Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 99

Ban đêm, Giang Mặc Thần lại để dì Trương làm cá hầm cải chua, Kỳ Kỳ nhìn thấy cá hầm cải chua, hơi kinh ngạc hỏi, "Lại ăn cái này a?"

Giang Mặc Thần sờ sờ đầu bé, "Kỳ Kỳ không ăn cái này, Kỳ Kỳ ăn món khác." Hắn nói, gắp một miếng xương sườn dấm đường cho bé.

Kỳ Kỳ vừa cắn xương sườn, vừa hỏi hắn, "Kỳ Kỳ không ăn, vậy ai ăn nha?"

Yến Thanh Trì nheo nheo mắt nhìn Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần biết nghe lời, "Phụ thân ăn, phụ thân thích ăn cá hầm cải chua nhất."

Kỳ Kỳ gật đầu, "Ồ" một tiếng.

Cơm nước xong, Yến Thanh Trì chơi ghép hình với Kỳ Kỳ trong phòng chơi trò chơi của bé, trò chơi ghép hình của Kỳ Kỳ rất lớn, bày bên ngoài cửa sổ. Cái ban công này cũng không để chứa đồ, cho nên cũng không cao, y và Kỳ Kỳ ngồi dưới đất vừa vặn có thể cầm từng miếng hình ghép ghép hình, eo cũng không mệt. Hai người vừa liều mạng, vừa nói chuyện, Yến Thanh Trì đột nhiên hỏi, "Kỳ Kỳ ở một mình có cảm thấy cô đơn không?"

Kỳ Kỳ lắc đầu, "Không a, có ba ba và phụ thân ở cùng."

"Vậy lúc ba ba và phụ thân đi công tác, chỉ có dì và Kỳ Kỳ ở nhà, có cô đơn không?"

Tay Kỳ Kỳ đang liều mạng chơi ghép hình dừng một chút, ngẩng đầu nhìn y, nhỏ giọng hỏi, "Ba ba phải đi công tác sao?"

Yến Thanh Trì duỗi tay ôm bé vào lòng, hôn hôn bé, "Ba ba không đi công tác, ba ba chỉ hỏi con một chút, dù sao cũng lâu rồi ba ba không có thời gian chơi với con."

Kỳ Kỳ dựa vào y nghĩ nghĩ, cúi đầu nhéo nhéo ngón tay, "Có khi hơi cô đơn, nhưng không sao cả a, lúc đi học có bạn chơi cùng, tan học video với ba ba xong, con sẽ ngủ."

Yến Thanh Trì nhéo nhéo mặt bé, nhẹ giọng nói: "Vậy, tìm cho Kỳ Kỳ một tiểu đồng bọn được không?"

Kỳ Kỳ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y.

Yến Thanh Trì mỉm cười cười, "Kỳ Kỳ muốn một em trai hay em gái không? Giống như phụ thân con vậy, phụ thân con chính là em trai của cô cô con. A đúng rồi, Kỳ Kỳ còn nhớ cô Thanh Khê không? Là em gái của ba ba."

Kỳ Kỳ hơi không hiểu, cau mày hỏi y, "Có ý gì?"

"Con xem," Yến Thanh Trì cầm lấy tay bé, quơ quơ, "Nhà ba ba, ông nội bà nội có ba ba và cô Thanh Khê, hai đứa nhỏ phải không?"

Kỳ Kỳ gật đầu.

"Nhà phụ thân, có cô Tinh Thần và phụ thân hai đứa nhỏ, đúng không?"

Kỳ Kỳ tiếp tục gật đầu.

"Cho nên, Kỳ Kỳ có muốn giống ba ba và phụ thân, cũng có một anh chị em không?"

Lúc này Kỳ Kỳ mới hiểu được, bé hơi kinh ngạc nhìn Yến Thanh Trì, nhất thời không nói nên lời.

Yến Thanh Trì thấy bé như vậy, hỏi, "Không muốn sao?"

Kỳ Kỳ nhấp nhấp miệng.

