Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

Chương 29

Giọng điệu của Triệu Thành Sơn có chút nghiêm khắc, trái tim Vân Xu theo đó cũng giật nảy lên. Cô nhanh chóng lắc đầu, khẳng định nói: "Không có."

Trong kỳ thi không phải không có người giở trò nhưng cô đã từ chối hết, không dựa vào đáp án để có được nhân tình.

Triệu Thành Sơn cũng muốn tin Vân Xu nhưng bởi vì những bài thi đó mà không dám tin hoàn toàn, ông hỏi Vân Xu: "Trong lớp có nhiều bạn học như vậy mà tại sao đều có đáp án giống em như đúc?"

Hai câu hỏi lớn cuối cùng rất khó nhưng điểm số chiếm tương đối nhiều. Cũng bởi vì hai câu hỏi này mà thành tích trung bình toán học của lớp Ánh Nắng không đuổi kịp lớp trọng điểm.

Vân Xu cẩn thận nhớ lại hai câu hỏi lớn kia, hai mắt lập tức sáng lên, nghĩ đến điểm mấu chốt. Cô nói: "Trước kỳ thi Lý Mộng đã nhờ em giải những đề lớn, sau khi sửa sang lại cậu ấy đã mang đi sao chép, cậu ấy còn nói các bạn cùng lớp khác cũng xin cậu ấy một bản sao."

Tinh thần của Triệu Thành Sơn cũng bị chấn động, cho Vân Xu trở về chỗ ngồi trước, sau đó ông tự mình đi dò hỏi tình huống từ mọi người.

Cuối cùng kết quả chính là, sở dĩ mọi người trả lời đúng hai câu hỏi lớn kia là do Vân Xu giải đề quá đúng, mà mọi người đều xem đề Vân Xu giải như sổ thông quan nên nghiêm túc học thuộc.

Những người lười biếng hoặc không tin phục Vân Xu vừa vặn đều không làm được, trở thành một phần tư "vô tội" lúc đầu.

Triệu Thành Sơn dở khóc dở cười, ông dùng sức vỗ mạnh vào trán mình, cuối cùng cũng vui vẻ nở nụ cười. Không có gian lận mà là thật sự tiến bộ, cho dù đi đường tắt là Vân Xu giải đề nhưng đây cũng là chuyện tốt.

Triệu Thành Sơn nhanh chóng đến gặp cấp trên để báo cáo chuyện này nhưng không ngờ vẫn chậm một bước. Chuyện này đã bị truyền ra ngoài, rõ ràng trước đó vẫn chưa kết luận nhưng khi truyền ra ngoài thì đã trở thành lớp Ánh Nắng gian lận tập thể.

Đúng giờ bảng thành tích được dán lên bảng thông báo, người tới xem ngày càng nhiều, nhìn trận thế kia rất giống với yết bảng khoa cử thời xưa.

Vị trí đầu tiên vẫn là Cố Diễm, đứng thứ hai vẫn là Lăng Văn Huyên như cũ nhưng mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện, lần này vị trí đầu cách vị trí thứ hai quá nhiều điểm, ước chừng khoảng hơn hai mươi điểm, thành tích của anh gần đạt đến điểm tối đa.

Bởi vì trận thi đấu bóng rổ lúc trước đã khiến ấn tượng của mọi người về Cố Diễm càng rõ ràng và sâu sắc hơn một ít, mà thành tích lần này của anh lại giáng cho họ một đòn nặng nề.

Khi bọn họ nhìn xuống xem vị trí thứ mười thì như thể có thiên lôi đánh xuống khiến họ choáng váng.

Vân Xu của lớp Ánh Nắng kia không ngờ lại một lần nữa trở thành hắc mã, từ vị trí thứ hai mươi tám lên đến vị trí thứ mười!

Trên thực tế mọi người đều đã chuẩn bị tốt về việc Vân Xu sẽ có xếp hạng ổn định nhưng đều đoán rằng nhiều nhất cô cũng chỉ lượn lờ trong khoảng ba mươi, không ai ngờ tới Vân Xu sẽ thi được hạng mười như thế!

Trong lúc nhất thời, những tin đồn về việc lớp Ánh Nắng gian lận càng trở nên thái quá, trực tiếp truyền thành trước đó Vân Xu đã trộm được bài thi từ chỗ giáo viên.

Bên ngoài đồn đại đến có mắt có mũi khiến không ít người tin tưởng, nhất là những người trong lớp Tên Lửa.

Nguyên nhân chính là vì bọn họ là nhóm đứng đầu cho nên bọn họ biết để đạt được thành tích như hiện tại có bao nhiêu khó khăn, đầu óc của họ linh hoạt hơn những người khác, khả năng tự chủ mạnh hơn, còn có nỗ lực không ngừng.

