vậy." Vệ Huân nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng nói: "Không sao, chỉ có nửa ngày thôi, không có gì."
"Thật sao?"
"Ừ."
"Vậy lúc anh thật sự bận làm không hết chuyện thì anh nhớ nói với em, em san sẻ với anh."
"Em muốn san sẻ với anh?"
Vệ Lam gật đầu.
Vệ Huân cười cười, hắn nói, "Sự tồn tại của em đã là sự san sẻ tốt nhất rồi."
Vệ Lam không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, hơi vui vẻ, lại hơi thẹn ngùng, cậu vẫn biết mình là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Vệ Huân, nhưng mỗi lần Vệ Huân nói như vậy, cậu vẫn không nhịn được thấy vui vẻ và nhảy nhót trong lòng.
Cậu vừa trò chuyện với Vệ Huân vừa xem Vệ Huân nấu cơm, lúc Vệ Huân nấu cơm rất thích đút rau củ quả cho cậu, Vệ Lam thì rất phối hợp há mồm, có lúc còn đút lại.
Ăn cơm xong, hai người cùng ra ngoài, vì tối hôm qua vừa đổ tuyết nên trời hôm nay còn se lạnh, Vệ Lam thấy có tuyết chưa tan, nắn thành quả cầu chọi Vệ Huân. Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, Vệ Lam cười hì hì, Vệ Huân nhìn xung quanh một vòng, nhanh chân đến chỗ tuyết chưa tan, cũng vo một cục tuyết chọi cậu.
Hai người chọi nhau một hồi, Vệ Lam nhấc tay đầu hàng, "Không đánh nữa không đánh nữa, đi xem phim thôi."
Vệ Huân vỗ vỗ tay, vào gara lấy xe.
Xem phim xong, nghe lời Vệ Lam hai người ăn tối bên ngoài, rồi mới về nhà. Vệ Huân còn chưa làm việc xong, sau khi về nhà thay quần áo thì vào thư phòng, Vệ Lam vào thư phòng làm việc với hắn, cầm quyển sách, ngồi bên cạnh hắn đọc. Mỗi lúc như vậy, Vệ Huân đều sẽ cảm thấy cậu thật ngoan, tuy hắn không muốn cho Vệ Lam tiếp xúc với chuyện nhà họ Vệ quá sớm, nhưng lại thích lúc mình làm việc có Vệ Lam bên cạnh.
Thậm chí Vệ Lam không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi bên cạnh hắn, đọc sách cũng được, ngủ cũng được, chơi game cũng được, Vệ Huân đều sẽ cảm thấy thật thoải mái. Đối với Vệ Huân, có Vệ Lam ở bên, chính là sự san sẻ tốt nhất. Hắn bận rộn hơn nửa tháng, bay qua vài thành phố, rất nhiều đêm chỉ ngủ bốn năm giờ, Vệ Huân không cảm thấy mệt, hắn chưa bao giờ mệt vì mấy chuyện này.
Nhưng hôm nay, Vệ Lam trốn tiết cả ngày ở cạnh hắn, xem phim với hắn, ăn cơm với hắn, làm việc với hắn, không hiểu sao Vệ Huân cảm thấy tâm trạng mình nhẹ đi nhiều. Hắn nhìn Vệ Lam, Vệ Lam đang đọc sách, hình như là đọc được nội dung thú vị gì đó, khẽ mỉm cười, Vệ Huân nhìn cậu, trong lòng một mảnh an bình.
Vệ Lam cảm nhận được hắn đang nhìn mình, ngẩng đầu hỏi, "Sao vậy?"
"Đi pha ly trà cho anh, biết không?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam "Hừ" một tiếng, "Chuyện này có gì đâu, bỏ lá trà vào ly, đổ nước ấm vào, bưng lại cho anh, em đâu có ngốc."
Vệ Huân nhìn bộ dụng cụ pha trà Vệ Nghiệp Thành đặc biệt mua đến cách đó không xa, hắn biết mà, chắc chắn là Vệ Lam không biết.
"Ừm, đi đi." Hắn nói.
Vệ Lam đứng lên, cầm cái ly ngày thường Vệ Huân để uống nước, bắt đầu lục lung tung tìm lá trà.
Vệ Huân nhắc nhở cậu, "Ở ngăn kéo bên tay trái của em."
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, mở ngăn kéo ra, thấy có vài loại, hỏi hắn, "Anh uống loại nào?"
"Sao cũng được."
Vệ Lam ngửi ngửi, chọn một mùi mình thích, sau đó lấy lá trà ra bỏ vào ly, lại đổ nước ấm.
Cậu đổ hơi nhiều nước, sợ phỏng nên cẩn thận bưng đến bàn cho Vệ Huân, chờ mong nói, "Nếm thử đi, xem uống được không?"
Vệ Huân nhìn thoáng qua là biết cậu bỏ nhiều trà, nhưng đây là lần đầu tiên Vệ Lam pha trà, rất đáng để cổ vũ, vì thế hắn nói, "Em đọc sách tiếp đi, giờ còn quá nóng, để từ từ."
Vệ Lam nghe lời ngồi lại vị trí cũ, nhưng lại rất tò mò cảm giác sau khi uống của hắn, thường xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, nhắc nhở, "Được rồi đó, giờ uống được rồi á."
Vệ Huân không còn cách nào đành phải uống một hớp, mặt không đổi sắc khen ngợi, "Không tệ."
Vệ Lam rất vừa lòng, giơ tay muốn lấy qua uống một hớp, "Để em thử."
Kết quả lại bị Vệ Huân ngăn cản, "Muốn uống?"
"Muốn thử một chút."
"Anh pha cho em một ly."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Cũng được."
Vệ Huân đẩy cái ly của mình ra xa một chút, đỡ mắc công sau khi Vệ Lam lại không cách nào đối mặt được với sự thật bi thảm là ngay cả trà mà mình cũng không biết pha. Hắn đứng lên, đi tới trước bàn trà. Sau đó trong lúc Vệ Lam trợn mắt há hốc mồm, cho cậu biết vì sao nghệ thuật pha trà lại được gọi là nghệ thuật pha trà.
Vệ Lam khiếp sợ ngồi đối diện hắn, thật không thể tin được, "Anh còn biết cái này sao?"
Vệ Huân đưa cho cậu một chén trà, "Nếm thử."
Vệ Lam cúi đầu uống một hớp, liên tục gật đầu, "Không tệ."
Hắn rất kinh ngạc, "Đó giờ anh chưa cho em coi bao giờ."
"Khoảng thời gian trước gặp một khách hàng rất thích uống trà, mỗi lần bàn chuyện đều hẹn ở quán trà, xem nhiều nên biết thôi."
"Vậy hồi nãy là anh muốn kêu em pha loại trà thế này sao?"
Vệ Huân nhìn cậu, không nói gì.
Vệ Lam thấy anh cậu đánh giá cậu cao quá, "Anh thật xem trọng em."
"Không sao, em biết pha trà đã không tệ rồi."
"Anh dạy em cái này đi, đợi lần sau, em pha cho anh."
"Hôm nào đi, hôm nào có thời gian đi."
Vệ Lam ôm chén trà, đột nhiên nói, "Anh, đây có phải là lần đầu tiên anh thực hành không?"
Vệ Huân gật đầu.
Vệ Lam đoán cái là đúng, Vệ Huân thông minh, hiếu thắng, biết nhiều thứ nhưng lại không muốn làm, mỗi lần anh ấy làm cái gì thì đều là do mình ở đó.
Thật ra Vệ Lam cũng hơi hưởng thụ cảm giác này, cậu hỏi Vệ Huân, "Có phải em là người đầu tiên uống trà anh pha không?"
"Có lúc nào em không phải người đầu tiên đâu?"
"Trả lời em ngay." Vệ Lam yêu cầu.
Vệ Huân rất tốt tính nói, "Người duy nhất."
Vệ Lam vừa lòng, cậu uống hết ly trà của mình, cười nhìn Vệ Huân, đản vải với hắn: "Chờ em học được, em cũng pha cho anh." Cậu nói xong, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên bổ sung: "Chỉ pha cho anh."
Vệ Huân nhìn nụ cười trên mặt cậu, im lặng nhìn cậu một lát, mới hạ giọng nói, "Ừm."
..........