Yến Thanh Trì ôm bé lắc lắc, ôn nhu hỏi, "Làm sao vậy bảo bảo? Bảo bảo không thích sao?"

Kỳ Kỳ cúi đầu, không nói lời nào cũng không nhìn y.

Yến Thanh Trì hơi sốt ruột, cúi đầu dán vào trán bé, nhỏ giọng nói: "Lặng lẽ nói cho ba ba cũng không được sao?"

Kỳ Kỳ duỗi tay ôm lấy y, dán mặt lên quần áo y, không nói lời nào, cũng không quậy phá.

Yến Thanh Trì nhẹ nhàng vỗ vỗ bé, hỏi, "Kỳ Kỳ không thích phải không? Vậy thì bỏ, trong nhà có bé là Kỳ Kỳ là được rồi."

Kỳ Kỳ nghe vậy, lại ngượng ngùng. Bé cảm thấy mình có hơi ích kỷ, nhưng rõ ràng không phải như thế a, ngày đó bé được phụ thân đón đi, tạm biệt tiểu đồng bọn của mình, nhìn ánh mắt hâm mộ của bọn họ, lúc ấy bé còn nghĩ, nếu phụ thân đối xử tốt với bé, như vậy bé hỏi hắn một chút, có thể đón bạn nhỏ khác ra không. Không có ba mẹ rất đáng thương, Kỳ Kỳ không muốn các bạn cứ mãi đáng thương như vậy.

Nhưng bây giờ, ba ba nói muốn đón một bạn nhỏ khác về nhà làm bạn với bé, bé lại hơi không muốn, đây là không đúng, Kỳ Kỳ nghĩ, bé làm như vậy là không tốt, một chút cũng không tốt.

Kỳ Kỳ từ lòng ngực của Yến Thanh Trì ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Không phải."

"Vậy là sao?" Yến Thanh Trì ôn nhu hỏi.

Kỳ Kỳ nhìn y, cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói, "Đón thêm một bạn nhỏ về nhà, còn thích con không?"

Yến Thanh Trì nhìn bé, trong lòng không kiềm được thương tiếc, y nhéo nhéo mặt Kỳ Kỳ, ngữ điệu ôn hòa, "Đương nhiên còn a, vẫn luôn thích Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ chính là tiểu bảo bối của ba ba mà."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Kỳ Kỳ con xem a, bây giờ con có ba ba, cũng có phụ thân, con sẽ vì thích ba ba mà không thích phụ thân con sao? Hoặc là thích phụ thân, nên không thích ba ba sao?"

Kỳ Kỳ lắc đầu.

"Cho nên cho dù con có em trai em gái, ba ba và phụ thân vẫn luôn rất thích Kỳ Kỳ, hơn nữa Kỳ Kỳ cũng có thể chơi với em trai em gái, em trai em gái cũng sẽ thích Kỳ Kỳ."

Kỳ Kỳ cúi đầu nghĩ nghĩ, hơi không xác định hỏi, "Sẽ thích con sao?"

"Đúng rồi, Kỳ Kỳ đáng yêu như vậy, ai mà không thích được?"

Yến Thanh Trì cười nhìn bé, "Kỳ Kỳ, ba ba và con làm một hứa hẹn được không?"

"Hứa hẹn gì nha?"

Yến Thanh Trì nhìn bé, ôn nhu nói: "Cho dù sau này thật sự có em trai em gái, ba ba đều thích con nhất, ba ba vĩnh viễn thích con nhất."

Y nói, vươn ngón út, "Ngoéo tay, không lừa con."

Miệng Kỳ Kỳ bẹp xuống, đôi mắt muốn khóc nhưng không khóc nhìn y, trong mắt ngập nước, chỉ cần thoáng nháy mắt sẽ có nước mắt chảy ra.

Yến Thanh Trì vội vàng duỗi tay ôm chặt bé, cười nói, "Sao lại muốn khóc a?"