Chỉ hai tháng ngắn ngủi mà lớp Ánh Nắng phế vật kia lại vượt qua bọn họ, lọt vào top mười, làm sao bọn họ có thể tin được?

Lăng Văn Huyên cũng không tin nên đã đánh tiếng với cấp trên để bọn họ điều tra đúng sự thật.

Chu Dã lại càng không tin, nếu anh ta tin thì không phải là đang thừa nhận Cố Diễm và Vân Xu là thiên tài, còn Lăng Văn Huyên là người có tài trí bình thường, mà anh ta là một kẻ ngốc sao?

Vân Nguyệt… Vân Nguyệt cũng không tin. Hơn nữa cô ta còn biết hồi cấp hai Vân Xu đã từng có dấu hiệu gian lận, mà với tính cách của Vân Xu thì lại gian lận thêm lần nữa cũng không phải là chuyện không thể.

Đối với việc này, ngược lại lớp Ánh Nắng bình tĩnh và tin tưởng Vân Xu nhất, bởi vì bọn họ đã chính mắt chứng kiến sự thay đổi của Vân Xu.

Trong kỳ thi thì có thể dựa vào gian lận để làm được bài nhưng biểu hiện thường ngày thì không thể nào giả dối được. Trong lớp học Vân Xu giảng đề cho những người khác rất thành thạo, từ lâu cô đã thể hiện phong thái học bá của mình.

Tuy rằng bọn họ không biết vì sao Vân Xu làm được như thế nhưng bọn họ biết Vân Xu thật sự đã làm được.

Khi xếp hàng xúc cơm, Vân Xu bất ngờ bị một nữ sinh bên cạnh đẩy ra, nữ sinh ghé vào tai Vân Xu cất giọng the thé nói: "Đừng chen hàng, có biết xấu hổ không thế?"

Vân Xu không chú ý nên bị đẩy ra ngoài. Trong lúc nhất thời, hai hàng dài xung quanh quay sang nhìn chằm chằm Vân Xu như muốn biến cô thành một cái sàng.

Nữ sinh đẩy Vân Xu công khai đứng ở vị trí của cô, cố ý lớn tiếng nói: "Ồ, đây không phải là Vân Xu của lớp Ánh Nắng à?"

"Xem ra quả thật không biết xấu hổ nhỉ? Người gian lận trong thi cử thì cần gì mặt mũi, việc như chen hàng chắc chắn là chuyện thường ngày, ngay cả một chút chột dạ cũng không có."

Trước đó không có ai nhìn vào vị trí của các cô, vì vậy những người nghe được giọng nói và tò mò nhìn qua đều thật sự tưởng rằng là Vân Xu chen hàng trước, hơn nữa nữ sinh còn tiết lộ thân phận của Vân Xu, khiến mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Vân Xu không quen biết nữ sinh này, cô tìm kiếm trong ký ức nhưng trong trí nhớ cô không có người này. Nếu không phải là hận cũ thì chính là thù mới.

Mặc kệ vì sao đối phương phải làm như vậy nhưng bây giờ bị vu oan thế, đương nhiên Vân Xu sẽ không thật sự để mình bị ấn đầu nhận được.

Vân Xu vừa định nói chuyện thì một giọng nói trong trẻo như nước suối va vào đá vang lên: "Vị đồng học này, cậu có biết bịa đặt người khác là phải chịu trách nhiệm không?"

Giọng nói dễ nghe như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một nam thần ưu nhã tuấn dật. Mọi người theo giọng nói nhìn lại thì chỉ thấy một nam sinh tuy rằng thân cao chân dài nhưng mái tóc lại dài đến mức có thể che khuất đôi mắt, cặp kính gọng đen kiểu cũ che hết phân nửa gương mặt.

Dáng vẻ tối tăm và lôi thôi làm người ta chẳng buồn nhìn kỹ, chỉ nhìn một cái là đã dịch chuyển tầm mắt.

Vân Xu cũng nhìn qua nhưng không giống những người khác, cô cảm thấy nam sinh trước mắt dù cố gắng che đậy đến mức nào cũng không thể che được khí chất và dung mạo xuất chúng, cho dù che lấp gương mặt nhưng vẫn rõ ràng nhìn ra được hình dáng gương mặt hoàn hảo của anh.

Mà giọng nói mát lạnh cũng giống như con người anh, có phần lạnh lùng nhưng lại vô cùng sạch sẽ thấu triệt, khiến người ta rất dễ dàng có thiện cảm.

