Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

Chương 24

Vân Xu đến gần mới nghe rõ là Châu Dã đang mắng Cố Diễm, và những gì cậu ta nói không khác gì những gì cô vừa nghe thấy.

“Ngay từ đầu thì giả vờ không biết chơi, sau đó mới để lộ thực lực thật của mình, muốn giả heo ăn thịt hổ để giả bộ tạo thế, nhưng mà lại không cần thận để thua, đúng là ăn trộm gà không thành phản còn mất nắm gạo.”

Vân Xu khái quát ý của Châu Dã một chút, đại khái chính là đang nói Cố Diễm ích kỷ, lại vừa ngu vừa xấu xa.

Vân Xu còn không biết câu chuyện phải thay người, nhưng mà khi nghe cậu ta chỉ trích và hiểu lầm Cố Diễm như vậy cũng rất tức giận.

Vân Xu bước tới, cắt ngang lời Châu Dã, cô nói: “Cố Diễm thực sự không biết chơi bóng rổ.”

Thật ra Châu Dã cũng chú ý tới việc Vân Xu tới gần. Cậu ta biết một người tên Cố Diễm, nhưng mà cậu ta từ trước tới nay không nhìn kỹ Cố Diễm, cũng không nhớ rõ diện mạo của Cố Diễm, cho tới tận hôm nay, cậu ta so sánh qua mới nhận ra người “bạn trai” của Vân Xu chính là Cố Diễm.

Cứ thế, Vân Xu vì sao lại đột nhiên nỗ lực như vậy, thành tích tiến bộ nhanh như vậy, có vẻ cũng có một vài lời giải thích.

Cậu ta nhìn thấy Vân Xu tới nhưng giả bộ là không nhìn thấy là bởi vì cậu ta muốn để cho Vân Xu nghe thấy những lời này, muốn để cho cô biết những chuyện Cố Diễm làm.

Ai biết Vân Xu quá tin tưởng bạn trai mình quá mức, lại còn tới để bảo vệ cho Cố Diễm.

Châu Dã càng tức giận: “Vừa nãy cậu không thấy cậu ta…”

Vân Xu lại lần nữa ngắt lời cậu ta, nói: “Tôi có xem, còn xem rất rõ.”

Cô nói: “Cố Diễm thật sự không biết chơi bóng rổ, cậu đứng xem ở gần như vậy, chẳng lẽ cậu không nhận ra ngay từ đầu tới quy tắc chơi cậu ấy cũng không biết rõ lắm sao?”

Châu Dã biểu tình ngạo mạn, không đem những lời Vân Xu nói để ở trong lòng: “Vậy thì chỉ có thể nói là giả vờ quá thật, cậu ta có biết chơi bóng hơi không chẳng lẽ tôi không hiểu bằng cậu sao?” Nói xong Châu Dã chỉ lên bộ đồng phục đội bóng rổ đang mặc trên người.

Vân Xu mím môi tự mình điều chỉnh vài giây, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để thể hiện quan điểm cuả mình: “Đầu tiên, nếu cậu thật sự là người chuyên nghiệp thì nên thừa nhận lúc vừa mới bắt đầu vào cậu ấy chơi rất cứng ngắc, cậu ấy thật sự không am hiểu trên phương diện này, nghe rõ chưa, là không hiểu, chứ không phải là không am hiểu, chỉ nhìn một chút là có thể nhận ra được đúng không?”

“Thứ hai, nếu cậu thấy cậu ấy am hiểu chơi bóng rổ, vậy thì cậu đang khen ngợi cậu ấy là thiên tài, năng lực học hỏi cực mạnh.”

“Mà cậu ấy thật sự là một thiên tài, một người không chơi bóng rổ, thậm chí quy tắc chơi như nào cũng không biết, mà chỉ dùng thời gian ngắn, dưới tình huống đó đã quan sát rồi tổng kết quy luật chơi, còn có thể biểu hiện ưu tú như vậy.”

Vân Xu nói đầy mạnh mẽ và kiên định, cô cũng không nhận ra rằng lúc này cô vừa mạnh mẽ lại vừa cứng rắn, ngay cả khi đứng cạnh một người có tiếng là hung dữ và khí chất mạnh mẽ như Châu Dã thì cũng không thể hiện chút thỏa hiệp nào.

Châu Dã nhìn chằm chằm vào Vân Xu, Vân Xu cũng cố chấp nhìn cậu ta, không chút né tránh nào, rõ ràng nhìn cô mềm mại như vậy nhưng trong ánh mắt lại lộ ra kiên nghị.