Kỳ Kỳ nháy mắt, nước mắt lập tức chảy ra, bé ôm lấy Yến Thanh Trì, mềm mại nói, "Kỳ Kỳ cũng thích ba ba nhất."

"Ừm, vậy vừa lúc, Kỳ Kỳ thích ba ba nhất, ba ba cũng thích Kỳ Kỳ nhất, vừa vặn." Y nói xong, còn hôn trên mặt Kỳ Kỳ một cái.

Kỳ Kỳ cũng hôn y một cái, hơi ngượng ngùng cười.

Yến Thanh Trì rút khăn giấy lau khô nước mắt cho bé, Kỳ Kỳ mới vừa khóc xong, thẹn thùng muốn chết, Yến Thanh Trì đùa bé một lát, mới làm bé cười lên.

Lúc này tâm tình Kỳ Kỳ tốt, lòng hiếu kỳ cũng bay lên, "Ba ba, em trai em gái bao lớn a?"

"Còn rất nhỏ, vẫn là hạt đậu Hà Lan nhỏ."

"A? Bao nhiêu tuổi nha? Nhỏ hơn con mấy tuổi a?"

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Nhỏ hơn con 5 6 tuổi đi, bây giờ còn chưa đến một tuổi đâu."

"Nhỏ như vậy," Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, bé tưởng sẽ đón một bé con suýt soát tuổi bé về nhà, kết quả chỉ là một tiểu bảo bảo, "Vậy bé còn là một tiểu bảo bảo a."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Bé còn không biết gì hết, cho nên sẽ ngoan ngoãn nghe lời Kỳ Kỳ."

Kỳ Kỳ hơi mới lạ, nở nụ cười, "Bé nghe lời con?"

"Đúng vậy."

"Nhưng con còn phải nghe lời cô gái và ba ba mà."

"Cho nên bây giờ cũng có người nghe lời con."

Kỳ Kỳ nghe vậy, gấp không chờ nổi, "Khi nào tiểu bảo bảo tới nha?"

Yến Thanh Trì tính toán ngày, "Chắc là qua tháng chín năm nay đi."

"Muộn như vậy a," Kỳ Kỳ bẻ ngón tay tính tính, "Còn phải lâu lắm, không thể tới sớm một chút sao?"

Yến Thanh Trì không nghĩ tới độ tiếp thu của bé cao như vậy, vui mừng sờ sờ đầu bé, "Không thể a, tiểu bảo bảo muốn gặp ca ca, nhưng rất thẹn thùng, phải chuẩn bị chuẩn bị, hy vọng anh trai thích bé."

Lần đầu tiên Kỳ Kỳ được kêu "anh trai", không tự giác hơi vui vẻ, ngọt ngào nói với Yến Thanh Trì, "Anh trai thích bé a, ha ha ha, anh trai? Ba ba, sau này con chính là anh trai."

"Đúng vậy."

"Nhưng trước giờ con chưa từng làm anh trai bao giờ, có thể làm tốt không a?"

"Không đâu, nhất định Kỳ Kỳ sẽ là anh trai tốt nhất."

Kỳ Kỳ nhấp miệng nghĩ nghĩ, đáng tiếc bây giờ nghỉ tết, bằng không bé đã có thể gọi cho bạn học của bé, bé nhớ Lâm Lâm đã là anh trai, có thể hỏi Lâm Lâm làm anh trai thế nào. Nhưng không sao cả, Kỳ Kỳ nghĩ, tiểu bảo bảo phải đến tháng mười mới đến, còn phải rất lâu, đợi khai giảng bé phải hỏi lại.

Cứ như vậy Kỳ Kỳ đã chấp nhận sự thật trong nhà sắp có một đứa nhỏ. Yến Thanh Trì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thầm nói, như vậy là tốt quá rồi.

Buổi tối lúc ngủ, Kỳ Kỳ còn nhìn nhìn giường mình, hỏi Yến Thanh Trì, "Sau này tiểu bảo bảo ngủ với con sao? Con có thể nhường nửa cái giường cho bé."