Cố Diễm không đợi nữ sinh biện giải, gọn gàng dứt khoát chỉ vào góc trên bên phải nói: "Nhà ăn có camera theo dõi, những việc cậu làm vừa rồi không chỉ có một mình tôi thấy, những bạn học khác cũng thấy được, còn có camera ghi lại."

"Nếu cậu vẫn kiên trì bịa đặt bôi nhọ bạn học Vân, có thể nhờ lãnh đạo nhà trường đến làm chứng, cậu lại có thêm một tội lớn hơn."

Cố Diễm thấy ánh mắt nữ sinh do dự, lại bồi thêm một câu: "Đến lúc đó có lẽ cậu sẽ bị lấy ra làm gương, bị phê bình trong lễ chào cờ trước toàn trường."

Cố Diễm nói xong, Vân Xu lập tức nghiêm túc gật đầu, nói theo: "Vừa rồi tôi không có chen hàng, chắc chắn camera giám sát đã ghi lại rồi."

"Tôi cũng không gian lận, chẳng qua là cậu đang vu khống tôi mà thôi. Nếu cậu còn tiếp tục vu khống tôi thì lát nữa tôi sẽ đi gặp giáo viên, tôi tin rằng giáo viên sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi, đến lúc đó cậu phải xin lỗi tôi trước toàn trường."

Nữ sinh không ngờ rằng trong phút chốc tình thế đã xoay chuyển, nghe lời nói của Vân Xu, cô ta buộc miệng thốt ra: "Cậu nằm mơ đi!"

Cô ta ngẩng đầu nhìn camera bốn phía, ánh mắt bắt đầu chột dạ không dám nhìn thẳng người khác, liên tục trốn tránh.

Trước đó cô ta căn bản không hề chú ý đến việc có camera.

Cố Diễm và Vân Xu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ khiến cho cô ta bất giác tin tưởng, cô ta dường như đã nhìn thấy dáng vẻ mình bị bại lộ, bị giáo viên mắng là kẻ nói dối và phải đứng trước mặt học sinh toàn trường xin lỗi Vân Xu.

Nữ sinh sợ hãi.

Vừa rồi đẩy Vân Xu là vì chính cô ta muốn chen hàng, sau đó cô ta lại ghen ghét Vân Xu dựa vào gian lận mà thi được hạng mười, cô ta nhận ra Vân Xu là vì cô lớn lên quá xuất sắc…

Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được nhiều nên cứ như vậy mà làm.

Đội ngũ xúc cơm vẫn đang tiến lên phía trước, nữ sinh muốn lừa dối cho qua nên giả câm giả điếc, tiếp tục đi tới như không quen biết Vân Xu.

Những người khác nhìn thấy nữ sinh như vậy thì trong lòng đại khái cũng hiểu rõ. Hóa ra là vừa ăn cướp vừa la làng!

Vốn dĩ vị trí của Vân Xu là ở phía trước, mà lúc này nữ sinh đã xếp thứ hai, thấy cô ta sắp tới vị trí đầu tiên, chợt Vân Xu bước mấy bước dài tới bên cạnh nữ sinh, dùng gậy ông đập lưng ông mà đẩy cô ta ra bên ngoài.

Nữ sinh lảo đảo một bước, ngẩng đầu lên vừa định mở miệng mắng thì phát hiện Vân Xu đã kéo Cố Diễm đi rồi.

Khi cô ta muốn quay lại xúc cơm thì người phía sau không ai nhường vị trí cho cô ta, một nam sinh có vóc dáng cao lớn cười nhạo nói: "Chen hàng là không biết xấu hổ, đây là chính cô nói đấy."

Nữ sinh nhìn thể trạng của nam sinh giận mà không dám nói gì, lườm anh ta một cái rồi lại nhìn hàng dài phía sau, vẫn không cam lòng mà lề mề đứng một bên chờ cơ hội.

Dì trong nhà ăn thấy thế thì đuổi cô ta: "Xếp hàng đi, chen hàng thì không được xúc cơm."

Cuối cùng, nữ sinh chỉ có thể tức giận chạy về phía sau đội ngũ xếp hàng lại.

——

Vân Xu ngồi trên ghế dài trong tay bưng hai tô mì gói, lúc này mọi người vẫn còn đang ở nhà ăn, xung quanh không có ai, cô chán nản nhìn chằm chằm mì gói trong tay, hít hít cái mũi.

Thơm quá đi.

Cô và nguyên thân đều là người chưa từng ăn mì gói. Nguyên thân là bởi vì không cần động vào thứ này, còn cô là vì nguyên nhân thân thể, từ nhỏ đã rất kỹ càng trong việc ăn uống nên mẹ cô tuyệt đối cấm cô động vào những đồ ăn vặt như vậy.