Cô cứ thế mà che chở cho Cố Diễm sao? Trái tim Châu Dã không thể khống chế mà bắt đầu cảm thấy chua lè.

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, biểu cảm của Vân Xu lúc nói chuyện với cậu ta chẳng có gì thay đổi, Nhưng mà cô vì để bảo vệ một tên nam sinh khác mà lại trở nên mạnh mẽ như vậy, câu ta cảm thấy thật không công bằng, không thể chấp nhận cách đối xử khác biệt như vậy.

Cố Diễm cũng là lần đầu tiên thấy vẻ mạnh mẽ như vậy của Vân Xu.

Lúc nãy cậu bị hết người này tới người khác chỉ trách, ngoại trừ nói một câu “Trước kia tôi chưa từng chơi bóng rổ” ra thì cũng chưa nói thêm được gì nữa. Tranh cãi bằng miệng không phải thế mạnh của cậu, cậu chỉ biết đi nói lý với người khác, nhưng người ta vẫn như cũ chỉ sẵn sàng tin vào những gì mà họ muốn tin.

Trước kia khi bị người ta hiểu lầm, cậu sẽ không ngừng đi giải thích, đi làm sáng tỏ, nhưng rồi sau khi bị thất vọng hết lần này tới lần khác, cảm thấy có nói cũng vô dụng, cậu đã quen với việc im lặng.

Cậu im lặng, Vân Xu cứ như thế lại khiến hai mắt hồng lên, cô nữ sinh nhỏ khi khóc lại càng nói chuyện khí phách hơn để bảo vệ cậu.

Hàng lông mi dài cong vút của cậu nam sinh khẽ run rẩy, cậu nâng mí mắt lên nhìn về phía Vân Xu. Một bên mắt kính trên chiếc kính đang đeo trên sống mũi đã nát, vừa lúc cậu có thể nhìn thấy rõ Vân Xu, nhìn thấy lớp lông tơ mịn trên mặt cô cùng với ánh mắt tin tưởng và tín nhiệm cô dành cho cậu.

Cô tin tưởng cậu.

Đáy lòng như là có một cây non được gió nhẹ nhàng thổi qua, cả trái tim như rung lên vì điều này.

Cố Diễm vẫn luôn im lặng tháo bỏ chiếc kính đã gãy nát xuống, nhìn thẳng vào Châu Dã, nhắc lại lần thứ hai: “Trước tôi chưa từng chơi bóng rổ, chỉ mới học qua lúc nãy thôi.”

Khí chất của Cố Diễm chỉ trong phút chốc đã xảy ra biến hóa. Lúc đối diện với Cố Diễm, lần đầu tiên Châu Dã mới biết hóa ra cái kính đen kia thật sự có thể che đậy bản chất một người.

Lúc trước cậu ta cho rằng Cố Diễm là một trạch nam hướng nội và tự tin, nhưng mà lúc này cậu ta mới bừng nhận ra Cố Diễm là một người rất biết cách che giấu, cậu ra vẻ khiêm nhường để tất cả mọi người xem nhẹ cậu.

Châu Dã đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó cười lạnh.

Cố Diễm chính là đang dựa vào dáng vẻ này để lừa Vân Xu đi. Giả heo ăn thịt hổ, cũng thật biết tính kế và giả vờ.

Đối với lời giải thích của Cố Diễm, cậu ta chẳng thấy đáng tin chút nào: “Vậy cậu giải thích như thế nào về chuyện cậu ném được quả hai điểm? Giải thích ra sao chuyện cậu chuyền mấy quả bóng sau đó? Một người không chơi bóng rổ mà lại đạt được trình độ rê bóng và khả năng bật nhảy như vậy à?”

Cho dù lúc mới vào Cố Diễm có chơi cứng nhắc tới bao nhiêu thì điều khó giải thích nhất vẫn là biểu hiện sau đó của Cố Diễm.

Về điểm này Vân Xu cũng cũng không có cách nào để giải thích hộ Cố Diễm, điều duy nhất cô có thể chắc chắn là ban đầu Cố Diễm thật sự không biết chơi. Trong thâm tâm, cô tin vào phán đoán của mình, cũng tin vào nhân phẩm của Cố Diễm.

Cậu tuyệt đối là người tốt!