"Có thể a." Yến Thanh Trì cười cười, "Chỉ cần đến lúc đó con không chê bé ồn."

"Vì bé lại ồn a?" Kỳ Kỳ khó hiểu.

"Tiểu bảo bảo không biết nói chuyện, cho nên chỉ có thể khóc nháo làm con chú ý bé."

"Con sẽ dỗ bé." Kỳ Kỳ nói, "Con dỗ bé, bé sẽ không khóc."

Yến Thanh Trì dán vào trán bé hôn bé một chút, "Kỳ Kỳ của ba thật là một tiểu bảo bối, sao lại ngọt ngào như vậy."

Kỳ Kỳ khẽ cười cười, sau đó dường như lại nghĩ đến cái gì, ha ha ha nở nụ cười, "Con là tiểu bảo bối, bé là tiểu bảo bảo, ha ha ha."

Yến Thanh Trì không rõ những lời này có chỗ nào mắc cười, hỏi bé, "Kỳ Kỳ đang cười cái gì?"

"Con là tiểu bảo bối, bé là tiểu bảo bảo a." Kỳ Kỳ vừa lặp lại, vừa tiếp tục cười.

Yến Thanh Trì cảm thấy thế giới của người lớn và trẻ con quả nhiên tồn tại vách tường không thể vượt qua, cho nên Kỳ Kỳ có thể vì những lời này mà cười không ngừng, mà y, cũng chỉ có thể vì bé cười không ngừng mà cười.

Dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, Yến Thanh Trì về phòng mình. Giang Mặc Thần nhìn y về, lập tức kết thúc trò chuyện với bác sĩ.

"Em về rồi."

"Ừ, Kỳ Kỳ ngủ rồi." Yến Thanh Trì ngồi xuống sô pha nhỏ đối diện hắn.

"Anh cũng đoán vậy, em thế nào? Có mệt không?"

"Cũng được thôi, anh mới với nói chuyện với người bạn bác sĩ của anh sao?"

Giang Mặc Thần hơi chột dạ, "Anh chỉ muốn hỏi cậu ấy chút chuyện, trong sinh hoạt ngày thường có cần chú ý cái gì không, anh sợ mình sơ hở."

Yến Thanh Trì nghe vậy, nghiêm túc nhìn hắn, "Giang Mặc Thần, em suy nghĩ nguyên một ngày về chuyện hôm nay, anh muốn biết quyết định của em không?"

Giang Mặc Thần sửng sốt một chút, nguyên ngày nay thật ra tâm tình hắn hơi phức tạp, một mặt hưng phấn kích động vui sướng, thậm chí muốn tìm người chia sẻ vui sướng của mình, một mặt lại đứng ngồi không yên, lo lắng cảm xúc của Yến Thanh Trì, hận không thể nói là bác sĩ nói sai rồi.

Hai bên đấu tranh, Giang Mặc Thần cảm thấy tinh thần mình sắp phân liệt luôn rồi, mà bây giờ, Yến Thanh Trì nói y có quyết định, Giang Mặc Thần lập tức khẩn trương, thiếu chút nữa ngồi nghiêm chỉnh tay bỏ sau lưng tỏ vẻ mình trịnh trọng và nghiêm túc với chuyện này.

"Em nói đi." Hắn mở miệng nói, trong lòng không tự giác khẩn trương, giống như khi còn nhỏ nộp bài thi chờ giáo viên công bố điểm, bây giờ, hắn chờ Yến Thanh Trì tuyên bố quyết định của y. Mặc kệ y có quyết định thế nào, hắn đều sẽ vui vẻ tiếp thu.

"Tuy rằng có hơi kỳ quái, em cũng ngu luôn, nhưng em quyết định, nếu đã có duyên, như vậy, cứ sinh đứa nhỏ này ra đi."

Trong căn phòng ấm áp, Giang Mặc Thần nghe âm thanh ôn nhu của Yến Thanh Trì.

———————
Bình Luận (0)
Comment