Nhưng nghe mùi thì có vẻ ăn rất ngon.

Ngay khi Vân Xu ch.ảy nước miếng ngày càng nhiều, cuối cùng Cố Diễm cùng từ phòng học trở về, trong tay anh còn cầm theo một túi giấy.

Cố Diễm tới, đã có thể ăn mì gói.

Vân Xu ăn với vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhìn không giống đang ăn mì gói, mà giống như đang ăn một bữa tiệc thịnh soạn nào đó.

Cố Diễm nhìn cô vài lần, sau đó lại quay đầu tiếp tục ăn mì trong tay, thế nhưng lại cảm thấy hương vị chán ngấy của mì gói đã trở nên ngon hơn.

Ăn xong mì, Cố Diễm đưa túi giấy kia cho Vân Xu.

"Đây là cái gì?" Vân Xu vừa nói vừa lấy đồ vật bên trong ra nhìn, thế mà lại là vở và sách giáo khoa?

Cô tùy tiện mở một quyển vở ra xem, thấy bên trong viết đầy chữ nhưng không lộn xộn mà rất ngay ngắn.

Sau đó lại mở một cuốn sách giáo khoa, một số chỗ trong đó được khoanh tròn, bên cạnh có đánh số trang và ghi chú, có lẽ là những kiến thức liên quan đến câu hỏi, rất chi tiết.

Không cần Cố Diễm nói, cô đại khái cũng đoán được đây là gì và giá trị của nó.

Vân Xu kinh ngạc nhìn, Cố Diễm chỉnh lại mắt kính nhìn Vân Xu nói: "Những thứ này có lẽ sẽ có ích với cậu."

Vân Xu há miệng thở d.ốc, muốn nói cảm ơn, rồi lại càng muốn hỏi, anh không nghi ngờ việc cô gian lận sao?

Nói không chừng là cô gian lận, kỳ thật đối với học tập vẫn dốt đặc cán mai, đưa những thứ này cho cô chính là phí phạm của trời.

Thật ra cũng khó trách người khác hoài nghi, tốc độ tiến bộ của cô quá thái quá, vốn dĩ đã không bình thường.

Ai có thể biết rằng, linh hồn của thân thể này đã bị thay đổi chứ? Đổi thành một linh hồn có thành tích tốt, còn kém một bước nữa thôi là đã có thể thi đại học.

Cuối cùng Vân Xu cũng không có hỏi ra, Cố Diễm cũng không nhắc tới chuyện này.

Khi cùng Vân Xu tách ra, anh nói với cô: "Cậu có thể tìm hiểu về một ít cuộc thi với chủ nhiệm lớp, giải thưởng là vương miện tốt nhất giành cho thực lực."

Cố Diễm dừng lại một chút nói với giọng nhàn nhạt: "Kỳ thi sau tiếp tục cố gắng."

"Tôi ở lớp Tên Lửa chờ cậu."

Nói xong, Cố Diễm vô thức nắm chặt tay, xoay người sải bước rời đi, bước đi càng lúc càng nhanh.

Vân Xu không chú ý đến sự khác thường của Cố Diễm nhưng lại nhớ kỹ những lời Cố Diễm nói.

Cô nhất định phải vào được lớp Tên Lửa, năm thứ ba của cao trung là một năm rất quan trọng nên cô hy vọng một năm này sẽ được học giáo viên tốt hơn, học nơi có bầu không khí học tập sôi nổi để cô an tâm học tập.

Đột nhiên, Vân Xu ma xui quỷ khiến nghĩ đến, trong truyện, Cố Diễm bắt đầu thay đổi từ năm ba cao trung.

Chỉ là nguyên nhân Cố Diễm thay đổi là gì, cô đã cố gắng nhớ lại nhưng phát hiện đoạn ký ức này rất mơ hồ, giống như có một tấm màn thần bí che lại khiến cô không cách nào nhìn rõ.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hệ thống không để trong lòng suất diễn của một NPC nhỏ như Vân Xu, cho nên không giải thích vấn đề rõ ràng với Vân Xu, tư liệu cũng không truyền hoàn chỉnh.

Nó nghĩ cho Vân Xu một cảnh diễn rất đơn giản… nâng cằm lên tỏ vẻ khinh thường với nam chủ, cao cao tại thượng nói muốn giải trừ hôn ước.

Sau đó thuận lợi đoạn tuyệt quan hệ với nam chủ.

Tình tiết đơn giản như vậy, tùy tiện diễn cũng không sợ bị lật xe.

Bình Luận (0)
Comment