Nhận được ánh mắt tín nhiệm của Vân Xu, Cố Diễm chậm rãi giải thích: “Tôi từng học võ rồi, sức bật, năng lực ném bóng chính xác đều không phải vấn đề. Còn về quy tắc dẫn bóng thì là tôi học lúc đang thi đấu.”

“Cậu nghĩ tôi tin ư?” Châu Dã cười nhạo. Võ thuật? Sử dụng chút thời gian ít ỏi để học các quy tắc và rê bóng đó? Cố Diễm đang lừa kẻ ngốc sao?

“Năng lực học tập của tôi rất tốt.” Cố Diễm nói: “Nếu như cậu không tin tôi đã từng học võ, vậy cậu có thể đấu với tôi”

Châu Dã không chút do dự mà nhận lời: “Lên đi!”

Đương nhiên, muốn thử cũng không thể thử ở đây được, bằng không chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới xem.

Châu Dã đề nghị đi ra rừng cây nhỏ, lúc này mọi người đều ở trên sân thể dục, mà ở bên chỗ rừng cây nhỏ chắc sẽ không có ai.

Cố Diễm nhìn Vân Xu, đồng ý.

Châu Dã không cho phép Vân Xu tới xem, Vân Xu lại không nghe lời cậu ta nói, cuối cùng Vân Xu vẫn đi theo sau.

Vân Xu đi bên cạnh Cố Diễm, ngẩng cổ lên nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ra mồ hôi nhiều quá, có phải là mệt lắm không?”

Cô đưa cho Cố Diễm một tờ giấy, Cố Diễm nhận lấy. Cố Diễm thấp giọng nói: “Đã lâu không vận động.”

Từ nhỏ ông nội của Cố Diễm đã rèn Cố Diễm vận động nhiều chút để rèn luyện cơ thể, nhưng mà sau khi trưởng thành và rời khỏi nhà thì cậu đã bỏ bê chuyện rèn luyện để tập trung vào việc học.

Đột nhiên bị yêu cầu vào sân thi đấu, sau một hồi thi đấu, sức chịu đựng của cậu trong lúc nhất thời không thể theo kịp được.

Châu Dã cố ý giả vờ vô tình quay đầu lại, vừa lúc trông thấy hai người đang vừa đi vừa nói gì đó, cảnh tượng này thoạt nhìn thật chói mắt.

Lúc đi tới chỗ đất trống Châu Dã ngừng lại, lạnh lùng nói với Cố Diễm: “Lúc đánh nhau tôi sẽ không nương tay đâu.”

Cố Diễm gật gật đầu, sau đó hai tay và chân đều cử động tạo thành một động tác mời.

Châu Dã cười châm chọc, đúng là làm bộ làm tịch.

Cậu ta cũng đã từng tập qua Karate, Tae Kwon Do với mấy thứ tương tự, tuy không quá chuyên nhưng khi thực chiến vẫn lôi ra đánh được.

Vân Xu đứng ở một bên quan sát, nghĩ nếu như Cố Diễm đánh không lại Châu Dã, cô liền khuyên can, nếu như Cố Diễm đánh được Châu Dã… Vậy cô sẽ coi như Cố Diễm đang giúp mình đánh Châu Dã, hả giận!

Châu Dã ra tay trước, không có bất cứ động tác hoa mỹ nào, cũng không tới mức chỉ biết vung nắm đấm một cách vụng về, vừa nhìn động tác đó liền biết thường hay đánh nhau, đòn đánh cực kỳ nhanh chóng và sắc bén.

Cố Diễm né tránh, sau đó vẫn luôn tránh.

Tốc độ đánh và né của hai người rất nhanh, chỉ một lát sau, Vân Xu còn chưa kịp hiểu thì hai người đã ngừng lại, vẫn còn kiếm chế lẫn nhau nhưng xem ra đã có kết quả rồi.

Sắc mặt của Châu Dã có phần khó coi, cũng có chút trầm trọng.

Ngay từ đầu cậu ta nghĩ Cố Diễm chỉ biết trốn, sau đó phát hiện, Cố Diễm né khiến cho sức lực của cậu ta dần hao hụt, khi nắm được cơ hội liền ra tay.

Cậu ta có thể cảm nhận được thể lực và sự kiên nhẫn của Cố Diễm không theo kịp, nếu không sẽ không có kết quả hòa mà cậu ta sẽ thua, bởi vì kinh nghiệm thực chiến của cậu ta có mạnh thì chiêu thức của Cố Diễm cũng thật sự có phần xảo quyệt.

Cậu ta thực sự biết võ sao?

Hai người đồng thời buông đối phương ra, khi Châu Dã Cố Diễm đã không còn vẻ khinh thường như trước. Cậu ta hỏi: “Cậu học loại võ gì thế?”

“Không biết, là ông nội của tôi dạy.” Cố Diễm nói đúng sự thật.

Châu Dã nghẹn một chút, nhìn kỹ Cố Diễm một cái.

Cậu ta đột nhiên nhìn về phía Vân Xu, hỏi: “Cậu thật sự tin cậu ta ngay từ đầu không phải giả vờ là là học được từ ngay lúc thi đấu sao?”

Vân Xu gật đầu tỏ vẻ khẳng định, sau đó vui mừng nói: “Cố Diễm lần nào thi cũng đứng đầu, thành tích luôn luôn gần như đạt điểm tối cao, chẳng lẽ đây không phải đang chứng minh năng lực học tập của cậu ấy đặc biệt ưu tú sao?”

“Trình độ của một học sinh ưu tú như cậu ấy không chỉ dựa vào nỗ lực mà còn cẩn cả tài năng nữa. Cậu ấy là thiên tài thực sự.”

Huống chi, cậu ấy còn là “nam chính” đích thực được trời cao sủng ái đó?

Cố Diễm sau này còn trở thành bậc thầy y học, trong thời gian này những thứ nhất định phải học tập có rất nhiều, nếu như năng lực học tập không mạnh thì sao có thể tiến bộ nhanh như vậy mà còn luôn đúng ở top đầu chứ?

Thế nên Vân Xu không chút nghi ngờ về điểm này.

Vân Xu “tâng bốc” Cố Diễm như vậy khiến cho Châu Dã rất hụt hẫng. Cô bảo vệ Cố Diễm và tâng bốc cậu như vậy, nhưng lại không có biểu cảm gì với cậu ta, lúc ở nhà ăn lại còn đổ đồ ăn lên đầu cậu ta ngay trước mặt nhiều người như vậy!

Thật là đáng giận mà, cậu ta có chỗ nào không bằng Cố Diễm? Chỉ dựa vào việc cậu có thành tích tốt sao?

Châu Dã không hài lòng này: “Học tập tốt thì sao chứ? Thi đứng đầu thì là thiên tài sao?”

Vân Xu không chút lưu tình gật đầu, nói: “Học tập tốt đúng là rất ghê gớm, cậu ấy nhiều lần lấy được danh hiệu hạng nhất ở trường Trung học số ba, điều này chứng tỏ cậu ấy không chỉ là thiên tài, mà còn là thiên tài trong thiên tài!”

Châu Dã bị Vân Xu chọc tức tới đau cả tim.

Mà Vân Xu còn nói thêm: “Tôi biết một tên học hành vớ vẩn như cậu không thể hiểu được, ví như chắc chắn cậu cũng không thể giải thích nổi việc tôi có thể lọt vào top 30 trong số hàng trăm người, đúng không? Nhưng mà tôi chỉ dùng một tháng đã làm được.”

Đầu gối của Châu Dã như bị trúng tên, quả thật cậu ta không thể giải thích và tưởng tượng được việc vậy mà Vân Xu lại có thể tiến bộ nhanh như vậy chỉ trong một tháng. Ngay cả khi nhà trường đã đưa bằng chứng chứng minh Vân Xu không có gian lận, đây là thành tích thật của cô thì cậu ta vẫn cảm thấy khó tin như cũ, vì sao một Vân Xu của lớp Ánh Nắng lại có thể vượt qua học sinh lớp Tên Lửa chứ.

Rốt cuộc, ngay cả người có chỉ số IQ cao như Lăng Văn Huyên có rất thông minh cùng với việc có nhiều tài nguyên học tập tốt nhất đi chăng nữa thì Lăng Văn Huyên cũng phải cực kỳ nỗ lực, hơn nữa phải kiên trì một ngày như mười năm mới thi được tốt như vậy, mà sao Vân Xu lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể nhảy vọt như thế?

Điều này cũng khiến cho cậu ta không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là do chênh lệch về chỉ số thông minh và tài năng sao?

Nhận ra kẻ ngốc có chỉ số thông minh thấp là mình đây khiến sắc mặt Châu Dã đen như mực.

Cố Diễm vẫn luôn im lặng mà quan sát Vân Xu, thu hết mọi biểu cảm nhỏ của cô vào trong mắt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment